Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 367 - Lời mời 2

Bà ta càng không nghĩ đến, đứa con gái ưu tú của bà ta, trước đây ở trong trường học cũng tốt, ở chỗ giáo viên mỹ thuật bên kia cũng ổn, luôn được người khác đánh giá cao, bây giờ vào đại học rồi, ấy vậy mà lại bị người khác liên kết bài trừ chĩa mũi nhọn vào.
Lúc này đây mẹ Hứa cũng không còn kêu Hứa Đan nhẫn nhịn, làm bạn tốt với Lâm Khê nữa.
Bà ta một mặt thì căm ghét Chu Vân Vân nghĩ gì nói đó, mở miệng là hai con gái của bà ta, một mặt lại hận Lâm Khê thực sự đã quá đáng khó ưa.
Bà ta giữ lấy tay con gái, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn kêu cô ta kìm nén xúc động, không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng không được trực tiếp trở mặt với Lâm Khê, chuyện này bà ta sẽ tự biết cách giải quyết.
Bà ta lại tiếp tục nói: “Chuyện về triển lãm tranh, nếu nó đã có ý muốn đè ép con, con cũng không cần phải trở mặt với nó, nhưng những chuyện vụn vặt kia con không cần phải lãng phí thời gian đi làm nữa. Nếu như Chu Vân Vân đã thích, vậy thì cứ để nó làm là được.”
“Thay vì lãng phí thời gian cho triển lãm tranh đó thì hãy dành nhiều thời gian hơn cho các tiết học cơ bản và chuyên ngành, vào kỳ thi cuối kỳ hãy vượt qua con bé đó. Đan Đan, con vẫn luôn rất ưu tú, con cần phải tin tưởng, có chúng ta, có ông nội con ở đây, một đứa vùng ngoài như nó, muốn đè ép con hay là làm hại con, vậy thì tuyệt đối không có khả năng!”
Nói đến cuối cùng, trong ánh mắt bà ta đã xuất hiện vẻ nghiêm nghị.
Hứa Đan nghe mẹ cô ta nói những lời này, nét mặt trong chốc lát bừng đỏ, cắn môi nhìn mẹ cô ta chằm chằm một hồi nhưng lại không hề cất tiếng.
Mẹ Hứa nhăn mày, mở miệng vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cổ họng bà ta trong chốc lát nghẹn lại như là bị ma quỷ bóp chặt lấy cổ vậy.
Bởi vì, bà ta đột nhiên lại nhớ ra, Chu Vân Vân đã từng nói qua, Lâm Khê là thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, nền tảng cực kỳ vững chắc, tác phẩm cũng tràn đầy sinh động hiểu biết. Không chỉ có Phó Vân Lương tán thưởng cô, mà đến cả thầy Tề cũng cực kỳ xem trọng cô.
Trong giây lát ấy, trên mặt bà ta cũng chợt xuất hiện ra những biểu cảm vặn vẹo.
Trong lòng bức bối cùng cực.
Buổi tối mẹ Hứa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói chuyện này ra cho chồng mình nghe, bà ta nói: “Đan Đan từ nhỏ đơn thuần, làm gì có nhiều tâm tư bẩn thỉu như đứa học sinh từ vùng khác đến này? Bây giờ lại có thể ở dưới mắt chúng ta bị người ta chĩa vào mà bài trừ, con bé từ nhỏ đến lớn đã có lúc nào phải chịu loại ức hiếp như vậy chứ?!”
Cứ nói bà ta hung hãn đập mạnh vào mặt bàn, thực sự là tức đến không chịu nổi.
Cha Hứa nghe xong thì cau mày lại, tỉ mỉ hỏi bà ta, ông ta cũng cảm thấy cực kì không hài lòng, nhưng mà vẫn nói: “Oan gia nên giải không nên kết, càng huống hồ nghe bà nói như vậy, con bé này tuy rằng tâm tính không ra làm sao, nhưng học tập và năng lực lại cực kỳ mạnh. Dù sao thì cũng phải làm bạn học bốn năm trời, thậm chí là cùng sống trong một phòng ký túc xá bốn năm, náo loạn đến khó nhìn đối với Đan Đan cũng không tốt.”
“Theo tôi thấy, nó đối xử với Đan Đan như vậy, sợ là đối với bối cảnh gia đình chúng ta không có chút hiểu biết nào, hay là kêu Đan Đan mời nó và những bạn cùng phòng ký túc xá khác cùng nhau qua nhà chúng ta ăn một bữa cơm, xem có thể hoà giải được hay không, chúng ta cũng xem xem con bé này rốt cuộc là nhân vật gì.”
Là nhân vật gì, một đứa từ vùng khác đến, vậy mà có thể liên kết các bạn cùng phòng ký túc xá khác cùng nhau bài trừ chĩa mũi nhọn vào con gái của bà ta.
Mẹ Hứa gật đầu nói: “Vâng, có điều tôi vẫn phải gọi điện thoại hỏi Chu Vân Vân, con bé đó là một người có tâm tư sâu, đến lúc này chắc hẳn đối với bối cảnh của nhà người ta chắc cũng đã rất rõ ràng rồi.”
Ngay buổi tối đó mẹ Hứa gọi một cuộc điện thoại cho Chu Vân Vân.
Chu Vân Vân thì biết cái gì chứ?
Cô ta là có ý muốn biết nhiều thông tin hơn về Lâm Khê, nhưng những thứ cô ta biết được đều là những thứ Lâm Khê nguyện ý tiết lộ ra bên ngoài.
Người dân địa phương Tân An di dời, cũng chính là nhà giàu mới nổi dựa vào thổ địa trước đây trong thôn khai phá mà đột nhiên phát tài.
Đã kết hôn, nhưng đối với thông tin của người đàn ông kìa thì hoàn toàn không có chút hiểu biết gì, người đó tuy rằng nhìn trông rất khí thế, nhưng nghe nói trước đây từng là khách thuê nhà của Lâm Khê, vậy thì chắc hẳn cũng chỉ là một người bình thường, sẽ không có chút bối cảnh lớn gì.
Còn có trong nhà có tiền, qua đây đi học thì mua luôn căn nhà phía đối diện trường, đến cả em trai và bảo mẫu cũng cùng cô qua đây.
Trong nhà đã không còn người lớn nào.
Mẹ Hứa nghe xong trong lòng cũng thư thái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận