Thế Giới Thứ Chín

Chương 218

Địch Cửu không chạm được tới tầng ngăn cách cảnh giới Tích Hải cho nên không thể nào đột phá được, chuyện này làm cho hắn lo lắng không thôi.
Chẳng lẽ thật sự phải dùng Phá Thần Đan ư? Nhưng vấn đề là hắn làm gì có Phá Thần Đan.
Tháng thứ năm trôi qua, Địch Cửu dần bình tĩnh lại, mặc dù đã tiến vào ngọn núi tuyết này hai năm rưỡi nhưng không phải hắn không có thu hoạch gì. Chỉ là những thu hoạch này vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của hắn, mục tiêu của hắn chính là đột phá đến cảnh giới Tích Hải kìa.
Địch Cửu nhất định phải nhanh chóng suy nghĩ cách xé rách tầng ngăn cách cảnh giới Hư Thần.
Lúc trước hắn thăng cấp từ cảnh giới Kim Đan đến Nguyên Hồn là bởi vì trong cơ thể có Đạo Hỏa, nhờ vào Đạo Hỏa nên mới nhất cử đột phá thành công. Thời điểm hắn từ Nguyên Hồn lên Hư Thần là nhờ vào tầng 90 Ngũ Lục Đạo Tháp trợ giúp cộng thêm sử dụng Chích Thần Thảo để thức hải bước vào cấp bảy, cho nên mới có thể phá vỡ hàng rào Hư Thần cảnh thuận lợi.
Hiện tại hắn lại gặp khó khăn khi bước vào tầng tiếp theo, đó là do hắn không tài nào chạm tới được hàng rào ngăn cách cảnh giới Tích Hải.
Căn cứ vào kinh nghiệm những lần thăng cấp tu vi trước, Địch Cửu nghĩ đến hai biện pháp. Thứ nhất chính là tìm một chỗ để luyện thể, rèn luyện nhục thân đột phá đến Tôn cảnh trong Tam Thần cảnh, sau đó vào lúc nhục thân đột phá đồng thời thử trùng kích cảnh giới Tích Hải.
Biện pháp thứ hai chính là tăng cấp thần niệm lên cấp mười, trong lúc thần niệm đột phá sẽ đồng thời trùng kích Tích Hải cảnh.
Từ khi Địch Cửu học được Thần Niệm Độn thì đã liên tục rèn luyện không ngừng cho đến tận bây giờ, vậy nên hắn biết rõ muốn tăng cấp thần niệm cho thức hải là công việc gian nan đến mức nào. Thức hải từ cấp sáu lên cấp bảy chính là một đại cấp, nhưng từ cấp bảy lên cấp tám chỉ là tấn cấp bình thường mà thôi. Lúc trước lúc đột phá từ cấp sáu lên cấp bảy, thức hải của hắn xém chút đã phá toái rồi.
Muốn đột phá thức hải lên cấp mười, độ khó nhất định cao hơn gấp mấy lần so với kỳ trước, bởi vì lần đột phá này chính là thay đổi về chất.
Cho nên Địch Cửu vẫn thiên về hướng rèn luyện tấn cấp nhục thân hơn, thế nhưng hắn phát hiện muốn tìm một thánh địa luyện thể rèn luyện nhục thân lên Tam Vương cảnh ở đây không phải là chuyện dễ.
Ngược lại trên người hắn còn một đống Chích Thần Thảo, tu luyện đột phá thức hải lên cấp mười xem ra lại có vẻ khả thi hơn một chút.
Địch Cửu biết thời gian của mình không nhiều nên vừa quyết định xong là lập tức bắt tay vào làm.
Hắn hút linh tủy của cái ao lúc trước có trong phòng Địa Tâm Văn Kim ra, rồi đặt một đầu cực phẩm linh mạch ở bên cạnh, về phần những linh mạch vỡ vụn bị đao trận xé rách kia đều được đặt ở xung quanh ao, sau đó lại đem hai phần ba Tẩy Thần Tủy trong bình không gian đổ vào trong cái ai đó.
Dù sao đột phá thức hải ở trong Tẩy Thần Tủy vẫn an toàn hơn một chút. Sở dĩ Địch Cửu lưu lại một phần ba là bởi vì hắn sợ lúc đột phá thành công thức hải thì cơ thể hắn sẽ đồng thời đột phá Tích Hải cảnh. Vạn nhất lôi kiếp tới quá nhanh, lúc đấy e ngay cả cơ hội thu lại Tẩy Thần Tủy cũng chẳng có.
Địch Cửu nuốt vào ba gốc Chích Thần Thảo màu xanh, một đạo nhiệt lưu nhỏ trong thức hải đột ngột xuất hiện. Ngay lúc mà hắn vận chuyển Đoán Thần Thuật, Địch Cửu cảm giác được thần niệm của mình vừa gia tăng một chút.
Địch Cửu thầm than, nhớ lúc đầu sử dụng Chích Thần Thảo mém chút đã khiến thức hải bị xé rách, hiện giờ hắn dùng một lúc ba cây nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Quả nhiên rèn luyện thần niệm và tấn cấp thức hải là sự tình không thể vội vàng. Lần thứ 2 Địch Cửu quyết định ăn một lần 10 gốc Chích Thần Thảo, tuy cỗ nhiệt lưu kia lớn hơn một chút nhưng đối với thức hải cấp chín lại chẳng nhằm nhò gì.
Mấy ngày sau, Địch Cửu đã luyện hóa xong hơn 200 gốc Chích Thần Thảo màu xanh, nhưng thức hải của hắn vẫn còn cách cấp mười rất xa.
Lần này Địch Cửu lấy ra một gốc Chích Thần Thảo bán đỏ nuốt vào, một cỗ nóng rực lập tức xông vào thức hải của hắn, Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng thần niệm trong thức hải của mình đang có dị động. Xem ra chỉ một gốc Chích Thần Thảo bán đỏ đã có hiệu quả hơn một trăm gốc Chích Thần Thảo màu xanh rồi.
Sau khi Địch Cửu luyện hóa xong gốc Chích Thần Thảo ấy liền tiếp tục nuốt vào hai gốc bán đỏ nữa. Nhưng làm Địch Cửu thất vọng là hiệu quả lần này lại không bằng với lần đầu.
Địch Cửu dứt khoát lấy ra tám gốc Chích Thần Thảo còn lại, bóp nát chúng rồi nuốt vào miệng. Dựa theo kinh nghiệm hai lần trước, có vẻ việc luyện hóa từng gốc dường như hiệu quả không tốt cho lắm.
Sau khi nuốt một lượt tám gốc Chích Thần Thảo bán đỏ vào, trạng thái cơ thể Địch Cửu lúc này giống như khi hắn ngưng tụ ra Đạo Hỏa vậy, thần niệm trong thức hải bị thiêu đốt dữ dội vô cùng.
“Phốc!”
Địch Cửu phun một ngụm máu ra, mém chút đã hôn mê bất tỉnh. Trên mi tâm vờn quanh bóng dáng từng đợt hỏa diễm, hắn lập tức điên cuồng vận chuyển Đoán Thần Thuật.
Loại phương pháp tấn cấp này thật sự quá nguy hiểm, nhưng đáng tiếc hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Đoán Thần Thuật cùng Tẩy Thần Tủy có trợ giúp rất lớn, tám cây Chích Thần Thảo bán đỏ nhanh chóng bị chuyển hóa thành thần niệm rồi tự động mở rộng thức hải. Cảm nhận được đạo văn quyển thứ mười loáng thoáng xuất hiện mà hiệu quả Chích Thần Thảo lại dần suy yếu, Địch Cửu cắn răng, quyết định lấy ra hai gốc Chích Thần Thảo màu đỏ nuốt xuống.
“Răng rắc!”
Một tiếng nứt vang lên, cơn đau đáng sợ truyền đến, cả người Địch Cửu lạnh lẽo như chìm xuống hầm băng, bởi vì hình như thức hải của hắn vỡ mất rồi.
...
Trong một hẻm núi sâu tại Cực Dạ đại lục, sau khi chịu một đạo lôi kiếp cuối cùng, Cảnh Mạt Song kích động quỳ rạp xuống đất. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ thành công bước vào cảnh giới Nguyên Hồn, hơn nữa ngày đó lại đến nhanh như thế.
Hai năm, nàng chỉ mất hai năm đã có thể lên tới Nguyên Hồn cảnh.
- Mạt Song sư tỷ, chúc mừng tỷ bước vào cảnh giới Nguyên Hồn. Tinh Hà Phái chúng ta khi trước cũng không có tu sĩ Nguyên Hồn đâu, thật đáng tiếc...
Thấy tu vi Cảnh Mạt Song đã ổn định, Ngụy San San hộ pháp cho nàng liền kích động chạy tới. Vành mắt Ngụy San San đỏ ửng, cứ nghĩ đến sư phụ của mình và những tiền bối đã vẫn lạc của Tinh Hà Phái là nàng lại khó mà kiềm được nước mắt.
Cảnh Mạt Song thi triển Khứ Trần Quyết, đổi một bộ quần áo mới rồi mới rầu rĩ lên tiếng:
- Thù của tông môn thì đã có Địch sư huynh báo thay chúng ta, nếu như có thể đi đến Thế giới Tiểu trung ương, chúng ta nhất định phải xây dựng lại Tinh Hà Phái.
- Mạt Song sư tỷ nói không sai, chỉ là không biết Tiển tiền bối lúc nào mới quay về.
Du Tiệp lên tiếng phụ họa, Tằng Bắc Tử đứng bên cạnh cũng gật gù đồng ý.
Thời gian hai, ba năm qua ở trong Linh Tủy Trì tu luyện, không chỉ có một mình Cảnh Mạt Song tiến bộ, tu vi của Du Tiệp và Tằng Bắc Tử hiện tại cũng đã đạt tới Kim Đan tầng bảy, Ngụy San San và Hà Thai thì đã thăng cấp đến Kim Đan tầng tám.
Người có tiến bộ nhiều nhất ở đây không phải Cảnh Mạt Song mà chính là Cảnh Kích. Tu vi Cảnh Kích đã là Nguyên Hồn tầng chín viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thì có thể đột phá đến cảnh giới Hư Thần.
Bỗng nhiên có một con hồ ly màu trắng nhanh như thiểm điện phi thân nhảy lên trên vai Cảnh Mạt Song.
Đây chính là con Tầm Linh Hồ mà năm đó Cảnh Kích bị mất dấu, Cảnh Kích ở trong đây tu luyện nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp lại nó, nhưng Cảnh Mạt Song sau khi tiến vào tu luyện vẻn vẹn hai tháng đã gặp được Tầm Linh Hồ.
Hơn nữa, điều khiến Cảnh Kích dở khóc dở cười nhất chính là năm đấy y đuổi theo nó mãi không được, thế nhưng hiện giờ Tầm Linh Hồ lại chủ động tiếp cận Cảnh Mạt Song, thậm chí gần như là bám theo nàng suốt, một tấc cũng không muốn rời.
- Mạt Song sư tỷ, Cảnh Kích đại ca, Linh Tủy Trì nơi này bị chúng ta tu luyện đến khô cạn rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục ở chỗ này chờ Tiển tiền bối hay là đi tiếp?
Hà Thai từ xa hỏi vọng qua.
Một tuần trước, Linh Tủy Trì đã bị bọn họ bào mòn đến cạn khô, không có Linh Tủy Trì, mọi người cứ tiếp tục ở lại đây để tu luyện cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu không phải Tiển Tắc tiền bối bảo bọn họ chờ ở đây thì bọn họ đã sớm rời khỏi rồi.
Cảnh Kích gãi gãi đầu, y cũng không biết nên làm sao bây giờ. Sở dĩ Hà Thai hỏi y là vì tu vi của y cao nhất trong mấy người bọn họ.
Cảnh Mạt Song do dự một chút, cuối cùng ngập ngừng nói:
- Tiển tiền bối đã bảo người sẽ quay lại, vậy chúng ta cứ ở chỗ này chờ thêm ba tháng đi, nếu ba tháng sau Tiển tiền bối vẫn không đến thì chúng ta hãy đi...
- Ta đã tới rồi...
Một thanh âm khàn khàn truyền đến, ngay sau đó liền xuất hiện một bóng người lảo đảo ngã xuống.
- Tiển tiền bối.
Cảnh Kích là người đầu tiên phản ứng, y nhanh chóng lao tới đỡ người nọ.
Khắp người Tiển Tắc toàn là máu, khí tức hỗn loạn, xem ra ông bị thương không hề nhẹ.
- Ta… ta chữa thương trước cái đã, đợi lát nữa lại nói.
Tiển Tắc khó nhọc nói xong liền lấy ra một đống linh thạch ra bắt đầu tự mình chữa trị.
Hơn nửa ngày sau, Tiển Tắc mới mở mắt. Tuy thương thế của ông vẫn chưa khỏi hẳn nhưng khí tức đã tốt lên rất nhiều.
- Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cảnh Mạt Song lo lắng hỏi.
Tiển Tắc đã nói với bọn họ, tu vi của ông là Hóa Chân tầng ba. Một cường giả Hóa Chân tại Cực Dạ đại lục mà lại bị thương nặng như thế, đây quả thật là chuyện không thể nào tin được.
Tiển Tắc thở dài một hơi.
- Chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó đi đến Thế giới Tiểu trung ương.
- Tiền bối, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được Cửu ca mà.
Đối với Cảnh Kích, không có chuyện gì quan trọng hơn việc đi tìm Địch Cửu.
Tiển Tắc khoát tay chặn lại.
- Ta dựa theo cái Liên Lạc Châu kia của người tìm được một chỗ, nơi đó chính là Ám Tinh phế tích lúc trước ta đã nói. Trình độ trận đạo của Địch Cửu phi thường cao, hắn bố trí một cái pháp trận hô ứng ở trong đó, hẳn là vì muốn nói cho ngươi biết hắn đã đi đến Thế giới Tiểu trung ương rồi.
- Tiền bối, nơi đó thật sự có thể đi Thế giới Tiểu trung ương ư?
Cảnh Kích kích động không thôi.
Tiển Tắc gật đầu.
- Không sai, nơi đó có một cái truyền tống trận, ta khẳng định truyền tống trận kia sẽ tiến về Thế giới Tiểu trung ương, bên ngoài phế tích còn có mấy chữ Ám Tinh Truyền Tống Điện nữa. Truyền Tống Điện này ta đã từng nghe nói qua, chỉ không ngờ nó nằm ở Tây Vực Châu mà thôi. Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ đi.
- Thế nhưng tiền bối, thương thế của người...
Cảnh Mạt Song vô cùng lo lắng cho ông ta.
Tiển Tắc lắc đầu, ngữ điệu có chút gấp gáp:
- Chính vì như thế cho nên chúng ta mới càng phải nhanh chóng rời đi. Cực Dạ đại lục bỗng dưng xuất hiện một kẻ cực hung ác, ta chưa thấy qua người này bao giờ, thế nhưng thực lực của gã lại đạt tới Hóa Chân trung kỳ, mạnh hơn ta rất nhiều. Nếu như không phải trong lúc then chốt ta còn có phương pháp giữ mạng thì chắc hẳn giờ này đã chết trong tay của gã rồi.
- Cái gì?
Nghe thấy có một cường giả Hóa Chân trung kỳ xuất hiện tại Cực Dạ đại lục, mọi người đều không khỏi kinh hô. Đừng nói tới Hóa Chân, cho dù chỉ là tu sĩ Hư Thần thì đối với bọn họ mà nói cũng là một chuyện quá xa vời rồi.
Thái độ của Tiển Tắc càng thêm ngưng trọng.
- Quan trọng hơn chính là người này là vì Địch Cửu mà đến. Nhìn bộ dáng của gã tìm Địch Cửu thì chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu. Chúng ta nhất định phải mau chóng đi đến Thế giới Tiểu trung ương để hỗ trợ Địch Cửu.
Hiện tại Địch Cửu chính là toàn bộ hi vọng của ông, Tiển Tắc tuyệt đối không thể để tin tức của Địch Cửu lộ ra ngoài được.
- Nhưng nếu người nọ cũng đuổi theo đến Thế giới Tiểu trung ương thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hà Thai sốt ruột hỏi.
Tiển Tắc thở dài.
- Chỉ cần tên kia không tìm thấy truyền tống trận trong Ám Tinh phế tích thì có lẽ trong thời gian ngắn, gã chẳng có cách nào đi đến Thế giới Tiểu trung ương đâu.
- Vâng, chúng ta đều nghe theo tiền bối.
Nghe thấy có cường giả Hóa Chân đang truy đuổi Địch Cửu, Cảnh Mạt Song còn lo lắng hơn cả Tiển Tắc. Nàng phải mau chóng tìm thấy hắn mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận