Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 436 - Lì xì 2

Ông ấy khép đôi mắt, trầm giọng nói: “Cha nhớ rằng lúc Triệu Thành còn rất nhỏ, có rất nhiều tật xấu, xoi mói bới móc, kén ăn, mới tí tuổi đã cực kỳ ngạo mạn, ánh mắt và dáng vẻ đó, cùng với câu chủ được nuôi dưỡng bởi những người nhà giàu sang thời xưa là giống hệt nhau, cùng với những đứa trẻ ở trong căn cứ lúc đó khác lạ hoàn toàn. Còn có tính khí của nó rất kém, tính cách bướng bỉnh ngang tàng, bất kể xảy ra chuyện gì thì trên mặt nó vẫn là một bộ dạng ngang ngược ngạo mạn, mồm miệng câm như bầu bí, vì vậy lúc đó cha trách móc nặng nề nó, sự trách móc nặng nề đó đến sau này dường như trở thành thói quen. Lại đến sau này, mặc kể xảy ra bất cứ chuyện gì, mặc kệ có phải là lỗi sai của nó hay là lỗi sai của người khác, chính là giống như vừa lúc nãy, chính là giống như vừa lúc nãy.”
Chính là giống như vừa nãy, rõ ràng là Tuyết Đình phạm phải lỗi lớn.
Nhưng Triệu Thành và Lâm Khê rời đi, con cả qua đây, lại theo tính thói quen mà thay Tuyết Đình bào chữa, trách móc Triệu Thành, đúng như giống lúc trước, rất nhiều lần trong những năm vừa qua.
Nhưng mà ông ấy cũng nhìn thấy đứa nhóc Trần Dã kia của nhà họ Lâm.
Thời điểm sớm nhất khi con trai thứ kết hôn với Lâm Khê, ông ấy cũng đã nghe ngóng qua chuyện của đứa bé kia, cậu tranh cãi lớn với người trong nhà rồi sống ở nhà họ Lâm, tính khí kém đến nỗi rối tinh rối mù, lại còn kiêu ngạo cố chấp, hăm doạ ầm ĩ, thường ngày đánh người đến nỗi họ phải tìm đến tận cửa nhà họ Lâm, danh tiếng cực kì kém, nhưng đợi đến khi ông ấy thực sự gặp được đứa trẻ kia thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Có thể tiếp xúc lâu với con trai ông ấy rồi, thần sắc vậy mà có thể có chút ít giống với anh hồi còn nhỏ.
Nhưng lần đầu tiên ông ấy gặp được cậu thì ông ấy nhìn thấy cái gì?
Lâm Khê đối với đứa trẻ kia là một dáng vẻ tin tưởng dung túng thậm chí là nuông chiều, cậu đối với cô làm ra một biểu cảm coi thường, cô lại cười mỉm vui vẻ mà tiếp nhận.
Triệu Thành đối với cậu cũng là tín nhiệm và tôn trọng.
Đứa trẻ kia báo đáp bọn họ là, cậu đối với cả thế giới đều dùng ánh mắt hờ hững, nhưng đối với bọn họ lại là ngập tràn tin tưởng và yêu thương, còn có đối với Lâm Khê lại là kiểu bất kỳ người nào nhìn một cái cũng đều có thể nhìn ra một loại ham muốn bảo vệ, ai dám nói cô một câu không phải, cậu lập tức có thể xù gai lên mà chiến đấu.
Điều này khiến trong lòng ông ấy cực kỳ khó chịu.
“Cha!”
“Con đi ra ngoài đi, Hằng Nghị.”
Ông ấy ngẩy đầu nhìn đứa con trai cả này, nói: “Thật ra, con ngoại trừ sinh ra làm anh cả, cũng chưa từng vì nó mà làm qua chuyện gì, người khác đối với nó không tốt, con cũng chưa từng vì nó mà ra mặt, bảo vệ nó. Người khác mắng chửi vợ nó, con cũng không thay nó quở mắng người khác, ngược lại còn ỷ vào thân phận anh cả mà nói nó nuông chiều vợ nó, nuông chiều vợ nó hay không nuông chiều vợ nó thì có chuyện gì liên quan đến con à?”
Lương Thành Nghị: ???
Tướng quân Lương xua tay với anh ấy, nói: “Con đi ra ngoài đi, sau này đừng có bắt bẻ vợ của Triệu Thành nữa, con không có tư cách gì, đương nhiên, đợi cha chết rồi, các con có lẽ cũng sẽ không có bất kì quan hệ gì nữa.”
Nói đến đây, ông ấy lại khép hờ mắt, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.
Bên còn lại Chu Vấn Bình cũng kéo Lương Tuyết Đình về phòng.
Quay về trong phòng, Lương Tuyết Đình thẹn quá hoá giận, nói: “Mẹ, là chị ta tính kế con, chị ta kêu Hứa Đan cố ý đến để tính kế con, hẹn con đi uống rượu, đợi đến lúc con uống say rồi thì lại dẫn dụ con nói những lời đó, còn đặc biệt ghi âm vào trong băng ghi âm, nếu không con đang yên đang ổn sao lại nói những lời như thế?”
“Ngày hôm đó Hứa Đan cho con uống rượu, sau đó vẫn luôn hướng đến phương hướng đó để gài con nói những lời đấy! Bọn họ tính kế con, sau đó Lâm Khê lấy đoạn băng ghi âm đó về, như vậy không chỉ khiến cha và anh cả ghét bỏ con, mà con sẽ càng không giúp đỡ Hoa Sâm, cũng có thể lấy ra làm cái cớ để sau này không cần quay về nhà hoặc cũng chẳng cần tôn trọng mẹ nữa. Nhưng rõ ràng đây chính là mục đích của bọn họ, vậy mà lại đẩy hết tất cả những tội lỗi này lên trên đầu của con.”
Lúc trước Chu Vấn Bình còn cực kỳ phẫn nộ vì con gái mình vậy mà lại ở bên ngoài ăn nói những lời như thế, còn bị người ta ghi âm lại rồi mang đến tay Lâm Khê, phẫn nộ lại nghi hoặc. Có điều bây giờ nghe con gái mình nói như vậy, thế là trong chốc lát xuyên chuỗi lại nếu như thật sự là như vậy thì Lâm Khê này, quả thực tâm cơ sâu xa đến đáng sợ.
Đối với người trong nhà lại có thể như vậy, từng bước từng bước tính kế thành như thế.
Nhưng chồng bà ta cứ một mực không hiểu vì sao, đối với cô bênh vực bao che đáng gờm, trước đây cho dù là bà ta nói bóng nói gió rằng cô không hề tốt chút nào, thì ông ấy sẽ lập tức đen mặt lại với bà ta, khiến cho bà ta không dám thăm dò nữa.
Bây giờ chuyện này, sợ là rõ ràng là biết rằng bị tính kế, nhưng cũng chẳng thể nào trở mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta cũng giận dữ đến chảy máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận