Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 40 - Thông báo đính hôn 1

Thời điểm Lâm Khê trở về còn thuận tiện đến chợ mua một ít đồ ăn trở về.
Dù sao cũng không thiếu mấy chục đồng tiền này.
Mua đồ ăn, mua thịt, còn có trứng gà, trái cây, tổng cộng tiêu hết mười mấy đồng, cũng được.
Cô cảm thấy bản thân cuối cùng cũng tìm thấy ánh mặt trời giữa mây mù trong cuộc sống đáng sợ này, tìm thấy ánh sáng và hy vọng về tương lai, tốt xấu gì cũng phải chúc mừng một chút.
Buổi tối Lương Triệu Thành và Trần Dã trở về nhìn thấy một bàn bữa tối phong phú.
Trần Dã nhìn Lâm Khê đang mặc tạp dề, cục than nhỏ thường ngày vô pháp vô thiên nay lại có chút cảm động.
Chị cậu không phải không biết nấu cơm, bà nội cậu ốm rất lâu, trong nhà tuy rằng có mời dì giúp việc nấu cơm, nhưng chị cậu cũng sẽ thường xuyên tự mình nấu vài thứ.
Nhưng mà phần cảm động này ngay sau khi nếm hết bàn đồ ăn trông có vẻ không tệ lắm này lập tức tan thành mây khói, hương vị thật sự không nuốt được.
Trên mặt Trần Dã đau khổ, nói: “Chị, trước kia không phải tay nghề nấu ăn của chị cũng không tệ sao?”
Lâm Khê quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, gắp một đũa cà tím chưng, nếm thử, thở dài.
Hương vị quả thực rất bình thường.
Kỳ thật tay nghề nấu ăn của cô thật sự rất không tồi, trước kia cô từng có một căn hộ của riêng mình, là quà mẹ cô tặng cho, nói con gái là phải có một nơi hoàn toàn thuộc về bản thân, suốt ngày đi ăn ngoài cũng không ổn, cho nên đôi khi cô cũng sẽ tự mình nấu cơm, nhưng mà đều là cách làm của người lười, cô rất am hiểu mấy món chưng hấp, ninh canh xương sườn, bí đỏ nấu xương sườn, bánh bao nhân thịt và trứng muối, hoặc là mấy món hầm hỗn hợp, thịt hầm khoai tây, cánh gà hấp hành,... món gì hấp hoặc hầm phối hợp cùng nhau đều thử qua, làm nhiều, hương vị đều không tệ lắm.
Nhưng hiện tại đừng nói đến nhiều loại gia vị còn không có cho cô lựa chọn, ngay cả dụng cụ làm bếp đơn giản nhất như nồi hấp hay nồi cơm điện đều không có, chỉ có bếp than.
Bữa cơm đầu tiên, có thể tưởng tượng rằng cô luống cuống tay chân như thế nào.
Cô thở dài, buông đũa, duỗi tay ra nói: “Đã lâu rồi không nấu cơm, ngượng tay, em tạm chấp nhận ăn đại đi, em xem, tay chị vì nấu ăn mà bị thương nè, đau muốn chết.”
Lâm Khê không phải loại người bị thương rồi tự mình che giấu không cho người khác biết, bởi vì che giấu chịu đựng thì có ích lợi gì đâu? Như vậy sẽ không có người để ý đến cô.
Mẹ cô là người từ nhỏ đã thường xuyên dặn dò cô nên nói ra cảm xúc của bản thân, tuy rằng dù có nói ra thì mẹ cô cũng chỉ dỗ dành cô rồi nói: “Con nhìn xem, nói ra có phải dễ chịu hơn nhiều hay không? Nói ra thì chuyện gì cũng nhanh chóng kết thúc, con gái là phải thoải mái hào phóng.”
Trên tay cô đúng thật là đã đỏ một mảnh từ mu bàn tay đến ngón út.
Tay cô vừa gầy vừa trắng, làm vết đỏ kia ở trên tay càng rõ ràng hơn.
Nhưng Trần Dã từ nhỏ đã thường xuyên đánh nhau ở bên ngoài, vết thương trên người, trên mặt cũng có không ít, nhìn chị cậu đúng lý hợp tình mà vươn tay ra, bày ra vẻ mặt “Chị bị thương đấy”, khóe miệng co rút, nhưng cậu rất thích chị như vậy, nên nhịn xuống một câu suýt nữa buột miệng thốt ra “Như này mà cũng coi là bị thương à?”, sửa lại lời nói: “Ồ, thôi ăn cơm đi.”
Nói xong liền cúi đầu ăn một miếng cơm, sau đó lập tức che miệng lại, nhổ ra, trừng mắt với Lâm Khê, vẻ mặt một lời khó nói hết, nhưng khi mắt nhìn thấy vệt đen trên mặt chị mình, lại nhìn tay cô, cậu cắn chặt răng, lại thêm một lời kẹt trong cổ họng, cúi đầu tiếp tục lùa cơm.
Lâm Khê nhìn biểu tình không thích hợp của cậu, hỏi: “Em nhai sạn à?”
“Không có.”
Trần Dã lẩm bẩm nói.
Vậy làm sao vậy?
Nhìn bộ dáng ăn cơm đau khổ của cậu, Lâm Khê cúi đầu nhìn bàn cơm cùng những món trông không quá đẹp lắm, gắp một đũa bỏ vào miệng mình nếm thử, sau đó vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận