Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 97 - Độc Thân Nhờ Thực Lực 3

Anh ta nói: “Anh nghe anh họ anh nói, ông Lý này vốn là người thành phố Hoa chúng ta, sinh ở thành phố Hoa, lúc mấy tuổi theo cha mẹ đến Hong Kong, sống ở bên đó mấy năm rồi sang Mỹ. Tuy ông ấy lớn lên ở Mỹ nhưng văn hóa Trung Quốc chúng ta không có gì là không biết, thi cơ ca vũ đều tinh thông, đặc biệt là vẽ tranh, giỏi nhất là tranh sơn dầu, nhưng tranh phong cảnh Trung Quốc cũng đã tổ chức triển lãm rồi. Tiểu Khê, theo như anh nói có thể ra nước ngoài tốt biết bao nhiêu, em bán nhà đi.”
Phương Đại Phú vốn đang thao thao bất tuyệt, cửa vang lên “cạch” một tiếng, anh ta vô thức nhìn ra cửa, ánh mắt vừa nhìn thấy người đi vào, giọng nói lập tức im bặt.
Lâm Khê cũng nhìn ra, nhìn thấy Lương Triệu Thành mặt mày sầm sì đi vào.
“Tổng giám đốc Lương, ôi, tổng giám đốc Lương.”
Phương Đại Phú đứng dậy, chào hỏi với Lương Triệu Thành.
Anh ta biết sau khi Lương Triệu Thành trở về thì sống trong nhà Lâm Khê, nhưng không biết chuyện hai người đính hôn, không có ai nói cho anh ta chuyện này.
Lâm Khê thấy Lương Triệu Thành trở về thì cười với anh, sau đó nói với Phương Đại Phú: “Bán nhà thì thôi, tuy nhiên về chuyện du học, anh giúp em hỏi kĩ anh họ của anh xem, nghe ngóng ông Lý đó một chút, đơn xin cần có thủ tục và điều kiện gì. Cho dù không đi du học, nếu như ông Lý có thời gian tới thành phố Tân An của chúng ta, cũng hoan nghênh ông ấy tới nhà em chơi.”
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới việc du học, chuyện bán tòa nhà đi du học càng không thể, nhưng có thể gặp anh Lý, hoặc ra ngoài đi một vòng thì cô cũng đồng ý.
“Được, được.”
Phương Đại Phú vội cười đồng ý với Lâm Khê: “Nhất định sẽ giúp em hỏi, tuy nhiên chuyện nhà cửa em cũng có thể suy nghĩ cho kĩ, anh họ anh ra giá tuyệt đối là giá mà người khác không đưa ra được.”
Có điều anh ta vừa nói liền cảm thấy áp lực phía sau càng ngày càng lớn, có Lương Triệu Thành ở đó, hôm nay cũng không có cách nào nói chuyện tiếp nên vội vàng cáo từ, nói hôm khác tới tìm Lâm Khê.
Lâm Khê cảm thấy sự thay đổi của Phương Đại Phú, thấy dáng vẻ anh ta vuốt mồ hôi ra về, cô quay đầu nhìn Lương Triệu Thành mặt mày nghiêm túc. Bởi vì khuôn mặt nghiêm nghị nên càng thêm hung dữ, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, cho dù dáng vẻ của anh có hung dữ hơn nữa, khí thế trên người mạnh hơn cô cũng không sợ anh nữa.
Cô nói: “Anh Lương, anh hình như dọa anh ta rồi, thật ra anh như vậy làm ăn thực sự làm tốt hả?”
Lương Triệu Thành nhìn cô, hoàn toàn không có tâm tình nói đùa cùng cô.
Tai anh quá tốt, ban nãy lúc bên ngoài nghe thấy cô ở trong thảo luận chuyện du học với Phương Đại Phú, cô liên tục hỏi anh Lý kia, giống như thực sự để tâm vậy.
Anh nhớ tới mấy hôm nay không có việc gì là cô đều sắp xếp sách vở hoặc đọc sách, vốn anh không để tâm tới chuyện cô nói học lại, dù sao thì cô cũng không thi đỗ đại học được. Chẳng ngờ bỗng nhiên có người chạy tới trước mặt cô nói “ra nước ngoài du học”, anh đương nhiên biết “ra nước ngoài” có sức hấp dẫn lớn thế nào với rất nhiều người bây giờ.
“Vị trí tòa nhà họ Lâm rất tốt, người họ hàng kia của Phương Đại Phú chỉ muốn mua nhà của em thôi.” Anh sầm mặt.
Hả?
Lâm Khê phản ứng lại mới hiểu ra anh đang nói Phương Đại Phú nói nhiều như vậy, mục đích là muốn giúp anh họ của anh ta thuyết phục cô bán nhà, những lời ra nước ngoài du học kia không đáng tin.
Thực ra lúc mới đầu Lâm Khê cũng không tin, tuy nhiên bởi vì nhắc tới Lý Tiến Nhất, cô cảm thấy có thể là thật.
Có điều chuyện này không quan trọng.
Cho dù là Lý Tiến Nhất, cô cũng không muốn đi du học.
“Ừ, yên tâm, tôi sẽ không bán nhà.” Cô nói.
Tuy nhiên nghĩ đến gì đó, cô chớp mắt nói: “Anh Lương, nếu như tôi nói là nếu như thôi, tôi thực sự ra nước ngoài mấy năm, anh lớn tuổi rồi, chắc chắn không thể đợi tôi. Vậy thì hôn nhân của chúng ta có cần tiếp tục không? Tuy bà nội yêu cầu chúng ta đăng kí kết hôn, chỉ là không yên tâm về tôi, nếu tôi ra nước ngoài du học, hình như cũng không có gì không yên tâm cả.”
Sắc mặt Lương Triệu Thành bỗng chốc đen như đít nồi.
“Không được.”
Anh căn bản không nói với cô nếu như gì đó, trực tiếp lạnh lùng nói: “Đi du học làm gì? Em đến tiếng anh cũng không biết, thành tích cũng không ổn, đại học của chúng ta cũng không thi đỗ, du học thì học được cái gì chứ? Em đừng tin mấy câu nói người ta tùy tiện nói, em dễ tin tưởng người khác như vậy, còn lo lắng với chả không lo lắng?”
Lâm Khê: ???
Lâm Khê bỗng chốc tức muốn ngã nhào.
Anh Lương à, anh đúng là độc thân bằng thực lực đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận