Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 439 - Trước Tết 2

Trước đây cách nghĩ của thím Ngô thật ra cũng không phải như vậy.
Trước đây bà ấy cũng cảm thấy tương lai là phải dựa vào cháu trai phụng dưỡng cho cái bản thân già của bà ấy cho nên bà ấy mới trông nom con cái hộ thằng cháu trai.
Hai năm gần đây cũng không biết có phải là ở bên ngoài gặp được nhiều chuyện rồi, ngày thường trong nhà lại tiếp nhận sự ảnh hưởng từ Lâm Khê, cộng thêm một nhà thằng cháu trai vẫn luôn tìm cách đòi tiền vì vậy cách nghĩ của bà ấy cũng dần dần biến đổi.
Lâm Khê nghe thím Ngô nói lời này lại gật đầu, cô nghiêm túc nói: “Thím Ngô, thím đúng là một người hiểu biết, cách nghĩ này của thím đương nhiên là đúng. Thím yên tâm, bây giờ thím vẫn còn trẻ, vẫn có thể làm việc rất nhiều năm nữa, đợi đến lúc thím già rồi, khẳng định có thể tiết kiệm được không ít tiền, đợi đến thời điểm có cơ hội, cháu sẽ giúp thím lấy tiền tiết kiệm của thím trả trước một khoản đặt cọc, mua một tòa nhà nhiều tầng. Đợi thím già rồi, đi không nổi nữa, cháu lại mời giúp thím một người y tá chăm sóc thím, có chúng cháu trông, người y tá kia chắc chắn không thể khinh mạn thím, chúng cháu sẽ trù liệu thật tốt, thím khẳng định sẽ không cần lo lắng vấn đề dưỡng lão.”
Mọi người: ...
Trần Dã ôm trán, chị cậu nói lời này, cái gì mà gọi là “bây giờ thím vẫn còn trẻ, vẫn có thể làm việc rất nhiều năm nữa”.
Nhạc Minh Tư cũng không nhịn được cười, đến cả Lương Triệu Thành cũng nhìn Lâm Khê thêm vài cái.
Cái bánh này vẽ ra cũng thật khác người.
Có điều thím Ngô nghe xong những lời nói này, mắt lại rực sáng lên, bà ấy cảm thấy triển vọng trong lời đề nghị này của Lâm Khê cũng thật không tệ.
Người khác nói những lời này bà ấy không tin, nhưng Lâm Khê nói những lời này bà ấy tin, chỉ nghĩ đến việc Lâm Khê mua cho Trần Dã bao nhiêu nhà, thực sự cứ như đi mua rau vậy, vì vậy bà ấy cảm thấy lời nói này của Lâm Khê quả thực rất đáng để tin tưởng!
Hơn nữa, bà ấy đối với phẩm chất của đứa bé Lâm Khê này cũng không thể không tin tưởng được, dù sao đều là tiền của bản thân, Lâm Khê chỉ giúp bà ấy làm những thủ tục giấy tờ, mời ý tá chăm sóc, dựa vào phẩm chất của Lâm Khê, khẳng định là sẽ nguyện ý giúp đỡ, cũng không phải bà ấy kêu cô phụng dưỡng bà ấy.
Chỉ sợ là tiền không đủ.
Vì vậy bà ấy mới nghiêm túc cân nhắc một lúc, sau đó hỏi Lâm Khê, nói: “Chỉ với tiền thím tiết kiệm, sau này vẫn có thể mua nhà, vẫn đủ để mời ý tá chăm sóc sao?”
Trần Dã: ...
Lâm Khê lại nghiêm túc gật đầu nói: “Thím yên tâm, thím không phải nói sau này còn giúp cháu trông nom con cái sao? Sau này còn phải tăng tiền công nữa nha, tiết kiệm thêm mấy năm, cho dù mấy toà bất động sản đắt tiền kia mua không nổi, vậy thì mua mấy căn nhà ở vùng hơi hẻo lánh một chút thì chắc chắn có thể mà. Có điều thím Ngô à, nếu như muốn như vậy, sau này tiền thím kiếm được không thể tùy tiện để ở người ở quê mượn được.”
Điều quan trọng nhất là giá bất động sản tăng không đáng kể trong những năm gần đây, bây giờ ở những vùng hẻo lánh một chút, sau này cũng sẽ trở thành trung tâm thành phố.
Đợi đến khi thím Ngô già rồi, một toà nhà cũng đủ cho bà ấy dưỡng lão rồi.
Trong lòng thím Ngô quả nhiên chắc chắn quyết định.
Cũng không khó xử về vấn đề dưỡng lão kia nữa.
Tuy rằng thím Ngô là một người có tính cách nhanh nhẹn lưu loát, nhưng từ chối cháu trai trực tiếp bỏ đi như vậy, trong lòng bà ấy rốt cuộc vẫn là thấp tha thấp thỏm, những người trong thôn kia cũng đều khuyên bà ấy. Suy cho cùng dựa vào phong tục ở quê, sau này bà ấy quả thực là cần đến cháu trai chiếu cố chăm nom, vì vậy trong lòng bà ấy rốt cuộc vẫn là có chút quẫn trí, sợ rằng già rồi không ai phụng dưỡng, gặp phải cảnh già thê lương. Bây giờ nghe Lâm Khê nói như vậy, trong lòng trong chốc lát sáng tỏ, bà ấy cảm thấy ngày tháng sống vẫn có thể càng càng ngày tốt hơn.
Đợi khi thím Ngô ra ngoài đi chợ mua đồ, Lâm Khê mới rất nghiêm túc hỏi Trần Dã, cô nói: “Em vừa nãy là ánh mắt gì vậy, kinh ngạc đến như vậy à? Có phải là em cảm thấy, thím Ngô đối với chúng ta tốt như vậy, vẫn luôn chăm sóc chúng ta, tại sao chị lại không trực tiếp phụng dưỡng cho thím, còn lấy tiền của bản thân thím ấy để phụng dưỡng cho thím? Mua nhà cũng cần dùng tiền của thím? Có phải em cảm thấy nói chuyện tiền nong sẽ làm tổn thương tình cảm không?”
Tiểu Dã: Không có, chỉ cảm thấy tư duy của chị thật kỳ lạ, sau đó thím Ngô còn thật sự bị chị lừa.
Nhưng cậu không muốn nói.
Mồm mép cậu tuy nhanh nhẹn lưu loát, nhưng đó là lúc cần thiết đối với người ngoài, đối với chị cậu, vẫn luôn là chỉ có chị cậu có phần nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận