Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 446 - Cốt nhục máu mủ 3

Bà ấy vừa nói, trong mắt đã có những giọt nước long lanh rơi ra ngoài, bà ấy lấy tay lau đi nước mắt của mình, sau đó lại nắm lấy tay của Lâm Khê, nhưng giống như là sợ làm bẩn mất găng tay của Lâm Khê cho nên bà ấy vội vàng lau tay lên quần áo của mình trước, xong rồi mới đi nắm lấy tay Lâm Khê: “Đây thực sự là đứa trẻ của thằng Tuyên sao? Con bé thật sự là đứa trẻ của thằng Tuyên sao? Con trai Tuyên của mẹ, nó ở trên đời này vẫn còn có một chút cốt nhục máu mủ sao? Nó ở trên cõi đời này, thực sự vẫn còn cốt nhục máu mủ sao?’’
Bà ấy cứ nói, nước mắt đã giàn giụa.
Lâm Khê nhìn bà ấy như vậy, trong lòng cũng có một chút xót xa, cho nên cô vươn tay vỗ nhẹ vào lưng an ủi bà ấy.
Ông nội Chiến ở phía sau cũng đã tiến lên trên, dáng vẻ ông ấy rõ ràng cũng có chút kích động, nhưng ông ấy nhìn Lâm Khê, cuối cùng chỉ nói với bà nội Chiến: “Bà à, bà đang làm gì vậy, đừng dọa sợ đứa trẻ này chứ.”
Sau đó lại có chút chậm rãi nói với Lâm Khê: “Hầy, cháu gái à, cháu đừng tức giận, bà ấy chỉ là quá kích động mà thôi.”
Lâm Khê lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cháu không tức giận ạ.”
Cô làm sao mà tức giận được chứ?
Cô về mặt tình cảm vẫn luôn rất nhạy cảm.
Câu nói cuối cùng của con người già nua này thực sự đã kích động đến cô.
Đây chính là một người già mất đi con trai của mình, nghe nói con trai của mình ở trên cõi đời này vậy mà vẫn còn có một chút cốt nhục máu mủ, sự kích động của bà ấy thậm chí còn chẳng phải là kích động vì bản thân bà ấy.
Thời khắc này, cô thực sự có thể hoàn toàn nhận biết được tâm trạng của bà ấy.
Bà ấy mất đi con trai của mình, ở trên cõi đời này, dường như một chút dấu vết cũng chẳng còn lưu lại, những di vật kia, thực sự không cảm nhận được bất kỳ dấu vết tồn tại nào của đứa con nhà mình. Nhưng bây giờ, bà ấy biết được con trai bà ấy ở trên cõi đời này còn có một chút cốt nhục, đó là đứa con của con trai bà ấy, cứ như là con trai bà ấy, ở trên cõi đời này vẫn còn có một loại tồn tại.
Tuy rằng cô đối với bà ấy không có bất kỳ tình thân gia đình gì, nhưng có chút tình cảm lại là cùng chung.
Lâm Khê kìm nén mũi cay nồng, vươn tay vỗ nhẹ bà ấy sau đó cười với ông nội Chiến: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ đến xem xem thôi, đi thôi, chúng ta về nhà thôi, ở đây gió rất lớn.”
Lâm Khê cùng Nhạc Minh Tư và Lương Triệu Thành ở lại nhà họ Chiến ăn cơm trưa.
Chuyến tàu của bọn họ vào buổi tối là đi từ Liễu Châu đến Xuân Thành.
Theo như Lâm Khê thấy, ông nội Chiến và bà nội Chiến cũng được cho là hai người già rất giỏi rồi.
Bọn họ mới ban đầu nghe nói Lâm Khê là đứa con của con trai út nhà mình đều cực kỳ kích động, nhưng bọn họ rõ ràng cũng nhìn thấy ý tứ của Nhạc Minh Tư và Lâm Khê, bọn họ cũng không hề hy vọng bởi vì chuyện này mà hai người chịu phải quấy rầy. Vì vậy sau khi trở về nhà, hai người già bọn họ cũng không có nói với những người khác trong gia đình, thậm chí còn nỗ lực khắc chế cảm xúc, chỉ là lúc ăn cơm trưa, vẫn luôn không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Khê, hỏi Lâm Khê một số chuyện khi cô còn nhỏ, sau đó lại nói một chút chuyện khi cha cô còn bé, bởi vì nói đến mấy chuyện đó, một chút đau thương cũng không còn kỳ lạ như thế nữa.
Đợi đến lúc mấy người bọn cô phải đi, hai người già bọn họ mới thể hiện ra không nỡ, nhưng cũng không có làm nhiều hành động níu kéo, chỉ là nhét vào tay Lâm Khê một cái bao lì xì, sau đó nói với cô: “Cháu đúng thật là một đứa trẻ ngoan, đây đúng thật là một thông tin tốt nhất mười mấy năm gần đây mà bà và ông bạn già của bà nghe được, sau này cháu cũng phải yên ổn, không cần nhớ đến bọn ta. Ông bà biết thằng Tuyên còn có một đứa con, như vậy đã là đủ rồi, bà với ông nội cháu cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Nói xong bà ấy lau đi nước mắt, rồi lại nhìn Nhạc Minh Tư, nói: “Minh Tư, cha mẹ biết năm đó con không hài lòng việc cha mẹ kêu con nhận nuôi Tiểu Nhị và Dung Dung, nhưng cuối cùng cha mẹ vẫn không quan tâm đến cách nghĩ của con mà làm như vậy. Một là cha mẹ quả thực là vì thằng Tuyên, sợ nó ở dưới đó quá cô đơn lạnh lẽo, thứ hai cũng là tâm tư của cha mẹ, thằng Tuyên nó đi rồi, nhưng ngày tháng trong nhà vẫn phải sống, con cũng đừng trách chúng nó, bởi vì cuộc sống của bản thân là thật, nhưng tấm lòng của anh cả chúng nó đối với thằng Tuyên cũng là thật.”
Bà ấy vừa nói vừa lắc lắc đầu: “Nhìn mẹ xem, nói toàn những thứ không đâu, sau này con cứ yên ổn vui vẻ mà sống, nhiều năm như vậy rồi, con cũng đừng quá khắc nghiệt với bản thân. Còn có, cảm ơn con, đưa đứa bé này đến đây cho cha mẹ nhìn, trong lòng cha mẹ bây giờ, thật sự, thật sự đã giảm bớt được gánh nặng, đời này của cha mẹ cũng không còn gì mà không thể buông bỏ được nữa.’’
Bạn cần đăng nhập để bình luận