Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 396 - Người cao tay chính là vợ anh 2

Lúc này ông ta còn trực tiếp dẫn theo theo hai người công an, chỉ vào Diệp Mỹ Dung, nói: “Chính là người phụ nữ này, lúc trước có tiền án lừa gạt nhưng không thành, còn bị phán quản chế ba tháng, lúc này vừa mới hết thời gian quản chế. Không, lúc trước còn chưa hết thời gian quản chế đã đến nhà chúng tôi, dẫn theo đứa con, nói là con cháu của nhà chúng tôi, nằm đấy không đi, đòi tiền đòi đồ. Làm phiền công an các anh điều tra, vụ án trước kia của bà ta chính là xui khiến người ta tới nhà mạo nhận con cái, muốn gạt tài sản nhà người ta.”
Hai ông bà nhà họ Triệu đều choáng váng.
Diệp Mỹ Dung hô: “Triệu Tiến, Gia Phúc thật sự là con ông mà?”
“Con tôi?”
Triệu Tiến nói: “Nếu là con trai tôi thì để nó ở lại, sau này tôi dẫn nó đi xét nghiệm. Nhưng cho dù là như vậy cũng không phải lý do để bà chạy đến nhà tôi, vợ của tôi còn đó, chẳng lẽ bà lại muốn như vợ trước của chồng cũ của bà, hại độc khiến bà ấy chết rồi lại đuổi con trai bà ấy đi, lấy đứa con trai giả của bà lừa tài sản ông ta? Sau đó tức giận khiến hai ông bà nhà họ Trần mấy lần vào bệnh viện cấp cứu? Tôi nói cho bà biết, chồng trước của bà bị bà gạt, tôi thì không. Còn nữa, tôi đã xin lệnh quản chế, sau này không được tới gần cha mẹ tôi nửa bước!”
Sau đó mặc kệ bà ta làm ầm ĩ mà trực tiếp nhờ công an đưa bà ta đi.
Diệp Mỹ Dung cứ như vậy mà bị lôi đi.
Bà cụ Triệu tiến lên, nói: “A Tiến, việc này, việc này là làm sao vậy? Cho dù con không muốn cô ta ở nhà, nhưng dù sao cô ta cũng là mẹ Gia Phuc, con cứ để công an kéo cô ta đi như vậy, việc này, việc này sao mà được?”
Ông cụ Triệu cũng tức giận, dậm quải trượng, nói: “Sao lại tìm công an, sao lại tìm công an, người ta đang yên lành, sao có thể dính đến kiện tụng, có phải con lại bị vợ con xúi hay không, đang yên lành lại khiến gia đình không yên ổn!”
Mà mặt khác, một đứa bé trai đứng ở cửa nhà.
Nó nhìn thấy mẹ nó bị xe cảnh sát kéo đi, thế mà không khóc không ầm ĩ chút nào, chỉ vịn tay vào khung cửa, ngây ngốc nhìn mọi thứ.
Đó là Triệu Gia Phúc.
Hơn nửa năm này, nó đã trải qua quá nhiều chuyện.
Nó đã không còn là cậu chủ nhỏ vênh mặt hất hàm sai bảo của nhà họ Trần từ là rồi.
Nó đã từng được người nhà họ Trần cưng chiều, nhưng bỗng nhiên mỗi người bọn họ đều lộ ra ánh mắt khinh thường với nó, ngay cả bà nội thường ngày cưng nó như cưng trứng, hứng như hứng hoa cũng đột nhiên cực kỳ chán ghét nó, trong nháy mắt, cả thế giới của nó đều đảo điên.
Nó cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, nó đã biết nguyên do xảy xa mọi chuyện là gì.
Bởi vì nó tận mắt thấy “cha” và mẹ nó tranh cãi.
Sau đó mẹ nó nói với nó, thật ra nó không phải con cháu nhà họ Trần, người nhà họ Triệu mới là cha ruột, ông nội và bà nội của nó.
Bảo nó lấy lòng bọn họ.
Nếu không sau này nó sẽ không có nhà để về.
Nó lặp lại, xác nhận với bà ta: “Đó thật sự là cha và ông bà nội của con sao?”
Bà ta bảo đảm với nó, còn nói chuyện trước kia cho nó nghe.
Nó mới yên lòng.
Lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.
Nó cảm thấy sợ hãi.
Nó đã chết lặng đối với chuyện công an lôi mẹ nó đi, nhưng lại cảm thấy sợ hãi đối với tương lai của mình.
Ánh mắt của nó chuyển từ mấy người công an mặc cảnh phục và người mẹ bị áp giải đi của nó đến “ông bà nội” cùng với “cha” của nó mà bất giác run run, sau đó chạm phải ánh mắt của ba người nhìn qua.
Một người thì phức tạp.
Trong ánh mắt của hai người kia thì vẫn là yêu thương.
Sự yêu thương kia đã cứu vớt nó, nó lập tức như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, lộ ra vẻ mặt đáng thương, sợ hãi và vô tội với ông cụ Triệu và bà cụ Triệu.
Bà cụ Triệu lập tức đầu hàng, bà ta đi qua ôm chặt Triệu Gia Phúc, nhìn con trai nói: “Haiz, đây gọi là gì đây, Gia Phúc, cháu đừng sợ, mẹ cháu phạm tội, công an bắt cô ta đi, nhưng cháu vẫn còn chúng ta.”
Ông cụ Triệu càng bất mãn với cách làm việc của con trai!
Hai người không hề nghi ngờ Triệu Gia Phúc không phải cháu của mình, bởi vì diện mạo của Triệu Gia Phúc quá giống với Triệu Tiến khi còn nhỏ, căn bản chính là diện mạo của người nhà họ Triệu.
Triệu Tiến nghe xong lời cha mẹ ông ta thì sắc mặt trầm xuống, ông ta nhìn Triệu Gia Phúc, cũng không để ý tới bà cụ Triệu, quay đầu nói với ông cụ Triệu: “Cha, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Trong phòng, Triệu Tiến kể hết chuyện xảy ra gần đây, cùng với chuyện ông ta tìm nhà họ Trần và đại sư của chùa Thọ An.
Ông ta nhìn ông cụ Triệu rõ ràng đã biến sắc, nói: “Cha, con làm xây dựng, mấy chục người dưới trướng mỗi ngày ở công trường kiếm cơm ăn, việc mang tai ương đẫm máu này cũng không phải là việc nhỏ. Xảy ra chuyện, mỗi một giây công ty con sẽ phải đóng cửa, còn phải gánh một đống nợ. Trần Đông Bình bị đội nón xanh vẫn không tiếc lấy lại nhà mà ly hôn với cô ta, chuyện này không thể không tin. Không, thật ra mặc kệ là thật hay giả đều phải đuổi cô ta đi, nếu không chuyện làm ăn của con không cách nào làm nữa, số công nhân của con đều đã không chịu làm việc hay thi công nữa rồi.”
Nói tới đây mặt đã đầy suy sụp.
Trong lòng ông ta cũng không phải không oán trách cha mẹ mình, một hai phải để người phụ nữ này về nhà ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận