Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 47 - Bà ba và vợ của bí thư chi bộ 1

Một đường như vậy đi qua, không đợi Trần Dã đến nhà của bà ba, cháu trai của bà ba, ngày thường hay cùng Trần Dã đánh nhau, Tiểu Thạch Đầu đã chạy như bay về nhà, nói chuyện này cho bà ba và những người khác trong nhà. Cho nên Trần Dã vừa mới đến cửa nhà bà ba, bà nội ngày thường nhìn thấy cậu chỉ biết nhếch khóe miệng nay lại dùng vẻ mặt “Cái đứa nhỏ không biết cố gắng này”, sau đó cười tủm tỉm mà mời cậu vào nhà ngồi, còn để con dâu đi rót nước, lấy đường ra tiếp đón đứa nhỏ này.
Trần Dã khi nào thì có được loại đãi ngộ này?
Trần Dã ngồi xuống, lúc này không cần cậu nói, bà nội đã lên tiếng hỏi trước, nói: “Tiểu Dã, nghe nói chị của cháu cùng với cái người Lương tổng thuê trọ nhà cháu đính hôn, chuyện này là thật sao?”
Quan hệ của bà ba và bà nội Lâm khá thân thiết, nên so với người khác thì biết nhiều hơn một chút về chuyện của Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành là một người đáng tin.
Chỉ sợ là anh không tình nguyện cưới Lâm Khê mà thôi, như vậy thì cuộc sống Lâm Khê sẽ không tốt được.
“Đương nhiên là thật sự, không chỉ có là sự thật, hôm qua anh Lương còn dọn qua nhà chúng cháu luôn rồi.”
Bởi vì việc “đính hôn” này khá bí mật, Trần Dã cũng không tính nói chi tiết về chuyện này, trực tiếp từ đề tài này nhảy sang đề tài khác.
Bà ba bị dọa nhảy dựng.
Người già vẫn là có hơi bảo thủ.
Lúc này mới chỉ đính hôn thôi mà, sao lại có thể trực tiếp dọn đến nhà họ Lâm ở chung rồi?
Bà ấy trước đó còn mừng thay Lâm Khê, nhưng nghe xong lời này bà ấy lại đè xuống lòng mình, ý cười trên mặt cũng phai nhạt đi, hỏi Trần Dã: “Không phải mới đính hôn thôi sao? Làm sao lại dọn tới nhà ở chung rồi? Là chuẩn bị tính kết hôn luôn sao?”
Bà ba, não bà còn hoạt động nhanh hơn cả cháu.
Trần Dã chửi thầm trong lòng, nhưng lại lắc đầu, nói: “Không phải, anh Lương dọn đến nhà của chúng cháu ở là do bà nội trước khi lâm chung có dặn dò, bà cháu cảm thấy nhà của chúng cháu lớn như vậy, chỉ có cháu và chị cháu ở thôi thì không an toàn, nhưng bà ba cũng biết tính của chị cháu mà, chị ấy cứ sợ này sợ kia, vốn dĩ cũng không tính để anh Lương qua ở cùng, ngày hôm qua cũng không còn cách nào khác, chúng cháu bị người ép buộc, nếu không phải anh Lương vừa lúc trở lại thì có khi cháu và chị cháu đã bị đuổi ra nhà kho ngủ rồi.”
“Cái gì?!”
Bà ba giật mình, ngay sau đó vẻ mặt lập tức trầm xuống, nói: “Cái gì? Cháu và chị cháu bị đuổi ra nhà kho ngủ? Nói cái gì vậy? Là ai dám đến nhà các cháu khi dễ cháu và chị cháu, muốn chiếm luôn nhà của các cháu luôn sao? Không lẽ là đám người chó má nhà họ Hạ?”
Bà ba tức giận đến mức đập tay lên bàn phát ra một tiếng “Phanh”.
Trần Dã: “...”
“À không phải, là người nhà họ Chu, chính là người nhà họ Chu bên nhà chồng của mẹ chị cháu. Ngày hôm qua bọn họ chạy tới nhà của chúng cháu, nói là cả nhà bọn họ chuẩn bị dọn đến thành phố này ở, ở nhà cho thuê thì quá chật chội, nên muốn tới ở trong nhà của chúng cháu, lại còn nói cái tên Chu cái gì Heo còn có Bảo gì đó muốn chuyển trường đến đây, nên đòi chị cháu cho mượn học phí, còn bảo chị cháu giúp bọn họ chuyển hộ khẩu đến nhà chúng cháu. Chị cháu nói là không tiện lắm, bên kia liền hết khóc rồi lại hung dữ mắng, chị cháu suýt chút nữa tức tới phát bệnh luôn, cũng may vừa lúc anh Lương trở lại, chị cháu nói bà nội trước khi lâm chung có dặn dò, là muốn anh Lương dọn qua ở cùng, nên không có cách nào để bọn họ cũng dọn qua đây.”
Trần Dã đay nghiến mà nói, bà ba tức giận đến độ tất cả nếp nhăn trên mặt đều nheo lại.
Bà ấy vỗ bàn chửi ầm lên, nói: “Cái thá gì? Bọn họ là cái thá gì chứ?”
Trần Dã cũng không dỗ bà, để điểm tâm xuống liền nói: “Bà ba, bà đừng tức giận, chị cháu ngày hôm qua đã tức giận đến đau tim đau phổi, hôm nay còn chưa có tốt lên đâu, nếu không hôm nay khẳng định chị ấy đã tự mình tới gặp bà rồi, dù sao thái độ của chị cháu rất rõ ràng, anh Lương cũng đã trở lại, bọn họ cũng không dám làm gì chị cháu. Bà nghỉ ngơi đi, cháu đến nhà bác bí thư một chuyến đã, chị cháu nói, chuyện này cũng phải nói cho bác bí thư một tiếng, nói nhà họ Chu không chỉ muốn dọn đến nhà cháu, bọn họ còn muốn đến ăn vạ không trả tiền thuê nhà, ăn không uống không, làm gì cũng không chịu đi, không có việc gì là lại chạy tới tìm chúng cháu hết khóc lại đòi tiền, bây giờ đành phải nhờ bác bí thư giúp đỡ một chút.”
Nói xong đã đứng lên chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận