Thế Giới Thứ Chín

Chương 213

Cảnh Kích chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiển Tắc bắt được, y bèn hiểu rõ thực lực của Tiển Tắc còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
- Vãn bối… vãn bối chỉ biết phương hướng di chuyển của Cửu ca thôi.
Nghe thế, Tiển Tắc vội buông Cảnh Kích ra rồi thúc giục:
- Ngươi biết được những gì, mau nói đi!
Vị trí của Địch Cửu có quan hệ rất mật thiết đối với việc ông có thể đến Tiên giới hay không, cho nên về công hay về tư thì ông đều rất muốn gặp được tên nhóc ấy. Bỏ lỡ lần này thì e rằng sẽ không còn may mắn gặp được một thiên tài như vậy nữa đâu.
- Đúng vậy, Cảnh tiền bối, tẩu tử và chúng ta đều đang vội vã tìm kiếm Địch đại ca nè, huynh biết gì thì mau nói cho mọi người đi.
Hà Thai vội góp lời.
Tuy tuổi tác Cảnh Kích cũng gần gần Hà Thai, nhưng năm đó Cảnh Kích và Địch Cửu xông pha cùng một chỗ, thực lực hai người họ khi đấy còn kém hơn so với Hà Thai hiện tại, thế mà đã dám vuốt râu hùm Thích Gia Thương Lâu, chuyện mạo hiểm như vậy chẳng có mấy người dám làm.
- Tẩu tử, ai là tẩu tử?
Cảnh Kích nghi hoặc nhìn Hà Thai.
Không đợi Cảnh Mạt Song giải thích, Hà Thai đã liến thoắng:
- Mạt Song sư tỷ chính là thê tử của Địch đại ca đấy, huynh không biết sao?
Hà Thai cũng rất nghi hoặc, Cảnh Mạt Song và Địch Cửu hẳn phải thành thân trước lúc Địch Cửu gặp Cảnh Kích Hoa, vì sao Cảnh Kích Hoa lại không biết chứ?
Tiển Tắc đứng một bên vừa sốt ruột lại vừa khó chịu không thôi, bây giờ nói mấy chuyện nhảm nhí đó có quan trọng không? Quá lãng phí thời gian! Ông nhẫn nhịn lắm mới không cắt lời Hà Thai.
Bởi vì Cảnh Mạt Song cho rằng Địch Cửu đã chết, muốn vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của hắn, thế nên trong giây phút xúc động ấy nàng mới nói Địch Cửu là vong phu của mình. Không ngờ sau này lại nghe bảo Địch Cửu vẫn còn sống, trong lúc nhất thời nàng không biết giải thích như thế nào với mọi người. Nàng cũng đâu thể nói: “Nếu Địch Cửu còn sống, vậy các ngươi hãy quên hết những lời ta kể trước đó đi.”
- Đúng, đúng, ta nhớ ra rồi, Mạt Song sư tỷ và Cửu ca quả thật đã thành thân.
Cảnh Kích vội vàng gật đầu.
Tuy nhiên Cửu ca đã từng nói, hắn cùng Cảnh Mạt Song thành thân chỉ là giả. Ngay cả Mạt Song sư tỷ cũng khẳng định chuyện đấy không thể xem là thật, bằng không mà nói...
Không đúng, nếu như Mạt Song sư tỷ không xem chuyện thành thân là thật thì há có thể mang Cửu ca đi Tịch Xuyên thành? Khi y còn bé, mẫu thân đã từng dạy, tương lai tốt nhất là đừng nên thử đoán thê tử nghĩ gì, bởi vì suy nghĩ của nữ nhân là thứ phức tạp nhất trên đời này. Cửu ca khẳng định cũng giống vậy, xem ra huynh ấy không hiểu rõ suy nghĩ của Mạt Song sư tỷ rồi. Mặc dù hai người ban đầu quả thật chỉ thành thân giả, nhưng về sau hẳn là sư tỷ đã thật lòng yêu Cửu ca.
Mạt Song sư tỷ ưu tú như vậy, chỉ có Cửu ca mới xứng với nàng.
Đối với Cảnh Kích mà nói, y chưa bao giờ quan tâm Cảnh Mạt Song đẹp hay xấu, y chỉ biết lúc bọn họ đang bơ vơ lạc lõng, chính sư tỷ là người đã lên tiếng nói giúp nên họ mới có thể bái nhập Tinh Hà phái, đây chính là cái ơn mà cả đời này y cũng chẳng thể quên được.
Cảnh Mạt Song nghe vậy, đang định giải thích một chút vì sao nàng lại nhận mình là thê tử Địch Cửu:
- Cảnh Kích Hoa sư huynh...
Thì Cảnh Kích đã lập tức ngắt lời:
- Mạt Song sư tỷ, bây giờ sư tỷ là tẩu tử, trực tiếp gọi ta bằng cái tên Cảnh Kích đi, ta đã đổi tên lâu rồi.
Mặt Cảnh Mạt Song nóng lên, vội vàng hỏi:
- Ta muốn hỏi, khi đó tại sao ngươi và Địch sư huynh đột nhiên rời khỏi Tinh Hà phái vậy?
Cảnh Kích thành thật đáp:
- Chính vì Cửu ca nghe được có người đoạt túi trữ vật của sư tỷ nên mới muốn giúp người hả giận. Sau đấy Cửu ca lại tình cờ nghe được chuyện này do u Dương Đào ở phía sau giở trò, thành ra Cửu ca đã đi tìm gã để tính sổ. Không nghĩ tới u Dương Đào và Kiều Táp theo dõi sư tỷ rời tông môn, mưu đồ giết người diệt khẩu. Ta và Cửu ca bèn vội đuổi theo bọn họ, sau đó Cửu ca đã giết uu Dương Đào và Kiều Táp rồi...
Cảnh Kích nói đến phần sau thì hổ thẹn cúi đầu xuống, khẽ sờ sờ phần gáy.
- Ta không có bản lĩnh, không giúp được gì cho tỷ.
Dù đã đoán được từ lâu rằng rất có thể Địch Cửu ở phía sau hỗ trợ nên nàng mới tránh thoát u Dương Đào truy sát, tuy nhiên bây giờ tận tai nghe Cảnh Kích kể lại, vành mắt Cảnh Mạt Song vẫn đỏ ửng lên.
Từ ngày ra đời, nàng chưa bao giờ hưởng thụ được sự quan tâm của bất kỳ ai. Nếu có thì chẳng qua cũng chỉ vì người đấy âm mưu muốn gả bán nàng đi mà thôi. Đúng là nàng đã từng giúp Địch Cửu, nhưng nói chính xác hơn thì đấy cũng chỉ là tương kế tựu kế, cho nên nói tới cùng thì không có ân tình gì giữa hai người cả. Thế nhưng Địch Cửu vẫn vì chút chuyện nhỏ này mà bất chấp hiểm nguy đuổi theo giết u Dương Đào giúp nàng.
Nàng không biết Địch Cửu làm cách nào để giết chết gã họ u kia, tuy nhiên nàng chắc chắn hắn đã phải mạo hiểm cả tính mạng. Vì khi đó Địch Cửu chưa từng tu luyện, muốn giết tu sĩ như u Dương Đào là chuyện đơn giản chắc?
Sau khi giết gã, Địch Cửu không thể ở lại Tinh Hà phái, thậm chí còn bị cường giả Kim Đan truy sát nữa.
Nhưng Địch Cửu vẫn bất chấp tất cả mà ra tay, bởi vì nếu hắn không làm vậy thì giờ này mộ nàng đã xanh cỏ rồi. Đó là còn chưa kể, trong Thiên Mạc, Địch Cửu vì cứu nàng mà xém chút đã chết.
Trong khi tất cả những gì nàng làm cho hắn chỉ là thuận tiện dẫn hắn tới Tịch Xuyên thành mà thôi.
Cảnh Mạt Song không định tiếp tục giải thích, dù sao nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc lại gả cho ai khác. Bất luận tương lai hắn có cần nàng hay không, đời này nàng chỉ nhận trượng phu duy nhất là hắn.
- Cảnh Kích, ngươi nói tiếp đi, Địch Cửu hiện giờ đang ở đâu?
Tiển Tắc nhịn không nổi nữa, vội vỗ vai Cảnh Kích, kéo hắn quay lại chủ đề ban đầu.
Cảnh Kích nhanh nhảu đáp:
- Vãn bối cứ vừa tu luyện vừa tìm kiếm tung tích Cửu ca. Cho đến tận hai tháng trước, Liên Lạc Châu của vãn bối mới mơ hồ cảm nhận được vị trí huynh ấy.
- Ngươi lấy Liên Lạc Châu ra cho ta mượn xem một chút.
Cảnh Kích nghe lời giao ra. Tiển Tắc thoáng xem qua liền biết viên Liên Lạc Châu này là loại thấp kém nhất. Tuy nhiên cấm chế liên lạc trong đó lại không tệ, miễn cưỡng cũng đạt đến cấp bốn.
- Liên Lạc Châu không thu được tin tức, chỉ có thể cảm giác cấm chế hô ứng thôi. Đáng tiếc vãn bối không hiểu Trận Đạo. Dựa theo phương hướng hô ứng thì hẳn là Cửu ca đang ở tại cực xa về phía Tây Vực châu đấy.
Cảnh Kích giải thích.
Tiển Tắc gật đầu:
- Ngươi nói không sai, điểm tốt hơn của Liên Lạc Châu so với Truyền Tin Châu chính là xúc động cấm chế. Hạt châu này chắc là do Địch Cửu luyện chế, cấm chế trong đó cũng do hắn khắc lên phải không? Loại Liên Lạc Châu cấp thấp như này mà vượt qua khoảng cách nhất định sẽ không cách nào thu được tin tức. Nếu người luyện chế hạt châu bố trí một pháp trận kêu gọi cấm chế trong hạt châu, chỉ cần Liên Lạc Châu tiếp cận pháp trận hô ứng trong phạm vi nhất định thì cấm chế mới cảm ứng được.
Nói xong Tiển Tắc đưa trả viên ngọc lại cho Cảnh Kích.
- Ngươi dẫn đường đi. Bây giờ chúng ta lập tức tới Tây Vực, có Liên Lạc Châu thì chúng ta sẽ dễ dàng tìm được vị trí mà Địch Cửu đã bố trí pháp trận hô ứng. Càng đến gần, cấm chế xúc động càng rõ ràng hơn, định vị cũng sẽ chuẩn xác hơn.
- Cảnh sư đệ, làm sao ngươi có thể tu luyện đến Nguyên Hồn cảnh nhanh vậy?
Trong lòng Cảnh Mạt Song đã hạ quyết tâm, vô luận Địch Cửu có cần nàng hay không, nàng cũng chỉ nhận định một mình hắn là trượng phu. Nếu đã vậy, nàng dứt khoát đồng ý cách gọi Cảnh Kích sư đệ mà trước đó Cảnh Kích đã bảo nàng gọi.
Cảnh Kích không hề có ý định giấu diếm:
- Đệ tìm được Linh Tủy Trì...
Linh Tủy Trì? Ngay cả Tiển Tắc cũng rúng động, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Cảnh Kích, tư chất tên nhóc này vốn đã không tệ, xem ra cả vận may cũng thế.
- Ta dùng thời gian ba năm tu luyện tại Linh Tủy Trì thì thành công thăng cấp lên Nguyên Hồn cảnh. Sau khi cảm nhận được phương hướng của Cửu ca, ta muốn về đây khắc ký hiệu. Nếu Cửu ca trở về tìm ta, trông thấy ký hiệu thì sẽ biết được ta đã đi đâu.
Tiển Tắc đứng một bên trầm ngâm, lát sau ông mới đề xuất:
- Cảnh Kích, Linh Tủy Trì chính là bảo vật vô giá đấy. Pháp trận hô ứng do Địch Cửu để lại chỉ nói lên khả năng hắn đã từng đi hướng đó. Hiện giờ mà tìm tới cũng chưa chắc đã thấy được người. Tu vi các ngươi còn quá thấp, như vậy đi, ta đưa bọn ngươi đến chỗ Linh Tủy Trì kia để tu luyện, sau đó ta và Cảnh Kích tới Tây Vực trước xem thử. Nếu có tin tức, ta sẽ trở lại đưa các ngươi theo.
Cho dù ở Thế giới Tiểu trung ương thì Linh Tủy Trì vẫn có thể được xem là chí bảo. Bảo vật như vậy mà bọn họ không tận dụng cơ hội để tu luyện thì họa chăng đúng là kẻ ngốc.
Cảnh Mạt Song không vội gặp Địch Cửu, nàng chỉ cần hắn vẫn an toàn, không gặp nguy hiểm gì là tốt rồi. Vậy nên nghe đề nghị của Tiển Tắc, nàng mau chóng đồng ý.
- Cứ theo tiền bối phân phó đi ạ.
Cảnh Mạt Song là thê tử của Địch Cửu, nàng đã lên tiếng thì những người còn lại đương nhiên đều đồng ý. Huống chi Linh Tủy Trì là bảo vật mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Bây giờ có cơ hội tới đó tu luyện, ai mà không ham muốn chứ.
...
Địch Cửu ngừng lại, trước mặt hắn là một cánh cửa lớn bị đóng chặt.
Cánh cửa không biết dùng nguyên liệu gì chế tác mà dù không có bất kỳ vết tích pháp trận nào, nhưng vẫn khiến thần niệm của hắn không thể thẩm thấu vào trong.
Địch Cửu đi tới sát bên cạnh, hắn tụ tập chân nguyên lại rồi thử đẩy một cái.
- Két!
Cánh cửa dần được mở ra, linh khí nồng đậm đến cực hạn ập vào người hắn. Địch Cửu trừng to hai mắt, không dám tin cảnh tượng mình trông thấy lại là sự thật.
Hắn không phải là kẻ chưa trải sự đời, thế nhưng vẫn chưa bao giờ có cơ hội trông thấy tình cảnh như thế. Trước mắt hắn là hai dải linh mạch dài khoảng chừng trăm trượng đang lơ lửng giữa không trung, phía dưới đó là một vườn linh thảo cực lớn.
Trong vườn linh thảo, linh thảo cấp thấp nhất cũng đã lên đến cấp tám, thậm chí ngay cả Đế Vương Hoa cấp chín và Thất Sắc Bàn Đào cũng có. Đáng tiếc, toàn bộ linh thảo đều đã khô héo, không một gốc cây nào còn sống.
Minh Quang Trận tỏa ra ánh sáng khiến cho người ta cảm giác đây là một thế giới độc lập.
Bình thường khi Địch Cửu bố trí pháp trận đều phải cắm linh mạch ở dưới mặt đất, tuy nhiên hai dải linh mạch ở đây lại lơ lửng giữa không trung, có thể thấy rõ ràng người tạo ra nơi này chính là cường giả Trận Đạo đỉnh cấp.
Thế nhưng Địch Cửu vẫn cảm thấy cực kỳ khó hiểu, linh khí nơi này nồng đậm như vậy mà tại sao toàn bộ linh thảo trong vườn linh dược lại chết hết nhỉ?
Địch Cửu nhìn vào hai dải linh mạch nọ, linh khí trong đó còn thuần hậu hơn cả linh mạch mà hắn lấy được từ Thiên Đao tông. Rất có thể chúng chính là cực phẩm linh mạch.
Bất luận như thế nào, tu luyện ở đây chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả cực tốt. Địch Cửu quay đầu lại chuẩn bị đóng cửa để bế quan thì phát hiện nó đã tự đóng lại từ khi nào rồi.
Cánh cửa kia không biết làm từ vật liệu gì, nó chẳng có bất kỳ cấm chế hay pháp trận nào cả nhưng lại có thể ngăn cản linh khí trong đây thoát ra ngoài, lại thêm việc vừa rồi nó đã tự mình đóng lại nữa, chuyện này quả thật hết sức cổ quái!

Địch Cửu lấy Thiên Sa Đao ra, thần niệm mở rộng đến phạm vi cực hạn.
Ở điểm cuối cùng của thần niệm có một cái hồ nhỏ, bên bờ hồ có một ít linh thực đỉnh cấp cũng đã héo rũ.
Sau khi đã vững tin nơi đây không có bất cứ vấn đề gì nguy hiểm, Địch Cửu mới di chuyển về phía trước. Khi hắn đi đến giữa hai dải linh mạch, một đạo sóng nhiệt đột ngột truyền đến, Địch Cửu còn chưa kịp phản ứng thì một đạo lực lượng từ trong hư không đã cuốn hắn đi chỉ trong chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận