Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 496 - Chúc mừng 2

Một câu thành công khiến Tiểu Dã nhảy dựng lên, cái gì gọi là “hai người đã có em”?
Người không biết còn tưởng rằng cậu là con trai cô đấy!
Vương Nhiên quay đầu mờ mịt mà nhìn Tiểu Dã.
Giờ Tiểu Dã đã mười lăm tuổi, thân hình cao lớn, đã hoàn toàn là thiếu niên vô cùng đẹp trai.
Vương Nhiên quay đầu nhìn thấy Tiểu Dã nhăn trán, nhịn không được mà bật cười.
Tiểu Dã khẽ hừ một tiếng, mặc kệ hai người, xoay người đi ra cửa.
Mãi cho đến giữa tháng tám, Vương Nhiên mới rời Tân An về thành phố Bắc, cuối tháng tám lại từ thành phố Bắc đến Paris, cũng không thể biết rốt cuộc trong bụng Lâm Khê là con trai hay con gái.
Cuộc sống cứ bận rộn như vậy, các loại chuyện phong phú và náo nhiệt lại từng ngày từng ngày trôi qua.
Ngày dự sinh của Lâm Khê là 5/1/1996.
Tới cuối tháng mười hai, cơ thể Lâm Khê đã rất nặng, ban ngày vất vả, nửa đêm ngủ càng vất vả, làm thế nào cũng ngủ không thoải mái, nằm ngửa không thoải mái, nằm nghiêng cũng không thoải mái, ngực như bị cái gì đó đè nặng, luôn đau từng trận lại từng trận, Lương Triệu Thành vô cùng đau lòng, thậm chí có ý nghĩ trực tiếp tìm bác sĩ mổ giúp cô, lấy đứa con ra.
Lâm Khê cũng dao động, chuyện này ở đời sau thì thật sự không thể bình thường hơn.
Nhưng cô nghĩ đến kỹ thuật ở hiện tại vẫn chưa thành thạo như đời sau, một là có lẽ không tốt với đứa nhỏ, hai là trên bụng sẽ để lại một vết sẹo rất rõ ràng, ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Hôm nay Lương Triệu Thành đang ở trong nhà xem bản đấu thầu, Lâm Khê thì đang đi vòng vòng, điện thoại chợt vang lên.
Lâm Khê đến nhận điện thoại, mấy ngày nay cô nhận được khá nhiều cuộc điện thoại hỏi thăm, vốn đang nghĩ là của mình, không ngờ đối phương lại là một giọng xa xăm, anh cả của Lương Triệu Thành, Lương Hằng Nghị.
Lâm Khê nói: “Phiền anh chờ một lát.”
Nói xong quay đầu gọi Lương Triệu Thành: “Anh Lương, anh cả anh gọi.”
Nói rồi đưa ống nghe cho anh.
Lương Triệu Thành đi tới lại đưa tay ấn vào nút loa, sau đó đỡ Lâm Khê đến sô pha ngồi.
“Triệu Thành.”
Giọng Lương Hằng Nghị truyền đến từ trong điện thoại.
Lương Triệu Thành nói: “Chuyện gì?”
“Triệu Thành, sáng hôm nay cha đột nhiên xỉu trong phòng làm việc, đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, buổi chiều mới tỉnh lại.”
Giọng Lương Hằng Nghị như mang theo sự lạnh lẽo ở thành phố Bắc, từng câu từng câu thổi tới: “Bác sĩ nói sợ là khá nguy hiểm, chú kiểm tra máy bay của tối nay xem, mau chóng đưa em dâu tới thành phố Bắc một chuyến đi.”
Nói xong dừng một chút, lại nói: “Có điều không có máy bay cũng không sao, đêm nay có một chuyến bay tư nhân bay từ Hoa Thành tới thành phố Bắc, giờ chú lái xe đến sân bay Hoa Thành, chú Chử nói, ông ấy sẽ gọi điện thoại cho bên đó, chú và em dâu ngồi chuyến bay đó mà về.”
Từ khi nghe thấy giọng Lương Hằng Nghị, sắc mặt Lương Triệu Thành đã đóng băng.
Nghe thấy câu nói kế tiếp, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn.
Anh chỉ dừng một lát, sau đó nói: “Đưa số điện thoại của bác sĩ cho em, em gọi điện cho bác sĩ hỏi thăm tình hình.”
“Em chờ một lát.”
Giọng đối phương có hơi không vui cũng có chút nhẫn nại, nhưng vẫn là rời đi, hẳn là xoay người nói gì đó với người bên cạnh, chỉ một lát sau nói một dãy số điện thoại với anh.
Sau đó lại nói: “Triệu Thành, chuyện nói chuyện với bác sĩ chú không cần gấp, chú đặt vé máy bay trước, không, trực tiếp đến Hoa Thành đi, bên trên có bạn của cha, bọn họ sẽ cùng chú đến thẳng bệnh viện.”
“Em sẽ hỏi bác sĩ tình hình của cha.”
Lương Triệu Thành cắt ngang lời anh ấy: “Chỉ là mấy ngày này, em sẽ không rời Tân An.”
“Triệu Thành!”
Giọng đối phương đột nhiên lớn hơn, mang theo sự lạnh lùng: “Chú không nghe thấy anh nói sao? Cha hôn mê, bác sĩ nói rất nguy hiểm, chú có chuyện gì mà không thể rời Tân An?!”
Sau đó nghe được một giọng nữ từ xa vội vàng gọi “Hằng Nghị”, lại qua một lát, bên kia truyền đến một giọng nữ, có điều so với giọng lúc trước thì có chút trống trải, hẳn là đã ấn mở loa.
Là giọng Tôn Văn Anh: “Em hai, em đừng trách anh cả em, anh ấy hơi sốt ruột, lần này thật sự cha có hơi nguy hiểm, hiện tại cơ bản đã không thể nói chuyện lưu loát, nhưng ông ấy vẫn luôn nhắc tên em, lúc tỉnh là vậy, lúc hôn mê cũng vậy.”
Nói tới đây, cô ấy dừng một chút.
Lúc tướng quân Lương tỉnh thì gọi “Triệu Thành”, lúc hôn mê thật ra đa số là gọi mẹ chồng trước của cô ấy.
Cô ấy thở dài một tiếng: “Em hai, em có thể về thì vẫn nên trở về một chuyến đi.”
Lâm Khê nghe Tôn Văn Anh nói xong, lông tơ lại dựng đứng.
Hôm nay là 31/12/1995, là ngày cuối cùng của năm 1995.
Tuy lời Hạ Hướng Viễn nói chưa chắc có thể tin, thời gian cũng không chắc là đúng, nhưng lúc này, cô không thể nào để anh mạo hiểm, cho dù có lẽ ý nghĩ này rất ích kỷ.
Thật ra nếu đi xe lửa, cô chả sao cả, nhưng cho dù là đi xe lửa của sáng mai thì cũng phải tối ngày mốt mới có thể đến thành phố Bắc.
Cô có thể chịu đựng tự mình sinh con, nhưng không thể chịu đựng việc anh sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.
Cô đưa tay bắt lấy tay Lương Triệu Thành, trước khi anh nói chuyện thì cô hướng về phía điện thoại: “Chị dâu cả, ngày dự sinh của em chính là mấy ngày này, chị quên rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận