Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 441 - Nuông chiều mà không nhận thức được 1

Từ trước đến nay Lương Triệu Thành đối với việc Lâm Khê dạy dỗ Tiểu Dã ra sao đều sẽ không nói nhiều lời gì.
Chỉ là vào buổi tối anh sẽ ôm cô rồi nói với cô: “Sau này em nhất định sẽ là một người mẹ tốt.”
Mới ban đầu, anh vẫn luôn cảm thấy cô còn quá nhỏ tuổi, không có tính xác định, thậm chí vẫn luôn cảm thấy cô và bản thân mình không hợp nhau, đương nhiên, khi đó anh cũng không biết người như nào mới hợp với anh.
Anh chưa từng thích người khác, vừa thích thì chính là kiểu người như cô.
Lúc đó anh đối với bản thân mình cũng cực kỳ tuyệt vọng.
Nhưng mỗi lần thêm một chút hiểu biết về cô, anh liền biết rằng, từ trước đến nay cô không phải là không có tính xác định, cô của lúc đó chỉ là đối với anh không xác định, cô của lúc đó có khả năng thích anh, bị thu hút bởi anh, nhưng lại không hiểu anh. Cũng giống như anh không hiểu cô vậy, không biết đối phương có thích hợp với mình không, không biết đối phương có thể cùng mình sinh sống chung được không, vì vậy mới không xác định.
Anh dịu dàng hôn cô, muốn nói gì đó mà cái gì cũng không nói ra.
Anh từ trước đến này đều không giống cô, lúc nào cũng từng chuỗi từng chuỗi lời ngon tiếng ngọt.
Anh chỉ có thể biết hôn cô một lúc, sau đó gọi cô một tiếng “bé con”, Lâm Khê vốn dĩ còn đang rất hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
Bởi vì đa số thời gian anh đều rất mạnh mẽ, tuy rằng như thế cô cũng rất thích, nhưng loại cảm giác dịu dàng này cũng sẽ khiến con người ta lún sâu vào.
Nhưng mà một tiếng gọi “bé con” của anh lại khiến cho cô trong chốc lát nhớ ra điều gì.
Cô nhớ ra hơn một năm trước, bản thân đã từng truy hỏi anh rằng anh thích cô đến nhường nào, cô có phải là bảo bối của anh hay không, lúc đó anh nghe thấy lời này sắc mặt lập tức lạnh lại, còn kêu cô đừng nghịch ngợm, anh nói rằng “Em không phải bảo bối của anh, là người phụ nữ của anh”, bây giờ thì phải rồi à?
Có vài cái nợ cũ khác không dễ tính, cái nợ cũ này tính một chút cũng không vấn đề gì đâu nhỉ.
Cô giả vờ quở trách nói: “Em nhớ là, trước đây không phải anh nói em không phải là bảo bối của anh sao? Bây giờ thì phải rồi à?”
Khả năng ghi nhớ của Lương Triệu Thành rất tốt.
Cô nói như vậy, anh rất nhanh nhớ ra được mấy chuyện lúc trước đó, sau đó anh cười nói: “Lúc đó vẫn không phải, bây giờ thì phải rồi.”
Lâm Khê tàn nhẫn véo anh, anh ôm cô kéo cô vào trong lòng, bởi vì quấn lấy nhau quá chặt mà cô phải hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lúc đó anh còn nói em không thích anh cũng không sao, cùng lắm là chia tay coi như không có chuyện gì, bây giờ em không thích anh có làm sao không?”
Lâm Khê nhất thời có chút hồi hộp đến nghẹt thở.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được một sự dạt dào đột ngột, qua một lúc lâu mới dịu lại được.
Cô trầm giọng nói: “Không được, anh không được không thích em, nếu như anh không thích em, có lẽ em sẽ chẳng còn chữa khỏi được nữa, hoặc là em sẽ phải rời xa nơi này, trở lại thành Nhạc Khê, đem nơi này coi như là một giấc mộng thì mới có thể chữa lành bản thân được.”
Lương Triệu Thành nghe thấy cô nói những lời này, sắc mặt lại thay đổi cực kỳ.
Động tác trong chốc lát trở nên thô bạo và hung ác.
Giống như là như vậy mới có thể khiến cho đôi bên càng cảm thấy được sự chân thực hơn một chút.
Lâm Khê vẫn luôn ở lại Tân An đến mùng năm Tết, vào mùng sáu Tết cô cùng Lương Triệu Thành và Nhạc Minh Tư về Liễu Châu.
Lúc này Tiểu Dã không có đi cùng.
Cậu đi thành phố Bắc hơn nửa năm, lúc quay trở về cũng rất bận rộn, mỗi ngày đều có đồng bọn tìm đến cậu, Thạch Đầu của nhà bà Ba hận không thể đến nhà cô để ở.
Còn về thím Ngô.
Trước Tết, ngày hôm sau sau khi thím trở về, người nhà cũ nhà họ Ngô đi lên thị trấn gọi điện cho Lâm Khê, bọn họ muốn khuyên thím Ngô quay về, nhưng thím Ngô không nghe điện thoại, Lâm Khê mỉm cười mà đuổi cổ bọn họ đi.
Đợi đến mùng bốn Tết, cháu trai lớn của thím Ngô lại mang theo chắt nội của bà ấy tìm đến tận cửa để xin lỗi thím Ngô, nói rằng lúc đó tìm bà ấy mượn tiền là bởi vì người trong nhà muốn xây nhà thực sự là cần thêm tiền, bọn họ cũng không phải là có ý mượn xong rồi không trả lại. Nói rằng đợi sau Tết vẫn sẽ đến Tân An làm công, đến lúc đó tiền mà bà ấy cho bọn họ mượn đều sẽ trả lại cho bà ấy, sau đó lại nói với thím Ngô rằng, lòng hiếu thuận của bọn họ đối với bà ấy là thật lòng thật ý. Từ lúc anh ta còn nhỏ, mẹ anh ta đã ốm yếu bệnh tật, anh ta vẫn luôn nhớ đến những năm tháng thím hai chăm sóc anh ta nhiều như nào, anh ta xin thím hai đừng tức giận với anh ta, còn muốn đón thím hai về nhà ở đến hai ba hai tư tháng Chạp rồi lại qua đây. Nói là đợi đến hai ba hai tư tháng Chạp anh ta cũng sẽ qua đây tìm công việc, đến lúc đó thím Ngô cùng anh ta cùng nhau qua đây là được, đến lúc đó thím Ngô muốn tiếp tục ở lại nhà họ Lâm thì cứ tiếp tục ở lại nhà họ Lâm, muốn theo anh ta chung sống qua ngày thì lại theo anh ta chung sống qua này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận