Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 393 - Nghiêm túc mà nói hươu nói vượn 2

Có điều, con người cũng phải trả giá vì hành vi của bản thân mình.
Nghe Tôn Văn Thục nói tính cách của Bảo Vịnh Mai trước kia rất hiếu thảo, sau khi trải qua việc này, tin rằng bà ấy vĩnh viễn sẽ không đối xử với hai ông bà nhà họ Triệu như lúc trước.
Trong đầu cô nảy ra rất nhiều cách phá hoại, cuối cùng nghĩ đến Tôn Văn Thục nói trước đó không lâu công trường của Triệu Tiến xảy ra sự cố thì đầu chợt lóe, đúng thật là để cô nghĩ ra một chiêu. Cô đến nhà Tôn Văn Thục nói với bà ấy bảo nếu bà ấy có rảnh thì có thể mời Bảo Vịnh Mai đến nhà chơi, mọi người cùng nhau trò chuyện, tâm trạng cũng có thể tốt một chút, nói không chừng sẽ có cách nào đó tốt.
Tôn Văn Thục là người lanh lẹ, lập tức nghe ra Lâm Khê đã có cách.
Bởi vì chiến tích trong quá khứ của Lâm Khê, đặc biệt là đòi quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã lại còn gài nhà họ Trần hai triệu rưỡi, hiện tại người bên cạnh cô vừa thương tiếc yêu thích, cũng có một loại tin tưởng mù quáng, tin tưởng đầu óc nghịch ngợm thông minh của cô.
Ngày hôm sau, Tôn Văn Thục đưa Bảo Vịnh Mai tới nhà thăm hỏi.
Bảo Vịnh Mai còn dẫn theo hai đứa con, Trân Trân 6 tuổi và Hương Hương 4 tuổi đến chào hỏi. Lâm Khê cho hai đứa, mỗi đứa một cái vòng tay nhỏ, Tôn Văn Thục bảo Huệ Huệ và Đồng Đồng dẫn Trân Trân và Hương Hương ra ngoài chơi, ba người còn lại thì ở trong phòng nói chuyện.
Bảo Vịnh Mai để tóc ngắn, mắt phượng môi đỏ, tuy rằng không tính là rất xinh đẹp nhưng nhìn rất sạch sẽ hoạt bát.
Chờ bọn nhỏ đều đi ra ngoài, Lâm Khê nhìn Bảo Vịnh Mai, cười nói: “Nghe nói chồng chị Bảo xây nhà lầu cho người ta, gần đây em còn đang cân nhắc làm sao đổi mới tòa nhà cho thuê của chúng em, có điều em cũng không biết là toà nhà của chúng em, nếu muốn xây thêm đường ống toilet ở mỗi tầng, việc này phải tìm chồng chị Bảo, hay là chú Lý.”
Hiện tại mỗi năm đài truyền hình đều chiếu Hồng Lâu Mộng mấy lần, Lâm Khê nghiêm túc mà mỗi tiếng một từ “chị Bảo” khiến hai người đối diện không thoải mái, nhưng cũng không cách nào mà nói.
Tôn Văn Thục cười nói: “Vai vế này thật đúng là, cháu gọi dì là dì Tôn, lại gọi bà ấy bà chị Bảo, rõ rành rành là khiến dì và bà ấy kém nhau một vai vế rồi.”
Lâm Khê cười.
Bảo Vịnh Mai thì lại nghiêm túc nói: “Chỉ là sửa sang toilet thôi, lắp bồn rửa tay gì đó thì tìm chồng chị Văn Thục là được, nhưng vốn mấy lầu khác nhà em cũng chưa có đường ống toilet, muốn đổi hết thì vẫn phải tìm đến ông chồng nhà chị.”
Lâm Khê gật đầu, sau đó lại đột nhiên nói: “Nhưng Diệp Mỹ Dung kia còn ở nhà họ Triệu không?”
Bảo Vịnh Mai sửng sốt.
Bà ấy là người hoạt nhát nhanh nhạy, nói chuyện thì nói, đối với cách nói chuyện lúc này lúc kia của Lâm Khê thì thật sự có hơi không quen.
Bà ấy biết Diệp Mỹ Dung và nhà họ Lâm có thù cũ sâu nặng, cũng có nghe Tôn Văn Thục nói, Diệp Mỹ Dung chịu thiệt thòi không ít vì cô gái ở đối diện, tuy rằng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Khê thì có hơi không thể tin được, nhưng tới cũng đã tới, bà ấy cũng không kiêng dè nói chuyện về Diệp Mỹ Dung.
Nhưng nghĩ đến chuyện này thì bực mình, bà ấy gật gật đầu, sắc mặt cũng đen đi, nói: “Đúng vậy, ở thôn họ Triệu.”
“Chẳng trách nghe dì Tôn nói trước đó không lâu công trường chồng chị xảy ra sự cố, chỉ cần có người phụ nữ đó, em e là không dám mời chồng chị thi công ở lầu chúng em thuê. Không chỉ có em, sau này sợ là bên ngoài không ai còn dám mời chồng chị làm dự án.”
Lâm Khê nghiêm túc nói.
Bảo Vịnh Mai nhướng mày, nói: “Vì sao?”
Lâm Khê bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chị Bảo, chẳng lẽ chị không biết vì sao nhà họ Trần nhất định phải để Trần Đông Bình ly hôn Diệp Mỹ Dung sao? Chẳng lẽ chị thật sự cho rằng vì Trần Gia Phúc, không, Triệu Gia Phúc không phải cháu trai nhà họ Trần sao?”
“Đừng ngốc chứ, Triệu Gia Phúc kia không giống Trần Đông Bình chút nào, nhưng lại nghe nói rất giống chồng chị, năm đó chuyện Diệp Mỹ Dung bắt cá hai tay không phải Trần Đông Bình không biết. Ban đầu lúc Triệu Gia Phúc còn ở trong bụng Diệp Mỹ Dung thì ông ta không biết, sau đó hai người kết hôn, Triệu Gia Phúc càng ngày càng giống chồng chị, ông ta thật sự không biết? Mấy năm qua ông ta đều có thể nhịn, hiện tại lại đột nhiên không thể nhịn sao?”
Bảo Vịnh Mai:…
Bạn cần đăng nhập để bình luận