Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 444 - Cốt nhục máu mủ 1

Nhà họ Chiến sống ở một thôn làng tên Vân Thượng Pha.
Tên gọi cũng rất lãng mạn, đi đến đầu làng, từ phía xa xa nhìn lại, một dãy nhà hầm (1) nằm trên sườn đất ba dan, bởi vì là đón năm mới, trên cửa của mọi nhà mọi hộ đều dán những câu đối Tết, mang theo một loại niềm vui bình dị ở một chốn hoang vu, giống như cảm giác của một bộ phim Tây Bắc cũ.
(1) Nhà hầm: Khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở
Tuy rằng Nhạc Minh Tư đã vài năm rồi không đến đây, nhưng đối với nơi này vẫn có một loại tự nhiên mà thân thuộc.
Bà ấy dẫn Lâm Khê cùng Lương Triệu Thành đi vào thôn, lúc này đây vẫn là đang ăn mừng năm mới, lúc mọi người đang náo nhiệt ở trong nhà mình, có vài người từ trong thôn đi ngang qua, người trên đường và người ở mỗi hộ gia đình đều tò mò thò đầu ra nhìn thêm mấy lần, có trẻ con còn muốn đi theo bọn cô một đoạn. Thật là, tuy rằng đón năm mới thăm người thân và bạn bè có nhiều, nhưng Lâm Khê và Nhạc Minh Tư lại quá rạng rỡ xinh đẹp rồi, thêm cả Lương Triệu Thành, khí chất cũng khác người.
Hơn nữa trên tay Lâm Khê còn ôm theo một bó hoa lớn, là hoa cúc dại, một năm mới như này, ôm theo một bó hoa cúc dại trắng đi thăm thân thích, mặc kệ người có rạng rỡ như nào thì cũng vẫn rất kỳ lạ.
Nhạc Minh Tư đưa Lâm Khê đi đến trước của nhà họ Chiến, sớm đã có trẻ con của nhà họ Chiến chạy vào nhà gọi người.
Bên trong ông nội Chiến, bà nội Chiến, bác cả Chiến đều bước ra ngoài, chỉ có mỗi vợ bác cả Chiến vốn dĩ đang bận rộn trong bếp núc lại thò đầu ra nhìn, sau đó cũng nhanh chóng lau sạch tay rồi đi ra ngoài nghênh đón bọn họ.
Ông nội Chiến bà nội Chiến tuổi tác đã rất lớn, da dẻ sạm đen, trên mặt những nếp nhăn xuất hiện thành từng cụm, là một hình tượng của một người nông dân già bình thường, vẻ bình dị dày nặng, trên người họ còn mang theo vết hằn đậm sâu của vẻ đẹp lao động, cũng bởi vì là đón năm mới, nên trên mặt họ còn mang theo một sự vui mừng bình dị.
Bọn họ đương nhiên đều nhận ra Nhạc Minh Tư.
Nhưng lại không nhận ra được Lâm Khê và Lương Triệu Thành, nhưng nhìn Lâm Khê trông giống Nhạc Minh Tư như thế, nên họ tưởng rằng cô là cháu gái của Nhạc Minh Tư. Tuy bọn họ chưa từng gặp qua, nhưng bọn họ lại biết, Nhạc Minh Tư có một đứa cháu gái cũng lớn từng này tuổi, Chiến Xảo Dung đi ra theo ở phía sau, cô ấy là cô gái được nhà họ Chiến nhận làm con nuôi trên danh nghĩa của Nhạc Minh Tư và Chiến Tuyên, cô ấy từng gặp Nhạc Dĩ Mạn nhưng cũng nhận nhầm, gọi một tiếng “thím hai”, lại cười thẹn thùng với Lâm Khê, gọi một tiếng “em gái Dĩ Mạn”.
Chỉ là mỗi một người nhìn thấy Lâm Khê, đầu tiên vẫn là vô cùng kinh ngạc vì tướng mạo của cô và Nhạc Minh Tư sao lại giống nhau đến vậy, sau đó mới là bó hoa cúc dại lớn mà cô đang ôm vào trong lòng, nhìn chung vẫn khiến người khác không nhịn được mà nhìn lâu hơn.
Lâm Khê cũng không có giải thích, ai nhìn qua chỗ cô thì cô cũng chỉ cười, một nhóm người bọn họ cứ như vậy được người nhà họ Chiến đón tiếp vào nhà.
Gian nhà chính của nhà hầm không lớn, mấy người bọn họ chui vào trong chen chúc, hiện rõ ra vẻ chật chội.
Đặc biệt là Lương Triệu Thành, thân hình anh to cao, lúc bước vào trong phòng phải cúi đầu mới có thể vào được.
Có điều tuy rằng ánh sáng không thể nào soi sáng hết gian nhà, căn phòng cũng có chút nhỏ, Lâm Khê đi vào vẫn cảm thấy rất thoải mái, thực sự là bên ngoài quá lạnh rồi, gió lạnh thổi “vù vù” vào người, cô đã bọc mình như một con gấu nhưng vẫn cảm thấy lạnh không chịu được.
Đi vào trong phòng, bên trong giường đất được sưởi nóng, trong chốc lát cảm thấy ấm áp lên.
Lương Triệu Thành đưa những đồ dùng đang cầm trên tay cho bà nội Chiến, mọi người đều ngồi xuống, lúc vợ bác cả Chiến mang trà kiều mạch lên thì bà nội Chiến đã cùng Nhạc Minh Tư nói chuyện vui vẻ, nhưng cũng không có nói cái gì, chỉ là nói “thời tiết lạnh như vậy, sao con lại còn qua đây”, giản dị hàn huyên vài câu. Bà nội Chiến nhìn Lâm Khê, hoa trên tay của Lâm Khê đã đưa cho Lương Triệu Thành, lúc này đây cũng đã ngồi xuống rồi.
Bà nội Chiến cười tít mắt nhìn Lâm Khê sau đó lại nói với Nhạc Minh Tư: “Đây là đứa bé gái bên nhà anh cả con đúng không, lớn lên trông thật giống con, quả thực là giống hệt với lần đầu tiên con đến đây.”
Xinh đẹp, sáng sủa, vừa bước vào trong nhà hầm thì cả cái nhà hầm này dường như đều sáng rực lên.
Bà ấy nói tới đây lại nhìn Lương Triệu Thành, anh đang ôm lấy một bó hoa cúc dại lớn như vậy, bác cả Chiến nói với anh một câu gì đó, đại khái là bảo anh đặt bó hoa cúc dại kia xuống, nhưng anh lại rất giản đơn nói một câu không cần, ánh mắt của bà nội Chiến chợt xuất hiện một nét đau thương. Có lẽ nhìn thấy anh thì lại nhớ lại đứa con trai út của mình, nhưng rốt cuộc thì cũng đã là chuyện của nhiều năm trước đây rồi, nét đau thương đó nhanh chóng được thu hồi lại, bà ấy lại tiếp tục cười nói: “Đây là cháu trai của nhà mẹ đẻ con sao? Thật cao lớn phong độ quá.”
Nhạc Minh Tư nhìn Lâm Khê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận