Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 370 - Có sẵn một cái thang được đưa đến 2

Vương Nhiên cười nói tiếp: "Cũng có thể không hoàn toàn là vì chuyện đó."
Phó Vân Lương: "?"
Nói mà không nói hết câu, không sợ bản thân bị nghẹn chết à.
Vương Nhiên mặc kệ khuôn mặt suy sụp của anh họ cô ấy, tiếp tục nói: "Thật ra lúc khai giảng còn xảy ra một chuyện nữa."
Cô ấy nói xong lại kể lại chuyện xảy ra trong ngày báo dang khai giảng hôm đó. Kể lại hết một lần cho anh ấy nghe những lời mà Chu Vân Vân và Hứa Đan đã nói về Lâm Khê ở trong ký túc xá: "Kết quả thật trùng hợp làm sao, Lâm Khê bỏ sót một ít đồ ở ký túc xá nên đã trở về lấy, em và cậu ấy đã nghe hết những lời hai người họ nói không sót một chữ."
Cô ấy nói xong thì buông tay, sau đó nói tiếp: "Cũng bởi vì chuyện này nên Lâm Khê luôn đối với Chu Vân Vân rất lạnh nhạt, còn đối với Hứa Đan cũng không lạnh không nóng, nhưng tuyệt đối không có xa lánh hay nhằm vào bọn họ, thái độ công tư phân minh. Nhưng bọn họ lại lén lút chửi bới người khác ở sau lưng, còn trông cậy vào người ta sẽ bỏ qua hiềm khích trước kia để làm chị em tốt với bọn họ sao?"
"Vậy cũng quá độc ác rồi."
Sau khi mẹ Phó nấu ăn xong cũng đứng ở một bên thì nghe thấy lời nói của cháu gái bà ấy.
Lâm Khê và Vương Nhiên là bạn tốt của nhau, bà ấy cũng thường nghe Vương Nhiên nhắc tới, tuy rằng bà ấy chưa từng gặp cô, chỉ biết sơ sơ cô là một cô gái như thế nào, lúc này nghe thấy chỉ mới ngày đầu tiên báo danh mà Chu Vân Vân và Hứa Đan lại có thể chửi bới người ta ở sau lưng như vậy thì vô cùng căm ghét.
Bà ấy đã lớn tuổi, tự nhiên biết nếu những lời đó thực sự bị truyền ra bên ngoài, nếu Lâm Khê là một cô gái bình thường, gia đình không giàu có như vậy, thành tích cũng không tốt đến mức đó thì những tin đồn này sẽ gây ra những cú sốc rất lớn đối với cô.
Bà ấy nói: "Mẹ thấy hai cô gái này nhất định là có ý định đen tối! Phụ huynh của hai người họ còn không biết xấu hổ mà đi tìm giáo viên và lãnh đạo trong học viện? Ức hiếp không được người ta thì bắt đầu ấm ức!?"
Vương Nhiên nở nụ cười.
Cô ấy ôm cánh tay cô của cô ấy, nói: "Cháu cũng cảm thấy như vậy, hèn chi mọi người hay nói cháu gái giống cô, cháu nghĩ giống y như cô vậy."
Mẹ Phó đưa tay gõ vào đầu cô ấy, ngoài miệng thì nói: "Chỉ biết dẻo miệng."
Tuy ngoài miệng bà ấy nói như vậy, nhưng khuôn mặt bà ấy hiện rõ sự vui vẻ và rất hạnh phúc.
Bên này Vương Nhiên và mẹ Phó đang vui vẻ thì bên Phó Vân Lương nhíu chặt chân mày.
Ngày hôm sau đến nhà họ Hứa.
Bảo mẫu nhà họ Hứa mang trà ra, cha Hứa cũng nghiêm túc, chào hỏi đơn giản một phen rồi trực tiếp nói ra ý đồ mời bọn họ tới đây: "Chuyện này cũng thật ngại quá, chỉ vì một chút mâu thuẫn của mấy đứa nhỏ mà phải mời các thầy qua đây. Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, Đan Đan nhà chúng tôi khi nghe tôi nói sẽ mời các thầy tới đây còn ngăn cản không cho tôi mời, nhưng tôi nghĩ chuyện nhỏ tuy là nhỏ nhưng cũng nên giải quyết một chút miễn cho về sau càng ồn ào lớn chuyện."
Bởi vì Phó Vân Lương đã sớm biết chuyện nên sắc mặt không hề thay đổi.
Đây là lần đầu tiên thầy Hầu nghe được chuyện này nên có chút giật mình, nhìn cha Hứa chờ ông ta nói tiếp.
Cha Hứa nói: "Chuyện là như vậy, vào lúc khai giảng, Chu Vân Vân nhìn thấy bạn học Lâm Khê và chồng của cô ấy, bởi vì lúc đó bạn học Lâm Khê ăn mặc khá nổi bật, còn mang đồ trang sức quý giá không thường thấy ở học sinh bình thường. Hơn nữa bạn học Lâm Khê vừa mới năm nhất đã kết hôn, nhìn tuổi của chồng cô ấy thì còn lớn hơn cô ấy rất nhiều, cho nên sau khi bạn học Lâm Khê rời đi, mới lẩm bẩm với Đan Đan vài câu. Đại khái là phong cách xã hội bên đặc khu không tốt, nhà cô ấy đi khắp nơi tìm người đàn ông có tiền nhưng không khéo là lúc đó bạn học Lâm Khê quay lại, đã bị cô ấy nghe thấy."
Thầy Hầu: "..."
Ông ấy cũng chợt nhớ lại vào ngày khai giảng, sau buổi họp lớp Chu Vân Vân đã ở lại chờ Lâm Khê, sau đó Lâm Khê nói hai người xảy ra mâu thuẫn, chắc là Chu Vân Vân chờ cô để giải thích chuyện này.
Thì ra mâu thuẫn là chuyện này.
Chuyện này cũng thật là...
Bởi vì Phó Vân Lương đã nghe Vương Nhiên kể lại câu chuyện một cách đầy đủ từ trước nên khi nghe xong cha Hứa nói ra mấy câu qua loa thì lạnh mặt không nói lời nào.
Anh ấy muốn nghe xem cha Hứa còn có thể nói ra những lời gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận