Thế Giới Thứ Chín

Chương 228

Lượng Tuyệt Nhận là Trận Pháp đại sư cấp năm, y làm sao có thể không biết tình huống như vậy mang ý nghĩa gì được. Rõ ràng có người dùng Giảo Sát Trận, ý đồ phong bế Huyền Hỏa tông.
Huyền Hỏa tông là tông môn cấp sáu, chính xác hơn là tông môn cấp sáu được thừa nhận tại Á Luân đại lục. Lượng Tuyệt Nhận thật sự không nghĩ ra ai có lá gan lớn như thế, dám bố trí Giảo Sát Trận ở cửa ra vào của bọn họ. Bởi vì trên toàn Á Luân đại lục này vốn không có thế lực nào dám làm như vậy, cho dù đích thân hội chủ Tinh Hằng công hội tới đây còn phải nể mặt họ ba phần nữa là.
Bởi vậy nên Lượng Tuyệt Nhận mới vô cùng giận dữ.
- Ta muốn xem kẻ nào ăn gan hùm gan gấu, dám dùng Khốn Sát Trận phong bế Huyền Hỏa tông chúng ta.
Tông môn bị kẻ khác dùng sát trận vây khốn, không chỉ có riêng tông chủ Lượng Tuyệt Nhận tức giận, tất cả trưởng lão, phong chủ trong đại điện cũng đều sôi máu, cấp tốc đứng lên, đi theo tông chủ ra ngoài nhìn xem.
- Tông chủ...
Thanh âm kinh hoảng lại truyền đến, một nữ tử trung niên hốt hoảng chạy xộc vô.
Lượng Tuyệt Nhận nhìn chằm chằm nữ tử nọ, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì? Nếu không có nguyên cớ thích hợp thì ngươi đi chết đi.
Lượng Tuyệt Nhận biết nữ tử này là chấp sự trông coi hồn đăng, nhưng y đang quá nóng nảy thế nên nói năng khó có thể lựa lời.
- Hồi bẩm tông chủ và các vị trưởng lão, mới vừa rồi hồn đăng của thiếu tông chủ đột nhiên ảm đạm, mắt thấy sắp tắt hẳn...
Không đợi nàng ta bẩm báo nốt chuyện hồn đăng của Đại Đan Sư Cái Y và hai tên Kim Đan đã tắt thì Lượng Tuyệt Nhận đã biến mất rồi.
Lúc bấy giờ, trong lòng Lượng Tuyệt Nhận lo lắng hốt hoảng như đang bị lửa thiêu. Lượng Lộc là con trai độc nhất của y, tất cả hy vọng của y đều đặt trên người gã. Chờ Lượng Lộc tới Thế giới Tiểu trung ương rồi, tương lai y nhất định có thể trông cậy vào con mình để tới được nơi y luôn hằng mơ tưởng.
Không ngờ hồn đăng của đứa con mà y ký thác biết bao kỳ vọng lại sắp tắt. Nếu Lượng Lộc thật sự xảy ra chuyện, e rằng Lượng Tuyệt Nhận sẽ điên mất.
...
Trên thân Địch Cửu không có đan dược chữa thương cao cấp, may mà Địch Địch là phàm nhân bình thường, cho nên chỉ trong thời gian ngắn thì sinh cơ đã dồi dào trở lại. Thấy thế, Địch Cửu mới ngừng việc điều trị.
Nơi này đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ duy có bức tường đang ghim Lượng Lộc là vẫn còn nguyên vẹn. Thần niệm của hắn sớm phát hiện Lượng Tuyệt Nhận đang lao đến. Hừ, hay lắm, kế tiếp chính là thời gian để hắn báo thù rồi.
- A Cửu...
Địch Địch hoảng sợ nhìn đông đảo cường giả bay tới, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy người có thể bay. Bên phía nàng chỉ có hai người, đối diện với mấy cường giả có thể phi thiên độn địa, các nàng biết lấy cái gì để phản kháng đây?
Lượng Tuyệt Nhận hạ xuống mặt đất, trông thấy con trai mình đã bị móc mắt lại còn bị đính trên tường, y tức đến mức nổ đom đóm mắt.
Lượng Tuyệt Nhận không thèm nhìn tới Địch Cửu, y vội vã tiến lên định gỡ Lượng Lộc xuống.
Thế nhưng Lượng Tuyệt Nhận chỉ vừa mới vọt tới phạm vi ba trượng quanh bức tường kia thì từng đạo sát mang đã đánh tới, dù Lượng Tuyệt Nhận là Tích Hải tầng hai cũng vẫn bị loại sát mang này khiến cho luống cuống tay chân, vội vàng lui về sau hơn mười trượng.
Lượng Tuyệt Nhận tỉnh táo lại, y là Trận Pháp đại sư cấp năm, nên ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra bức tường trước mặt có một cái sát trận cấp tám. Với năng lực của y mà muốn đánh vỡ sát trận ấy thì e rằng phải tốn hơn nửa ngày mất.
Huống chi, người có thể bố trí sát trận cấp tám há lại đơn giản chắc?
Lượng Tuyệt Nhận hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn sang Địch Cửu.
- Đạo hữu là người phương nào? Huyền Hỏa tông không oán không cừu với đạo hữu, sao sát tâm lại nặng như vậy? Đạo hữu đã bố trí Giảo Sát Trận cấp tám bên ngoài tông môn, tùy ý giết chóc đệ tử của ta, còn móc hai mắt con ta, đính trên tường mặc cho máu chảy xuống, đạo hữu không thấy mình quá độc ác ư?
Trong khi y nói chuyện, tất cả trưởng lão Huyền Hỏa tông đều tranh thủ vây quanh Địch Cửu.
Đối mặt với đối thủ có thể tùy tiện bố trí Giảo Sát Trận cấp tám, Lượng Tuyệt Nhận đương nhiên không có ý định dùng Khốn Sát Trận đối phó.
Địch Cửu bình tĩnh nhìn hơn mười người đang bao chặt lấy mình, không chỉ vậy còn có rất nhiều tu sĩ khác cũng đang chạy tới. Hắn lạnh nhạt đáp:
- Bản thiếu là Địch Cửu, nguyên quán tại Minh Châu thành, Tề quốc. Huyền Hỏa tông các ngươi phái người tới Minh Châu thành, giết chết phụ thân ta, móc mắt tỷ tỷ ta cho con trai của ngươi. Thậm chí đồ sát hơn 760 sinh mạng già trẻ lớn bé Địch gia, ngươi còn hỏi ta sao sát tâm nặng như vậy à? Ta cũng muốn hỏi câu đó đấy, ngươi thử trả lời xem. Hơn nữa, tên Tang Ly kia đang ở đâu?
- Gia gia ngươi ở chỗ này, hóa ra ngươi chính là con kiến hôi chạy thoát năm...
Tang Ly còn chưa dứt lời đã im bặt, bởi vì cổ họng gã bị một bàn tay siết chặt, cả người lơ lửng trên không trung. Nhìn dáng vẻ trợn mắt đến sắp lọt tròng của Tang Ly, chẳng ai dám tin tưởng gã chính là cường giả Nguyên Hồn cảnh.
Lượng Tuyệt Nhận vốn đang định hô tất cả cùng ra tay, thấy cảnh tượng ấy liền hít vào một ngụm khí lạnh, thực lực cỡ này e rằng ngay cả y cũng không sánh bằng.
“Phốc phốc phốc phốc!”
Tang Ly bị Địch Cửu ném qua một bên nhẹ nhàng như vứt một thứ rác rưởi, gã còn chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì thì đã bị trận kỳ định trụ tứ chi.
Cả gã và Lượng Lộc đều bị đính song song trên vách tường, trông từ xa tựa như hai con thạch sùng, nhìn thoáng qua vậy mà có chút buồn cười.
Tuy nhiên người nơi này lại chẳng hề có ai dám nhếch mép, trong lòng bọn họ đều đang rét run lên. Bọn họ thầm suy đoán thực lực của Địch Cửu, tu vi cỡ này e rằng đã vượt qua Tích Hải cảnh rồi.
Vài người nghĩ đến Huyền Hỏa tông rốt cuộc đã chọc tới phiền toái lớn, có một số việc quả nhiên không thể ra tay tàn nhẫn quá mức.
Lượng Tuyệt Nhận cảm giác được cổ họng phát khô, y hít vào một hơi, cố sức bình tĩnh nói:
- Địch đạo hữu, chuyện này thật sự là Huyền Hỏa tông không đúng, hiện tại đạo hữu cũng đã lấy lại mắt cho Địch tiểu thư và giết hơn mười người Huyền Hỏa tông rồi. Có câu oan gia nên giải không nên kết, nếu Địch đạo hữu bỏ qua cho con ta, Huyền Hỏa tông nguyện ý bồi thường....
Ngay cả tông chủ với tu vi Tích Hải cảnh cũng đã tỏ vẻ yếu thế, các tu sĩ còn lại trong Huyền Hỏa tông đương nhiên không ai dám nói nhảm nửa câu.
Địch Cửu lại vung tay lên, một đạo hỏa diễm rơi xuống dưới thân Lượng Lộc và Tang Ly.
- Ngươi cho rằng sau ngày hôm nay Huyền Hỏa tông vẫn còn có thể tồn tại à?
Địch Cửu cười lạnh.
- Ngươi muốn chết ư?
Trông thấy Địch Cửu hỏa thiêu con mình, Lượng Tuyệt Nhận triệt để bị chọc giận. Y tế ra Lạc Hỏa Tháp rồi điên cuồng xông về phía hắn.
Tông chủ đã động thủ, tất cả trưởng lão Huyền Hỏa tông đương nhiên đều tiến lên.
Địch Cửu vốn dự định chém tận giết tuyệt, cho nên không đợi Lạc Hỏa Tháp thể hiện uy lực thì mấy trăm trường đao cực phẩm Linh khí của hắn đã biến thành Niết Kim đao trận cấp năm, mạnh mẽ tấn công những kẻ đang xông tới.
Trong đội hình đối phương chỉ có duy nhất một tu sĩ Tích Hải cảnh, còn lại chỉ toàn là Hư Thần cảnh và Nguyên Hồn cảnh, Địch Cửu không cần thiết phải dùng Thiên Mạc đao trận cấp bảy.
Đao trận cấp năm tế ra, đao ý tung bay ngập trời, đây không phải đao trận do thần niệm chân nguyên huyễn hóa mà là đao trận thật sự do cực phẩm Linh khí tổ hợp thành.
Niết Kim đao trận cấp năm được thần niệm cấp mười khống chế gần như không có nửa điểm sơ hở, từng lớp sóng đao ngập trời ập tới, tu sĩ Nguyên Hồn mà xui xẻo đụng phải là lập tức mất mạng. Tu sĩ Hư Thần nhiều nhất chỉ có thể ngăn trở vài đao rồi cũng nối gót đồng đạo lên đường. Đao trận của Địch Cửu khiến tất cả trưởng lão Huyền Hỏa tông vô pháp phản kháng.
Không phải bọn họ quá yếu kém, mà là vì đao trận do Địch Cửu dùng cực phẩm Linh khí thi triển thật sự vô cùng lợi hại.
Một vị Thái thượng trưởng lão Hư Thần cảnh tầng chín bị một thanh trường đao xuyên qua cổ, thảm thiết trăn trối:
- Lượng Tuyệt Nhận, cha con ngươi chính là tội nhân lớn nhất của Huyền Hỏa tông, liệt tổ liệt tông Huyền Hỏa tông sẽ hỏi tội các ngươi...
Chưa dứt lời, một thanh trường đao khác đã xoắn tới, ngay lập tức đầu của lão giả nọ rơi xuống đất.
Lượng Tuyệt Nhận cực kỳ hoảng sợ, y đoán được Địch Cửu có khả năng mạnh hơn mình, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại cường đại đến mức này. Theo lý thuyết thì Địch Cửu chính là kẻ đào tẩu của Địch gia nên hắn vốn chỉ là phàm nhân mới đúng chứ, chỉ ngắn ngủi mấy năm, sao lại có thể trở thành như vậy được?
Lượng Tuyệt Nhận vẫn còn cố gắng kiên trì, thế nhưng y biết rõ mình không cố sức thêm được bao lâu nữa. Lạc Hỏa Tháp chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản đao khí liên miên bất tuyệt, làm gì có nổi một cơ hội nào dùng để công kích Địch Cửu đâu.
Cuộc chiến đấu này xem ra còn chưa có bắt đầu mà đã kết thúc. Thực lực Lượng Tuyệt Nhận vốn không cùng cấp bậc với Địch Cửu, chí ít cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa cần tế ra Hồng Anh Đao sau lưng.
“Phốc!”
Một thanh trường đao xé rách mi tâm của Lượng Tuyệt Nhận, y nhìn đứa con trai duy nhất của mình bị hỏa diễm nuốt chửng, không cam lòng ngã xuống đất chết đi.
Tất cả giới chỉ đều bị Địch Cửu thu về tay, thật ra Huyền Hỏa tông chắc cũng chẳng có thứ gì tốt, thế nhưng dù sao cũng không nên lãng phí mấy cái nhẫn trữ vật này.
- A Cửu, đệ...
Địch Địch đờ đẫn nhìn Địch Cửu thu hồi mấy trăm thanh trường đao.
- Địch Địch, tổ tiên Địch gia là tu chân giả, cho nên tỷ mới có được Thánh Linh Nhãn. Sau này tỷ cần phải tu luyện, chỉ có thực lực mạnh mẽ thì mới không bị người ta bắt nạt nữa.
Địch Cửu không có ý ngăn cản Địch Địch nhìn cảnh mình tàn sát Huyền Hỏa tông. Nếu bước vào tu chân giới, sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt với những chuyện như vậy.
Địch Địch khẽ gật đầu:
- Tỷ hiểu rồi, sau này tỷ sẽ theo đệ tu luyện. A Cửu, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Ta còn phải lấy một thứ ở đây nữa, lấy xong chúng ta sẽ đi.
Địch Cửu mang theo Địch Địch xông về phía một ngọn núi đang phát ra sóng nhiệt mãnh liệt cách đó không xa.
Hắn suy tư trong chốc lát rồi quyết định ném một đống trận kỳ ra khiến ngọn núi lập tức vỡ vụn, hỏa diễm kinh khủng phóng lên tận trời.
Thần niệm Địch Cửu quét xuống, một mạch Địa Hỏa dài tới tận trăm trượng xuất hiện. Hắn biết Địa Hỏa mạch, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Địa Hỏa mạch có phẩm chất cao như vậy. Nếu ở Thế giới Tiểu trung ương thì một lục tinh tông môn vốn không thể sở hữu Địa Hỏa mạch cỡ này.
Đạo Hỏa vừa được Địch Cửu tế ra liền vọt thẳng tới Địa Hỏa mạch. Quang Minh Tinh Không còn chưa tới phía trên Địa Hỏa mạch thì hỏa diễm vô cùng vô tận đã bị nó điên cuồng cuốn lên không trung.
Khí tức Đạo Hỏa mỗi lúc một dâng cao, hỏa diễm theo đó cũng càng lúc càng đen hơn.
Vẻn vẹn thời gian một nén nhang, Đạo Hỏa đã đột phá cấp bảy bước vào cấp tám. Địch Cửu nhạy cảm cảm nhận không gian xung quanh vô cùng bất ổn, hắn khẳng định việc này là do Đạo Hỏa tạo thành, chính vì nó hấp thu Địa Hỏa mạch nên mới khiến không gian bất ổn như thế.
Ngay thời điểm Địch Cửu chuẩn bị rút đi, Đạo Hỏa cấp tám bỗng nhiên thôn phệ hết phân nửa Địa Hỏa mạch còn sót lại.
“Oanh!”
Địa Hỏa mạch bị Đạo Hỏa hấp thu sạch sẽ, dung nham dưới mặt đất rốt cuộc không trấn áp được nữa, điên cuồng vọt lên. Địch Cửu vội vung tay cuốn lấy Đạo Hỏa rồi dẫn Địch Địch nhanh chóng xông ra khỏi Huyền Hỏa tông. Sau lưng hắn, dung nham đã bắn lên cao gần trăm trượng, hơn nữa nó vẫn không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận