Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 88 - Chấn động trong mắt 3

Lương Triệu Thành mở cửa nhìn thấy Hạ Mỹ Liên kinh hồn bạt vía, hai mắt nhìn anh chằm chằm thì nhíu mày, nghiêng người nhường lối đi, quay đầu nhìn về phía đầu cầu thang, bởi vì anh nghe thấy tiếng xuống lầu lạch cạch, là Lâm Khê nghe thấy động tĩnh gõ cửa ban nãy nên đi xuống lầu xem thử.
Đêm khuya, Hạ Mỹ Liên lại đứng bên ngoài nhà, cho dù là bật đèn, Lâm Khê ló đầu ra nhìn cũng không nhìn rõ ai đứng bên ngoài, nhìn thấy không phải là đàn ông trẻ tuổi mà là một cô gái trẻ tóc tai lộn xộn, dáng vẻ oan ức, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lương Triệu Thành, trong lòng cô “thình thịch” một tiếng.
Nửa đêm nửa hôm một người phụ nữ đến nhà, không phải là bạn gái cũ của anh chứ?
Trước đây Lương Triệu Thành nói với cô rằng chưa từng có người phụ nữ nào, lúc này Lâm Khê vẫn còn ngơ ngác.
“Tiểu Khê!”
Lâm Khê vẫn còn suy nghĩ linh tinh, thì một tiếng gọi của người phụ nữ cũng đã gọi tâm trí cô trở lại.
Gọi cô? Còn là cách gọi thân thiết như vậy?
Cô nhìn lại cô ta, lúc này mới phát hiện ra hình như có chút quen mặt, nghĩ một lát cuối cùng mới nhớ ra, vị này nhìn như là em gái của Hạ Hướng Viễn, Hạ Mỹ Liên?
Cũng là bạn thân của nguyên chủ “Lâm Khê” chơi từ nhỏ tới lớn.
Đang lúc não bộ ngơ ngẩn thì lúc này, phản ứng đầu tiên của Lâm Khê chính là, trời ơi, Hạ Mỹ Liên có mờ ám với Lương Triệu Thành?
“Tiểu Khê, tại sao cậu sống cùng người đàn ông khác?”
Hạ Mỹ Liên đã bước vào trong nhà, hét lớn hỏi Lâm Khê một cách mất khống chế.
Lúc nãy Lâm Khê lăn lộn trên giường rất lâu, mới ngủ chưa lâu, đầu óc vẫn còn mơ hồ, mới chỉ tỉnh táo một nửa.
Cô nhíu mày.
Lời này nghĩa là sao?
“Cậu nói gì thế?”
Lâm Khê không vui nói, “Đây nhà nhà tôi, tôi muốn sống cùng ai thì sống cùng người ấy, muốn sống cùng người đàn ông nào thì sống cùng người đàn ông đấy, cậu chạy tới nhà tôi làm ầm cái gì? Tôi ngủ với chồng của của cậu sao?”
Hạ Mỹ Liên:
Lương Triệu Thành:
Đây là lời kinh thiên động địa gì đây?
Nói ra từ miệng của Lâm Khê?
Hạ Mỹ Liên bị Lâm Khê mặt mũi sầm sì hỏi một chặp như vậy thì ngây người.
“Tiểu Khê?”
Cô ta hoàn toàn không dám tin.
Lâm Khê trong kí ức của cô ta luôn dịu dàng ngoan ngoãn, không nói nặng lời với ai bao giờ, từ bao giờ nói chuyện như này?
“Cho cô ta ra ngoài hay là cho cô ta vào nhà nói chuyện?”
Lương Triệu Thành chen lời.
Giọng nói trầm thấp, quả thực không giống như giọng nói vui vẻ.
Mấy câu nói kia của Lâm Khê không chỉ làm Hạ Mỹ Liên ngây ngốc mà cũng khiến cho gân xanh trên đầu Lương Triệu Thành giật giật.
Lâm Khê bị anh hỏi như vậy, cả người mới hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức nhớ đến nghĩ tới những lời ban nãy của mình, trời ơi, cô đã nói cái gì vậy.
Cô xấu hổ nhìn anh một cái, rồi lại nhìn Hạ Mỹ Liên, sau đó nhìn thấy cô nàng này rớt nước mắt, gọi cô một cách thê lương “Tiểu Khê”.
“Tôi nói chuyện với cô ấy một lúc.”
Lâm Khê nói.
Ngưng lại một lát rồi lại nói tiếp, “Tôi đưa cô ấy lên lầu nói chuyện.”
Với thân phận của cô gái này, nửa đêm nửa hôm xuất hiện bên ngoài cửa nhà cô, cộng thêm câu mở đầu của cô ta “Tại sao cậu lại ở cùng người đàn ông khác”, cô dường như có thể dự liệu được lời cô gái này sẽ nói với mình, cô không muốn những lời này bị Lương Triệu Thành nghe thấy.
Tuy rằng một mình đưa cô ta lên lầu cũng không tốt.
Chỉ có thể chọn điều nhẹ nhàng hơn thôi.
“Tình hình của cô ấy hiện giờ không hay lắm, tôi khuyên nhủ cô ấy.”
Cô nhìn Lương Triệu Thành, giải thích thêm với anh một câu.
Anh lạnh lùng gật đầu, nói: “Tôi ở dưới lầu.”
Lâm Khê cũng nhìn anh cười cảm kích, hiểu ý của anh, chính là “Tôi ở dưới lầu, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Lâm Khê xoay người lên lầu, tuy nhiên nghĩ tới gì đó, lại xoay người nói với Lương Triệu Thành: “Tôi nói với cô ta khoảng mười phút là xong, mười phút sau có thể nhờ anh lên trên không?”
Cô không hề muốn nói chuyện quá lâu với Hạ Mỹ Liên.
Lần trước nói chuyện với Hạ Hướng Viễn mấy phút, anh liền tới, lần này cô dứt khoát gọi anh, tránh cho anh phải tìm lý do đi lên trên đó.
Cô rất chu đáo đúng không?
Lương Triệu Thành gật đầu nói: “Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận