Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 473 - Vô ích 1

Lương Triệu Thành nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cô, tâm trạng càng lúc càng nặng nề.
Nếu không phải vì tình cảm của hai người vẫn rất tốt thì anh sẽ hoài nghi rằng hôm nay cô làm ra chuyện như vậy chính là vì cố ý gây sự, khiêu khích để gây ra mâu thuẫn với anh... Chẳng biết tại sao anh lại nảy ra một ý tưởng như vậy, nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện đã bị anh chặt đứt ngay lập tức.
Anh nói: "Em nghĩ như thế sao?"
Sắc mặt anh có chút lạnh lùng.
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì khi nãy chợt suy nghĩ đến rất nhiều thứ nên trong giây lát tâm trạng cô rất phức tạp, im lặng không lên tiếng.
Mà bởi vì cô không lên tiếng, khuôn mặt của anh càng lúc càng lạnh hơn rất nhiều.
Lâm Khê thầm thở dài.
Cô đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay ôm lấy cánh tay Lương Triệu Thành rồi ngước lên nhìn anh, sau đó nhìn anh rồi nói với giọng thái độ: "Nếu như em nói em muốn đi thì anh sẽ giữ em lại sao? Nếu em thực sự đi đến Firenze thì có lẽ em sẽ không trở về nữa, nếu như em ở lại đó học thì khoảng cách giữa hai con tim sẽ lập tức trở nên xa hơn, chúng ta sẽ không gặp mặt trong nhiều năm... Anh sẽ giữ em lại và không để em đi khỏi đây đúng không?"
Ngay cả khi cô ngồi bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, cọ nhẹ bên cạnh anh thì sắc mặt Lương Triệu Thành vẫn trở nên rất khó coi.
Anh sẽ giữ và ngăn cô lại đúng không?
Nhưng mà nhìn cô có vẻ rất yếu đuối nhưng thực ra là một người rất kiên định với ý kiến của mình.
Anh không lên tiếng.
Cô ngả người vào lòng anh, một lúc lâu sau mới buồn bực nói: "Vốn dĩ em còn nghĩ rằng tình cảm anh dành cho em là bền chặt không thể phá hủy, bởi vì một người như anh sẽ khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng một cách khó hiểu."
Anh hơi sững sờ, cúi đầu nhìn cô thì lại nghe cô nói tiếp: "Nhưng bây giờ em mới phát hiện ra dường như cũng không phải như vậy. Anh vừa kiêu ngạo vừa mạnh mẽ, hơn nữa còn lạnh lùng, chỉ cần anh muốn lạnh nhạt với em thì anh sẽ có thể lạnh xuống bất cứ lúc nào."
"Tiểu Khê."
Anh thì thầm gọi tên cô, bởi vì phát hiện sự tủi thân trong giọng nói của cô, giọng nói của anh đã dần mềm mại.
Lâm Khê rúc trong ngực anh, lồng ngực anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, hơi thở của anh vẫn làm cho người ta có cảm giác an tâm, nhưng Lâm Khê chỉ thấy càng lúc càng tủi thân, cô lẩm bẩm: "Anh nhìn đi, anh kiêu ngạo như vậy, cứng rắn như vậy. Nếu em đi Firenze thì dám chắc anh sẽ không hề giữ em lại. Sau đó anh càng ngày càng thành công, bên cạnh anh sẽ xuất hiện thêm đầy rẫy người con gái khác, người này sẽ có thủ đoạn cao hơn người kia, hoặc là một người nào đó đến sau còn xinh đẹp ưu tú hơn người đến trước, tình cảm của anh đối với em đến một ngày nào đó sẽ nhạt dần, một ngày nào đó sẽ có người khác thay thế em ở bên cạnh anh."
"Nói chuyện bậy bạ."
Lương Triệu Thành trách cứ cô: "Chẳng phải bây giờ em đang cố tình gây sự với anh à?"
Tất cả đều vô cùng lộn xộn.
Lâm Khê "hừ" nhẹ một tiếng: "Em chỉ đang nói sự thật mà thôi."
Giọng nói thực sự có chút tủi thân.
Lương Triệu Thành im lặng một lúc.
Sau đó anh ấn cô vào lồng ngực của mình, nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Vì vậy, em có thể không đi đến Firenze không? Em muốn làm chuyện gì, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh sẽ hỗ trợ em làm chuyện đó, còn nếu xa quá thì hãy cứ quên đi."
Lâm Khê cười khúc khích.
Anh im lặng một lát rồi cúi đầu hôn cô, lăn qua lăn lại nhiều lần, hôn đến khi sắc mặt cô ửng hồng, đôi mắt trở nên sáng ngời mê ly thì mới khàn giọng nói: "Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói, đừng cố thăm dò anh."
Rồi nói thêm: "Ở lại bên cạnh anh, em đã hứa với anh rằng sau khi em thực tập sẽ trở lại Tân An và sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi."
Lâm Khê nhìn anh, đôi mắt từ từ sáng lên, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Bởi vì anh vẫn luôn là người cứng rắn.
Nhưng tại thời điểm này, dáng vẻ anh nhìn cô vô cùng nghiêm túc, cô có thể nghe được lời khẩn cầu của anh trong đó.
Cô đưa tay ôm cổ anh, thì thầm: "Xin lỗi, em đùa anh thôi! Em không muốn đi, thật sự không hề có chút do dự nào. Hôm nay em đi tìm anh là vì cảm thấy sự việc có điểm kỳ lạ, muốn anh điều tra giúp em một chút."
"Đừng đùa giỡn như thế." Anh nói.
"Em biết rồi."
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Xin lỗi, anh Lương, hôm nay em đã phát hiện ra một chuyện, sau đó chút chán nản nên mới nói thế."
Bởi vì Nguyễn Ngôn đã khơi dậy rất nhiều ký ức xấu trong kiếp trước của cô.
Trong lòng cô, Nguyễn Ngôn luôn có một vị trí đặc biệt, cô ta không giống như những người trong ký ức kiếp trước, nhưng sự xuất hiện của Nguyễn Ngôn đã khiến cô bỗng nhiên có chút chán nản.
Nhưng cô cũng biết rằng cô chỉ đang giận chó đánh mèo mà thôi.
Anh vuốt ve mái tóc cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận