Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 377 - Toàn trường xôn xao 2

Nhưng kỳ lạ thì kỳ lạ, lập trường cũng không thể lung lay, họ lập tức cũng tỏ thái độ, nói: "Đối với việc như vậy, nếu như cậu muốn chuyển ký túc xá, chúng tớ chắc chắn sẽ đứng về phía cậu, hiện tại là thời đại nào rồi, ở trường của chúng ta vẫn còn có kẻ lấy quyền lực để áp chế người, chúng tớ chắc chắn sẽ không sợ hãi!"
Tất cả đều là diễn viên.
Lâm Khê nhéo nhéo bọn họ, nói: "Đi thôi, đi đến nhà của tớ ăn cơm đi."
"Không phải chồng của cậu tới à?"
Vương Nhiên nói: "Chúng tớ không đi đâu, chúng tớ sẽ đến căn tin ăn cơm."
Vừa rồi bọn họ lo lắng cho cô nên mới đuổi theo hỏi thăm.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Khê cười nói: "Mọi người cùng nhau ăn cơm không phải là rất náo nhiệt sao."
"Không."
Vương Nhiên nói: "Không náo nhiệt chút nào, Lâm Khê, cậu tha cho chúng tớ đi."
Nếu như ăn tối với Lương Triệu Thành thì bọn họ sẽ không thể nói chuyện.
Lâm Khê kéo bọn họ đi nhưng họ lại sống chết không chịu đi, cuối cùng sau khi thoả hiệp một hồi, bọn họ nói rằng sẽ đến nhà cô sau buổi học vào sáng mai.
Buổi tối khi Lâm Khê trở về nhà cũng không nhắc đến việc cô được cha mẹ bạn cùng phòng trong kí túc xá đi gặp lãnh đạo học viện, bằng không… thím Ngô sẽ lải nhải đến chết. Cô chỉ nói triển lãm tranh bên kia có lẽ cần phải trở về Tân An một chuyến, Tiểu Dã phải nhờ cậy thím Ngô chăm sóc, có chuyện gì thì gọi điện thoại về Tân An hoặc là tìm Nhạc Minh Tư là được.
Trần Dã ở trên giường ngước mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Trước đây Trần Dã không thích đọc sách, Lâm Khê đã cố gắng hết sức để tìm ra những quyển sách thiên văn, địa lý, máy móc, động vật và những thứ thú vị khác mà cậu thích để cho cậu xem. Thím Ngô nhìn cậu xem những quyển “Sách giải trí ”, cằn nhằn nó sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu nhưng lúc này Lâm Khê lại nói: "Không sao, chỉ cần thích đọc sách là được."
Lâm Khê nói cô phải quay trở lại Tân An, thế nhưng Trần Dã lại hoàn toàn không quan tâm một chút nào.
Cậu chưa bao giờ hình thành một thói quen đáng xấu hổ là dính người.
Hơn nữa cậu ở đây hai tháng, mới vừa làm quen được với một nhóm bạn, đang rất hưng phấn.
Thím Ngô nghe vậy phát lên một tiếng “ồ” sau đó tiếp tục nói: "Bao lâu nữa cháu mới về?"
"Nhanh nhất là nửa tháng, chậm nhất có thể về trước khi triển lãm tranh bắt đầu vào cuối tháng mười hai."
Lâm Khê nói.
"Lâu vậy à?"
Thím Ngô lúc đầu cũng không để ý, bà ấy chỉ xem như trở về nhà một chuyến nhưng sau khi nghe tin cô có thể cuối tháng mười hai mới về, bà ấy kinh ngạc, như vậy cũng quá lâu rồi!
Lúc này, ngay cả Lương Triệu Thành đang ngồi ở bàn bên kia cũng ngẩng đầu nhìn cô nói: "Đi lâu như vậy sao?"
Không có một niềm vui nào trong mắt anh.
Lâm Khê: ?
Buổi tối trước khi ngủ Lâm Khê chờ Lương Triệu Thành tắm rửa xong mới đi vào, nhìn anh một lúc lâu rồi hỏi: "Lúc anh đi chạy bộ, có ai đến bắt chuyện với anh không?"
Anh vẫn luôn duy trì thói quen tập thể dục hàng ngày, thậm chí ở đây anh còn ra sân trường chạy bộ vào mỗi buổi tối và sáng sớm.
"Không có."
Anh vô cùng lười trả lời đối với câu hỏi nhàm chán ấy của cô.
Lâm Khê nhìn anh, một lúc sau mới bò tới quỳ xuống cuối giường, duỗi tay kéo anh lại và hôn, cô hôn lên môi anh, nhưng khi anh đưa tay ôm eo cô, cô lại lùi lại, hỏi anh: "Còn có cảm giác hả?"
Lương Triệu Thành: ?
Lâm Khê liền nói: "Em nghe nói cảnh giới lớn nhất của tình yêu chính là thời gian và không gian. Việc tiết ra hormone là có thời hạn, tình yêu cuồng nhiệt qua đi, thứ còn lại chính là thói quen và tình thân, em muốn biết bây giờ anh đối với em có còn cảm giác yêu hay không, hay bây giờ chỉ còn là tình cảm gia đình và trách nhiệm thôi?"
Em đang nói cái gì lộn xộn vậy?
Lương Triệu Thành nhíu mày, không thèm nói với cô nữa, anh kéo cô ép thật chặt vào người mình, sau đó cúi đầu hôn cô, nụ hôn vừa ướt át vừa ấm áp. Thành phố Bắc cuối tháng mười đã có chút lạnh, Lâm Khê chìm nổi trong cái lạnh và nóng bỏng, nhịn không được trèo lên càng chặt hơn một chút.
Mãi cho đến khi quấn chăn bông quanh người cô, anh mới buông cô ra, nhìn khóe mắt đỏ hồng của cô, khàn giọng nói: "Bây giờ em có cảm nhận được không? Cả ngày đều nghĩ cái gì không biết nữa?"
Lâm Khê có chút không phản ứng kịp, duỗi tay cầm lấy tay anh, một lúc sau mới có hơi ủy khuất nói: "Buổi tối khi em nói muốn trở về Tân An anh biểu lộ không vui chút nào, còn tỏ vẻ ghét bỏ vì em trở về quá lâu nữa mà."
Lương Triển Thành sững sờ một hồi, sau đó cười nói: "Có hơi lâu."
Anh thực sự rất bận rộn với công việc, và bây giờ anh càng bận hơn để thỉnh thoảng đến thăm cô. Cho nên sau khi cô đi, ban đầu anh có cảm giác không quen, nhưng sau một khoảng thời gian thì không còn như vậy nữa mà thậm chí làm việc còn hiệu quả hơn trước.
Ban đầu anh cũng không phải là một người thích dính người.
Dĩ nhiên, cô trở về anh cũng rất vui, chỉ là quá lâu, thím Ngô ở bên đây nên sẽ không có ai chăm sóc cô.
Anh nghĩ như vậy nên lập tức nói thẳng điều đó ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận