Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 368 - Lời mời 3

Có điều là người nhà giàu mới nổi, có chút tiền đã không biết trời cao đất dày, cũng không có biết chuyện bên trong nên mới dám tuỳ tiện thành như vậy!
Mẹ Hứa dường như không muốn để cho con gái bà ta tự mình mời con nhóc này với đám người hùa theo Lâm Khê bài trừ con gái bà ta đến nhà ăn cơm.
Nhưng rốt cuộc cũng nhịn được.
Ngày hôm sau bà ta lại khuyên nhủ Hứa Đan một trận, cuối cùng nghĩ một lúc, buổi tối ngày thứ hai vẫn đích thân đến ký túc xá bọn họ một chuyến, mời Lâm Khê và những người cùng phòng ký túc xá khác thứ bảy cùng nhau đến nhà bà ta ăn cơm.
Thời điểm vừa mới ăn xong cơm tối, người trong ký túc xá đều có mặt.
Hứa Đan giới thiệu mẹ cô ta cho mọi người.
Mọi người đều rất có lễ phép gọi một tiếng “dì”.
Mẹ Hứa thầm lặng đánh giá Lâm Khê một trận, sửng sốt vì vẻ đẹp đến mức dư thừa của Lâm Khê, bà ta cũng có chút trầm ngâm mà nhìn. Xinh đẹp đến như vậy, trong nhà còn là hộ nhà giàu mới nổi, thành tích còn là hàng đầu, lại không có phụ huynh quản giáo, thảo nào hành sự không có chừng mực, tuỳ tiện thành ra như vậy.
Bà ta đánh giá xong thì lại cười nói với Lâm Khê và bọn Vương Nhiên: “Nhiên Nhiên và Vân Vân, lúc trước dì cũng đã từng gặp rồi, là lần trước lúc nhập học. Ức Tuyết và Minh Minh dì cũng gặp qua rồi, chỉ có Lâm Khê vẫn là lần đầu dì gặp cháu. Dì nghe Đan Đan nhà dì nói, hai tháng này bọn con đang cùng nhau bận việc của triển lãm tranh, con có dạy cho Đan Đan nhà dì không ít điều. Còn có Đan Đan đã từng cầm tập hoạ của con về nhà, ông nội nó nhìn rồi cũng cảm thấy không tồi, kêu dì mời mấy đứa bọn con thứ bảy này cùng nhau đến nhà dì ngồi chơi. Dì thấy thứ bảy tuần này vừa hay có thời gian, mọi người cùng nhau qua nhà dì ăn bữa cơm nhé, thế nào?”
Trong chốc lát mọi người có chút do dự.
Hai ngày trước bọn họ còn ở trong nhà Lâm Khê còn nói bóng nói gió Hứa Đan, hơn nữa cuối tuần Hứa Đan trở về nhà rõ ràng cảm xúc không đúng, lúc này đây mẹ cô ta chạy đến đây mời bọn họ đến nhà bà ta ăn cơm?
Tuy là lúc mẹ Hứa ngỏ lời mời cười mỉm dịu dàng, nhưng nhìn thế nào thì cũng có chút hoảng loạn?
Lâm Khê thì lại không có chút do dự gì.
Cô cười nhìn về hướng mẹ Hứa, tự nhiên hào phóng mà nói: “Mẹ của Hứa Đan, cảm ơn lời mời của dì, có điều rất đáng tiếc, thứ bảy tuần này chồng cháu và mấy người khác vừa đúng lúc đến thành phố Bắc, chúng cháu còn có lịch trình khác, lần này e là không thể đến nhà dì rồi, rất xin lỗi.”
Mẹ Hứa có nghĩ như thế nào thì cũng không nghĩ đến việc cô trực tiếp từ chối bà ta như vậy.
Nét cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ, trong giây lát suýt chút nữa không treo nụ cười lên được nữa.
Trên mặt Hứa Đan cũng đột nhiên đỏ bừng.
Mẹ Hứa cứng ngắc nở nụ cười, nhìn Lâm Khê một lúc lâu mới nói: “Là như vậy à, vậy thật đáng tiếc rồi, có điều không sao, vậy thì lần sau có cơ hội cháu lại qua nhé.”
Nói xong bà ta nhìn về hướng Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh: “Vậy còn các cháu thì sao, có thời gian rảnh không?”
Những người khác đã lúng túng không thể giải thích được, làm gì muốn đi chứ?
Vương Nhiên thì lại càng không muốn.
Cô ấy vội vàng nói: “Dì ơi, thứ bảy này nhà cháu có một buổi tụ họp, tạm thời không thể vì một tiểu bối cỏn con như cháu mà thay đổi. Lâm Khê cũng không có thời gian, chúng cháu vẫn nên để lần sau lại đến làm phiền dì đi vậy.”
Cô ấy thuận tiện còn giúp Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh từ chối.
Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh ở bên cạnh vội vàng gật đầu lia lịa.
Mẹ Hứa không biết nên làm sao phải rời khỏi toà ký túc xá này.
Vừa trở về đến nhà đã đập mạnh ghế sô pha để trút giận, cha Hứa thấy được liền vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, mẹ Hứa chỉ trích Lâm Khê không biết đối nhân xử thế, kể lại chuyện Lâm Khê từ chối lời mời đến nhà bọn họ ăn cơm, cha Hứa cau mày nói: “Bỏ đi, đổi ngày tôi gọi điện cho ông Thẩm và Phó Vân Lương, kêu bọn họ cùng nhau tới nhà ăn một bữa, nói một chút về chuyện này, mặc kệ ra làm sao, cũng không được khiến cho chúng nó một mực liên kết bắt nạt Đan Đan.”
Ông Thẩm cũng là một giáo viên trong học viện mỹ thuật, còn là học trò của ông cụ Hứa cha ông ta, quan hệ rất thân thiết.
Cha Hứa không quen thuộc với Phó Vân Lương, chỉ là trước đây trong một số hội nghị đã từng gặp qua mấy lần, bởi vì nguyên do của Hứa Đan, đặc biệt tiếp cận bắt chuyện, cũng coi như là quen biết.
Tìm ông Thẩm cũng là làm người trung gian để cho thuận tiện nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận