Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 54 - Hộp tiền 4

Cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn vào đôi dép nhựa cũ nát trên chân Trần Dã, lộ ra bàn chân nhỏ hơi bẩn, tuy rằng có thể đây là cách ăn mặc bình thường của mấy đứa nhỏ vào mùa hè, nhưng cô nhìn xong trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
“Để chị đi lấy bản đồ, Tiểu Dã, em ngày thường hay đi ra ngoài, chỉ cho chị một chút những chỗ bình thường hay buôn bán đồ đi.”
Nhưng mà chờ hai người cầm bản đồ thảo luận xem nên chỗ nào mua đồ là tiện nhất, Lâm Khê cuối cùng mới nhớ tới sổ tiết kiệm của cô cộng thêm chút tiền mặt cũng chỉ còn lại 392 đồng và mấy hào.
Tối hôm qua mua đồ ăn đã tiêu bớt một ít.
Cho dù đây là những năm thập niên 90 nhưng nơi này là thành phố Tân An, chút tiền này hẳn là sẽ không mua được nhiều thứ lắm nhỉ?
Lâm Khê cắn răng, lẩm bẩm nói: “Tiểu Dã, em nói xem chúng ta có thể tìm khách thuê trọ ứng trước hai tháng tiền nhà tiếp theo được không nhỉ? Mà thôi, không được cũng phải thử xem, dù sao đã gây ra nhiều chuyện như vậy, người trong thôn đều biết chúng ta không có tiền, đều đưa cho thím Hà, Trương Tú Mai và người nhà họ Chu hết rồi, chúng ta không có tiền, muốn tìm khách thuê ứng trước tiền thuê nhà, không phải càng chứng minh được lời nói trước đó của chúng ta sao? Hơn nữa còn có thể ngăn chặn một chút, để đám người kia đừng tìm chúng ta vay tiền nữa.”
Trần Dã vẫn luôn nhìn chị cậu lẩm bẩm, thấy cô như người bị thần kinh mà lầm bầm lầu bầu, cuối cùng cũng nhìn chằm chằm về phía cô nói: “Chị, chị sẽ không lại cầm tiền đi cho người khác nữa chứ?”
“Này, nói cái gì đâu không.”
Lâm Khê duỗi tay túm lỗ tai Trần Dã, nói, “Sau này chúng ta phải cố gắng vì cuộc sống của mình mà sống cho tốt, đúng không? Muốn giúp đỡ người khác thì cũng phải ở trên tiền đề là chúng ta đã sống tốt, hơn nữa nhất định sẽ không giúp đỡ những người không có ý tốt đối với chúng ta!”
Trần Dã nhìn chằm chằm chị cậu vài giây, sau đó không rên một tiếng xoay người chạy về phía cửa nhà.
“Tiểu Dã!”
Lâm Khê gọi cậu, cậu cái gì cũng không nói đã lập tức chạy ra ngoài.
“Cái tên nhóc này.”
Lâm Khê thở dài, quên đi, tự mình cô một mình nghiên cứu cũng được, khoanh tròn vào một trung tâm thương mại trên bản đồ, lại đi đến kệ sách nhìn xem có quyển sách nào giới thiệu về thành phố Tân An hay không.
Ai biết mới vừa đứng trước kệ sách một chút, Trần Dã đã lặng yên không một tiếng động mà trở lại.
Trên tay cậu ôm một cái hộp, cẩn thận mà liếc mắt nhìn Lâm Khê một cái, ném cái hộp lên trên bàn, nói: “Cầm đi đi, cho chị.”
Lâm Khê sửng sốt.
Trong lòng ý thức được cái gì, nhưng vẫn đi qua, duỗi tay mở hộp.
Mười đồng, năm đồng, hai đồng, một đồng, còn có hai hào, năm hào, một hào, còn có thêm một đống tiền xu.
Bên trong thế mà có ít nhất cũng phải hơn vài trăm tờ.
Này chỉ sợ là không phải tiền tiêu vặt mà cậu tích lại?
Lâm Khê nhìn cái hộp tiền, trong lòng chua xót một trận, lại quay đầu nhìn vẻ mặt đen thui kiêu ngạo còn hơi mất tự nhiên kia, cô có chút buồn cười, muốn cười một tiếng, nhưng mắt mũi lại chua xót, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy xuống.
Cô hít mũi, duỗi tay đóng cái hộp lại, sau lại sờ sờ nắp hộp, chờ cảm xúc bình ổn lại, quay đầu nhìn Trần Dã nói: “Được rồi, nhà chúng ta dù có nghèo cũng không đến mức đi dùng tiền của em, em tự cầm lấy mà dùng, nếu không phỏng chừng nắp quan tài của bà nội cũng đậy không được mà đội mồ sống dậy.”
Nói xong lại thở dài, nói: “Thu hồi lại đi, em ở trường học khi nào có gì cần dùng gấp thì lấy ra mà dùng. Nhà chúng ta vẫn còn vài trăm đồng, dùng để mua đồ ăn hoặc là mua quần áo, sinh hoạt hàng ngày hẳn là cũng đủ dùng, nếu còn không đủ thì tìm khách thuê nhà ứng trước một chút, còn phải gióng trống khua chiêng mà tìm bọn họ ứng tiền, thuận tiện đuổi người nhà họ Chu đi, chúng ta lại tìm thêm khách thuê trọ, như vậy là có thể trong một lần lấy được ba tháng tiền cọc cùng với một tháng tiền thuê nhà! Còn có gian phòng kia của anh Lương nữa, phải nhanh chóng tìm khách thuê thuê nhà mới được, như vậy cũng thu được tiền, lấy được ít nhất 5000 đồng, đủ cho chúng ta tiêu xài tới khai giảng rồi!”
Trần Dã nhìn chị cậu.
Nghe chị mình nói như vậy cũng không kiên trì, đưa tay ôm lại hộp tiền.
Lâm Khê ngược lại tò mò hỏi cậu: “Này, Tiểu Dã, tiền tiêu vặt của em còn rất nhiều nha, làm sao lại nhiều như vậy? Sao chị lại không có.”
Trần Dã phi thường khinh bỉ mà liếc mắt nhìn cô một cái: “Đó là bởi vì chị ngốc.”
Có tiền tự nhiên lại đưa không người khác làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận