Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 359 - Vô đề 3

Điện thoại kết nối, lúc đầu là do mẹ cô ta nhấc máy, có điều vẫn còn chưa nói được hai ba câu, điện thoại đã bị cha cô ta cầm lấy, ngay lập tức hỏi thẳng cô ta: “Vân Vân, sao bây giờ con mới gọi điện thoại lại? Mẹ của Hứa Đan còn đang một mực chờ cha gọi điện thoại lại đấy!”
Chu Vân Vân sững người.
Hứa Đan?
Cô ta lẩm bẩm nói: “Lúc nãy con cùng với bạn học mới đi ra ngoài, với cả quầy điện thoại có rất nhiều người, con xếp hàng hơn một tiếng mới đến lượt.”
Cha cô ta lại không có tâm tình gì nghe cô ta giải thích, ông ta trực tiếp hỏi cô ta: “Mẹ Hứa Đan nói hôm nay Hứa Đan mới ngày đầu đi học đã chạy về nhà rồi, tâm tình cũng không quá tốt, có phải ở trong trường xảy ra chuyện gì rồi không?”
Chu Vân Vân không lên tiếng, cách một lúc mới bắt đầu nhẹ giọng nói: “Bởi vì trong phòng ký túc xá có một bạn học nữ khác, vừa nhập học đã cướp đi vị trí lớp phó học tập của cậu ấy. Hơn nữa, người bạn học mới này lúc học cấp ba đã xuất bản tập hoạ, đạt được sự thưởng thức của trợ giảng và các giáo viên trong trường học. Vào tháng mười hai nhà trường có một triển lãm tranh quy mô lớn, là trợ giảng Phó phụ trách chủ yếu, Hứa Đan vẫn luôn muốn tham dự vào triển lãm tranh này, làm trợ thủ của trợ giảng Phó, nhưng mà vị trí này cũng đã bị bạn học nữ kia cướp mất.”
Cha Chu ở đầu dây bên kia ngây người, nói: “Loại chuyện này, bạn học nữ kia có lai lịch như nào.”
“Con không biết.”
Chu Vân Vân nói: “Mới nhập học ngày đầu tiên, hai ngày nay cậu ấy đều không ở trong trường học, con chỉ biết cậu ấy đến từ Tân An, còn có…”
Cô dừng lại một chút, cũng không biết là đang chuẩn bị tâm lý gì, giọng nói có chút chói tai: “Thành tích của cậu ấy rất tốt, là thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, xếp thứ năm của tỉnh Quảng Đông, từ chối lời mời nhập học của Đại học Bắc Thành mà vào trường học bọn con. Lúc cậu ấy học cấp ba đã từng xuất bản tập hoạ, chủ đề còn vừa khớp với chủ đề của triển lãm tranh lần này, không chỉ có trợ giảng Phó tán thưởng cậu ấy, thầy Tề cũng cực kỳ coi trong cậu ấy. Hơn nữa, cậu ấy còn rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, so với những người mà con biết thì không có ai bằng một phần của cậu ấy.”
Cô ta nói xong tay run lên, răng cũng run lên, vậy mà lại sản sinh ra một loại tâm lý sung sướng khi trả thù.
Sau khi cha Chu nghe xong những lời này của cô ta rõ ràng cũng không có lòng đi nói những cái khác, ông ta chỉ dặn dò cô ta nghe ngóng bối cảnh sau lưng của bạn học này nhiều hơn chút, cũng đừng đắc tội người ta, nhưng lại phải dỗ Hứa Đan thật tốt và một vài thứ khác, cứ nói như vậy vài câu rồi vội vàng ngắt điện thoại.
Chu Vân Vân ngắt điện thoại xong, nước mắt trong chốc lát lại rơi lã chã.
Phía sau vẫn còn người đợi, có điều người ta nhìn thấy cô ta rơi nước mắt cũng không chê cười cô ta, bởi vì hôm nay là ngày nhập học, bao nhiêu học sinh từ vùng khác gọi điện cho người trong nhà, gọi xong cũng đều là như vậy, thậm chí còn có người đồng cảm nhìn bọn họ.
Bên kia cha Chu ngắt điện thoại của Chu Vân Vân xong, ở trong nhà đi đi lại lại một vòng, cân nhắc một chút mới gọi điện thoại tới nhà họ Hứa.
Lúc này là ông cụ Hứa nhận điện thoại, cha Chu vội cung kính chào hỏi ông cụ Hứa một tiếng, nói là chuyện của bọn trẻ con, muốn tìm mẹ của Hứa Đan, ông cụ Hứa lập tức đưa điện thoại sang cho mẹ Hứa.
Cha Chu cẩn thận nói những lời của Chu Vân Vân vừa nói cho mẹ Hứa nghe, ông ta nói: “Chuyện này rốt cuộc là ra sao thì chúng tôi bên này cũng không rõ, tôi đã kêu Vân Vân đi nghe ngóng một chút rồi, nếu như có được thông tin gì sẽ lập tức nói với chị.”
Trên mặt mẹ Hứa mây đen phủ dày, qua loa nói với cha Chu hai câu rồi tắt điện thoại, sau đó nghĩ một chút lại gọi điện thoại đến trường học.
Bên kia có bạn học cũ của bà ta, kêu bọn họ giúp đỡ nghe ngóng chuyện của Lâm Khê.
Ngày hôm sau Lâm Khê tỉnh dậy thì đã rất muộn rồi.
Buổi chiều Lương Triệu Thành đi tàu hoả về, anh không cho cô đi tiễn anh, nhưng anh lại nói đưa cô đến trường trước mới đi.
Lâm Khê cũng không cùng anh tranh luận về vấn đề này, chỉ là sau khi tỉnh dậy tuỳ tiện cầm lấy một bộ đồ ngủ mặc lên, đi đến tủ quần áo lấy quần áo, mắt liếc đến chiếc gương dài treo trên tủ quần áo, cô chợt phát hiện những vết hằn đỏ ửng trên cổ và trên vai, có hơi gay go rồi.
Bây giờ còn đang là mùa hè đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận