Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 463 - Phải sống cuộc sống của riêng mình 3

Ông nội của cô ấy thường nói: "Phải sống cuộc sống của riêng mình. "
Khi còn nhỏ, cô ấy cũng chưa có suy nghĩ gì, lúc đầu cô ấy cũng thỉnh thoảng nổi lên một chút oán niệm, nhưng sau khi đã trải qua tình người ấm lạnh, trải qua rất nhiều chuyện, giáo dục của ông bà nội cũng đã đi sâu vào tận xương tủy.
Lại nói đến Lâm Khê và Lương Triệu Thành.
Sau khi Lâm Khê trở về phòng thì nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Lương Triệu Thành, lại liếc mắt nhìn tên số điện thoại trên tay cô hiển thị "bà nội", cô suy nghĩ một chút, rồi đặc biệt gọi điện thoại cho khách sạn, bảo người ta đưa hai quả đào lên phòng.
Lương Triệu Thành: ???
Anh muốn nói mấy lời chua ngoa, nhưng cuối cùng anh cũng không phải là người như vậy, ủ hết nửa ngày, cũng chỉ cau mày lạnh lùng nói một câu: "Đào mùa đông, ăn ngon như vậy sao?"
Lâm Khê ngồi trên ghế sô pha, nhìn anh, cách một lát mới nói: "Trước đây em thường xuyên ăn, trước đây rất thích ăn, cha em cũng biết chuyện này, các giống đào khác nhau trên toàn thế giới mà ăn ngon nhất, sẽ để cho người ta chọn một ít để đưa đến cho em."
Lương Triệu Thành: ???
Anh nhíu mày và tự hỏi tại sao cô đột nhiên lại nói chuyện này, bởi vì hôm nay cô đã ăn vài quả đào?
Sau đó, Lâm Khê dừng một chút mới nói: "Mặc dù em biết xác suất lớn là chuyện này ông ấy không có tự mình làm, xác suất lớn là ông ấy đã phân phó cho thư ký, ghi chép chuyện này vào sổ ghi chép của thư ký, là thư ký của ông ấy làm, giống như ông ấy bảo thư ký của ông ấy đi chọn đồ trang sức cho những người tình kia."
Lúc này Lương Triệu Thành càng không biết nên trả lời như thế nào.
Và sau đó chuyện nặng ký hơn đã đến.
Lâm Khê thấy Lương Triệu Thành nhíu mày không nói lời nào, liền tự mình nói: "Ông ấy có phải rất xấu không? Khi em còn nhỏ em rất quan tâm đến chuyện này, có rất nhiều chuyện đau lòng, chẳng hạn như khi có cuộc họp phụ huynh, đi đến sân chơi thì thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ đi cùng, em còn bị người khác lôi ra nói chuyện phiếm, nhưng mà sau khi trưởng thành hình như em đã vô tâm vô tư nên không còn quan tâm nhiều nữa."
"Khi em biến thành Lâm Khê, em cũng không quá buồn, thậm chí đôi khi còn cảm thấy thật may mắn, may mắn vì em và cha mẹ không quá thân thiết, em không có ở đó thì không có thôi, cuộc sống của họ vẫn rất đầy màu sắc. Họ hình như cũng không quá lo lắng về em, khi em không có ở đó thì họ nhiều nhất cũng chỉ buồn như vậy trong vài ngày, họ hẳn là sẽ nhanh chóng cảm thấy tốt thôi."
Cô luôn nghĩ như vậy.
Nhưng hôm nay cô nhìn thấy ông ấy trẻ tuổi quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt và sắc mặt trùng khớp với ánh mắt và sắc mặt của ông ấy nhìn cô vô số lần ở kiếp trước, lại nhìn thấy đĩa mật đào mà nhân viên phục vụ bưng lên, đột nhiên lại không thể xác định nổi nữa.
Cô nói xong chỉ cảm thấy trái tim như bị mắc kẹt, nước mắt không thể không rơi xuống.
Lương Triệu Thành không biết tại sao cô lại như vậy, cảm thấy cô thật sự khó hiểu.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng, có phải cô đã có thai hay không.
Bởi vì cô đã từng đề cập đến chuyện có con, nhưng anh cảm thấy cô vẫn còn nhỏ và không thể trông cậy vào cô, vì vậy đã đặc biệt tìm một số cuốn sách về phụ nữ trước và sau khi mang thai. Trong đó đề cập, phụ nữ sau khi mang thai cảm xúc sẽ thay đổi rất nhiều, sẽ không thể giải thích khi buồn đến rơi nước mắt.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên, anh vẫn tiến lên ôm cô, vỗ vỗ cô, nhưng cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.
Sau đó, Lâm Khê ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, trên lông mi cô còn vương nước mắt, vô cùng khiến người ta yêu mến.
Anh nghe cô nói: "Anh có ghét người đàn ông đó không, là người đã gửi đào cho chúng ta kia ấy? Nói năng tùy tiện, cợt nhả, mồm mép xấu, khi nói chuyện dễ nghe thì dỗ dành người ta xoay quanh, lúc xấu xa lại khiến người ta hận không thể đâm ông ấy hai đao, phải không?"
Lương Triệu Thành hơi nhíu mày.
Đúng là có khiến người ta chán ghét, nhưng không phải vừa mới gặp mặt, nói một vài câu thì đã có nhiều cảm xúc như vậy?
Nhưng anh sẽ không phản đối cô vào thời điểm này, chỉ nói: "Đúng là khiến người ta chán ghét. "
Dừng một chút, nói thêm một câu: "Không giống đàn ông."
Câu này thật sự là kèm không ít quan điểm cá nhân.
"Người đó là cha em." Lâm Khê nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lương Triệu Thành cứng đờ.
Anh: ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận