Thế Giới Thứ Chín

Chương 233

Tuy không biết tại sao Địch Cửu lại có mặt mũi lớn như vậy, nhưng nàng vẫn đứng lên với trái tim đang đập loạn thình thịch trong lồng ngực. Nàng nghĩ có lẽ Địch Cửu sẽ giúp nàng giải quyết vấn đề của mình.
Ý tưởng này vừa xuất hiện thì nàng bất giác cảm thấy khá xấu hổ và mất mặt. Thế nhưng vừa nghĩ đến việc mình có thể đi đến Thế giới Tiểu trung ương, chút tâm tư ấy lại càng mãnh liệt hơn, không sao dẹp bỏ ra khỏi đầu nàng được.
Cuối cùng Chân Mạn cũng hiểu tại sao lúc ở Minh Châu thành, chỉ thoáng một cái mà Địch Cửu đã biến mất không thấy tăm hơi. Hắn chẳng cần sử dụng Ẩn Nặc Phù, bởi vì hiện tại hắn đã trở thành một vị cường giả mà nàng không thể tưởng tượng nổi rồi.
- Huyễn Minh Tử tiền bối, Địch đạo hữu, ta giới thiệu với các vị một chút. Đây là tông chủ bát tinh tông môn Hoang Vân Cốc, Bạch Cửu Thành; hội trưởng Nguyễn Sử của Đan Hội; hội trưởng Thiết Tranh Hòa của Khí Hội; tông chủ thất tinh tông môn Hiên Hà Tông, Lạc Nhất Hướng; cung chủ thất tinh tông môn Băng Ngọc Cung, Quảng Mộng Tuyền; tông chủ thất tinh tông môn Huyễn Hải Môn, Giải An Quan…
Nhờ Hợi Hoằng giới thiệu, Địch Cửu cũng xem như nhận biết được một vài cường giả đỉnh cấp ở Á Luân đại lục. Ngoại trừ cung chủ Băng Ngọc Cung - Quảng Mộng Tuyền là một nữ tử vô cùng xinh đẹp ra thì những tông chủ còn lại đều là nam. Người có tu vi cao nhất là tông chủ Bạch Cửu Thành - Kiếp Sinh cảnh tầng bảy. Còn cường giả Hóa Chân thì rất tiếc lại chẳng có một ai.
- Hợi hội chủ, Huyễn tiền bối ngươi đã giới thiệu. Ngươi vẫn chưa giới thiệu vị Địch đạo hữu này đấy. Đến bây giờ ta chỉ mới biết hắn họ Địch mà thôi.
Quảng Mộng Tuyền che miệng cười duyên.
Nàng là nữ tử, lúc nói chuyện cũng có một chút đặc quyền. Cho nên mấy tông chủ khác còn chưa mở miệng hỏi thăm Địch Cửu thì nàng đã lên tiếng trước.
Hợi Hoằng bật cười.
- Xem nào, là lỗi của ta rồi. Địch Cửu đạo hữu cũng là người của Á Luân đại lục, cho nên lần này hắn trở về cũng xem như vì đợt tuyển chọn thiên tài Á Luân đại lục chúng ta.
Hợi Hoằng chỉ biết hắn tên Địch Cửu và là người của Á Luân đại lục. Về phần Địch Cửu tới đây để báo thù, đương nhiên ông ta sẽ không hé răng nửa lời. Còn việc sau khi Địch Cửu báo thù xong sẽ đi đến nơi nào thì ông ta làm gì biết mà nói.
- Nguyên lai Cửu ca cũng là người ở đây, vậy chính là thiên đại hảo sự rồi, Cửu ca quả đúng là niềm kiêu ngạo của chúng ta mà.
Nghe Hợi Hoằng giới thiệu, Quảng Mộng Tuyền lập tức khoa trương nói. Cho dù nàng biết mình hơn Địch Cửu những mấy trăm tuổi nhưng lúc nói chuyện vẫn không chút e dè nào.
Địch Cửu đứng cạnh bên thì thầm phì cười trong lòng, từ bao giờ mà hắn lại trở thành niềm kiêu ngạo của bọn họ vậy?
Huyễn Minh Tử nháy mắt với đám đông, giọng điệu đầy vẻ cao hứng:
- Địch tiểu hữu hiện tại là nhân vật rất nổi danh ở trên Đạo Bảng tại Thế giới Tiểu trung ương. Hắn có thể tự do đi đến bất kỳ giới vực nào. Cộng thêm Địch Cửu tiểu hữu vốn xuất thân từ Á Luân đại lục, cho nên lần tuyển chọn nhân tài này ta đã giao cho Địch tiểu hữu chủ trì...
Huyễn Minh Tử biết thừa những người trước mặt luôn hướng đến Thế giới Tiểu trung ương, cho nên lúc nói chuyện ông ta dứt khoát nói rõ Địch Cửu có tư cách tùy ý ra vào nơi đấy.
Quả nhiên Huyễn Minh Tử vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn Địch Cửu, thậm chí có người còn hối hận tại sao không tranh thủ làm quen với hắn sớm một chút, giống như Hợi Hoằng kia kìa. Hợi Hoằng thì lại càng thấp thỏm, nôn nóng muốn biết mong mỏi bấy lâu của mình rốt cuộc có thể thành công hay không.
Nhưng ở đây không ai biết mỗi khi Địch Cửu muốn truyền tống đến những giới vực khác nhau đều cần đại lượng linh thạch. Mỗi lần ngàn vạn, Địch Cửu hắn chẳng phải đại gia đâu.
...
- Mạn sư muội, người kia không phải Địch Cửu trước đó chúng ta từng gặp ở Minh Châu thành à?
Nam tử áo xám đứng ở bên cạnh Chân Mạn ngạc nhiên hỏi.
Sau khi dứt lời, gã tựa hồ hiểu ra điều gì bèn lập tức hô lên:
- Ta hiểu rồi, lúc đó chúng ta dùng thần niệm không tìm thấy hắn là bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh nên chúng ta mới không theo kịp. Sư muội, lúc lựa chọn danh ngạch..
Lời nói đột ngột dừng lại, bởi vì Chân Mạn vậy mà xông thẳng lên đài tuyển bạt.
Nam tử áo xám cười khổ, mặc dù biết rất rõ tính cách của Chân Mạn nhưng gã vẫn không nhịn được tình cảm của mình dành cho nàng, sau này trong mắt Chân Mạn có lẽ sẽ không còn xuất hiện hình ảnh của gã nữa.
Tu vi của Chân Mạn mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn chưa xông lên đài thì đã bị ngăn lại, nàng vội vàng kêu lên:
- A Cửu, ta là Chân Mạn, bọn họ tước đoạt tư cách tiến về Thế giới Tiểu trung ương của ta!
Nghe vậy, sắc mặt mấy tên phụ trách ở bên bàn tuyển chọn biến sắc. Đối với bọn họ mà nói, cường giả đến từ Thế giới Tiểu trung ương đều là những người không thể mạo phạm. Chân Mạn làm như vậy quả thật giống như thả một quả tạc đạn xuống. Vạn nhất nói bọn họ tuyển chọn không công bằng, về sau phía trên thu hồi lại cơ hội này thì quả thật là oan uổng.
Tông chủ Song Đào Môn của Chân Mạn cũng thót tim. Chuyện này nếu như chọc giận cường giả ngồi trên đó vậy Song Đào Môn gặp tai họa ngập đầu mất. Thậm chí nếu bởi vì Chân Mạn mà Á Luân đại lúc bị tước đi cơ hội tuyển chọn thiên tài đến Thế giới Tiểu trung ương, vậy lúc đó Song Đào Môn coi như xong.
Nghe tiếng ồn ào, Địch Cửu mới quay sang nhìn thì thấy Chân Mạn đang bị ngăn cản ở dưới, hắn nhìn thấy sự chờ đợi và khát vọng cuồng nhiệt trong mắt Chân Mạn bèn thở dài bảo:
- Để nàng lên đây đi.
Địch Cửu đã nói như thế, tu sĩ ngăn cản Chân Mạn đương nhiên không dám làm trái, bọn họ đều tránh ra để nàng đi lên.
- A Cửu, danh ngạch đến Thế giới Tiểu trung ương lần này đáng lẽ thuộc về ta, nhưng sau đó lại bị người ta thay thế.
Chân Mạn vội vàng liến thoắng giải thích với Địch Cửu.
Giờ phút này cái gì liêm sỉ thẹn thùng, cái gì tôn nghiêm danh dự đều bị nàng ném sang một bên. Chỉ cần có thể đi đến Thế giới Tiểu trung ương tu luyện, nàng làm sao còn quan tâm đến chuyện khác?
Không phải nàng thực dụng, mà là do cái thế giới này thực dụng. Từ lúc ở Minh Châu thành đến giờ, nàng luôn được người khác triều bái cung kính. Vì thế nàng càng muốn nhiều hơn, muốn đứng ở phía trên nhiều người hơn nữa, muốn trở thành một kẻ cao cao tại thượng mà ai cũng phải sùng bái.
Trong lòng Địch Cửu thầm than, ký ức của hắn quay trở về khoảng thời gian trước kia, nhớ đến năm đó hắn trẻ tuổi, vẫn còn rất phong nhã hào hoa…
- Địch tiền bối, bỉ nhân là tông chủ Song Đào Tông Huệ Bách Vũ. Song Đào Tông sở dĩ lựa chọn Dụ Vĩnh Chân mà không lựa chọn Chân Mạn là có nguyên nhân.
Một vị nam tử trung niên tóc dài kết thành búi vội vàng đi lên khom người thi lễ.
Trong lòng của ông lo lắng vạn phần, ông làm sao ngờ Chân Mạn lại quen với đặc sứ đến từ Thế giới Tiểu trung ương? Nếu như biết thế ông thà để Chân Mạn có tư chất kém hơn một chút lên cho xong chuyện.
Song Đào Tông chỉ là một tông môn ngũ tinh mà thôi, lần này sở dĩ bọn họ giành được một danh ngạch là bởi vì lần trước bọn họ đã tặng một suất chắc chắn có thể tiến về Thế giới Tiểu trung ương cho Hoang Vân Cốc. Lúc đó Song Đào Tông xuất hiện một vị thiên tài có dị linh căn tinh khiết. Chỉ là vị thiên tài kia sau khi bị tước đoạt cơ hội liền rời khỏi tông môn, từ đó đến nay không còn ai rõ tung tích nữa.
Cũng vì nguyên nhân ấy mà Hoang Vân Cốc mới đáp ứng cho Song Đào Tông một cái danh ngạch. Thế nhưng đây cũng chỉ là danh sách 20 người tham gia tuyển chọn mà thôi, cũng không phải điểm mặt chỉ tên năm người chắc suất cuối cùng.
Địch Cửu đưa tay ngắt lời.
- Những chuyện này không quan trọng, Chân Mạn, ngươi cũng đứng vào đội ngũ đi.
Đội ngũ trên đài vốn có 20 thiên tài đang đợi kiểm tra. Trông thấy Chân Mạn vì quen biết Địch Cửu mà được đặc cách thêm vào, Dụ Vĩnh Chân bỗng hơi khẩn trương. Tư chất của y chỉ tốt hơn Chân Mạn một chút mà thôi, nếu Chân Mạn lên vậy có lẽ bọn họ sẽ tước mất cơ hội của y, y thật sự không cam tâm.
- Đa tạ A Cửu.
Chân Mạn kích động không thôi, nắm chặt nắm đấm đi thẳng về phía hai mươi tu sĩ nọ.
Chờ sau khi nàng tiến vào đội ngũ mới cảm thấy có chút không đúng. Địch Cửu quả thật giúp nàng tiến vào đội ngũ này, nhưng cũng không nói Dụ Vĩnh Chân đi ra. Hơn nữa... nàng luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Giống như nếu có bất kỳ ai tiến lên kêu oan thì hắn đều cho người đó cơ hội vậy. Về phần hắn nói những chuyện kia không quan trọng, đây rõ ràng là không hề để ý đến ủy khuất của nàng mà.
Kỳ thật Chân Mạn đoán lầm, nếu như là người khác đi lên, Địch Cửu nhất định sẽ hỏi tình huống chi tiết. Bất quá hắn quá hiểu tính cách của Chân Mạn rồi.
Từ xa xưa khi hắn trông thấy bạn lữ mà nàng chọn, hắn đã biết nàng là người như thế nào rồi. Người thường đi chỗ cao, nước thường chảy chỗ trũng, chuyện này Chân Mạn không sai nên hắn cũng chẳng có ý định trách cứ gì nàng. Nhưng kể từ đó, hắn nhận ra mình và Chân Mạn không phải là người cùng đường. Tâm đã buông, sự tình của quá khứ tựa như mây khói biến mất rồi. Cho Chân Mạn tiến vào đội ngũ cũng là vì nàng xuất thân từ Minh Châu thành, xem như chiếu cố cố nhân, tất cả chỉ có thế mà thôi.
- Địch Cửu tiểu hữu, ngươi bắt đầu tuyển người đi, từ hai mươi mốt người này chọn ra năm người. Chúng ta cần mau chóng rời khỏi đây đấy.
Huyễn Minh Tử bị các tông chủ kia vây quanh hỏi han đã có chút không kiên nhẫn nổi nữa.
Ông ta quả thật không muốn ở lại đây thêm một tí nào, đừng thấy hiện tại ông ta có thọ nguyên mấy trăm năm mà nhầm, đối với tu sĩ mà nói, mấy trăm năm chỉ thoáng cái là qua.
Địch Cửu tò mò hỏi:
- Huyễn Minh Tử tiền bối, ngũ đại lục ngoại trừ Thế giới Tiểu trung ương ra thì mấy nơi khác có tuyển chọn thiên tài không?
Huyễn Minh Tử gật đầu.
- Ngoại trừ Xá Dạ đại lục ra, mấy đại tinh lục còn lại đều có. Trình độ tu chân tại Thường Thiên đại lục cũng không kém Thế giới Tiểu trung ương bao nhiêu, nhưng mỗi lần tuyển chọn lại chỉ có bốn, năm mươi người mà thôi. Ngược lại là Đan Việt đại lục, mỗi lần đều dùng hết cả 100 danh ngạch.
- Nói như vậy, Á Luân đại lục ta cũng có 100 cái danh ngạch sao?
Địch Cửu chính là muốn hỏi câu này.
Huyễn Minh Tử hiểu ý của Địch Cửu, ông ta hơi trầm ngâm một lát rồi mới đáp:
- Lần này thì không được, ý của ngươi ta hiểu. Ngươi có thể tiến vào Hải Bảng vậy Á Luân đại lục đương nhiên cũng sẽ được hưởng lợi. Thôi vậy đi, ta sẽ dẫn toàn bộ hai mươi mốt tu sĩ bọn họ cùng đi, chờ đến Ngũ Lục Đạo Hội lần tới, ngươi muốn thì hãy tự mình tranh thủ danh ngạch cho Á Luân đại lục.
- Đa tạ tiền bối.
Địch Cửu nghĩ thầm, quả nhiên loại sự tình đó nếu như hắn không chủ động hỏi ra trước vậy Huyễn Minh Tử sẽ không hé nửa lời.
- Những người này đều có thể đi đến Thế giới Tiểu trung ương ư?
Không chỉ Hợi Hoằng kinh ngạc, mà mấy tông chủ còn lại cũng trợn tròn mắt không thôi.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ, Địch Cửu chỉ nói một câu mà đã tăng danh sách tiến vào Thế giới Tiểu trung ương lên gấp bốn lần, đây quả là sự khác biệt giữa người với người mà.
Bọn họ không biết, nếu như lần này không phải Huyễn Minh Tử đến vậy Địch Cửu có cầu xin cũng chẳng thể nữa là. Nếu muốn tăng danh ngạch cho Á Luân đại lục, thế thì phải chờ đợt Ngũ Lục đạo hội tiếp theo diễn ra mới được.
- Địch đạo hữu, ta đại biểu tất cả tu sĩ Á Luân đại lục cảm tạ ngươi. Trước đó ta còn hơi nghi ngờ lời nói của Hợi hội trưởng, hiện tại ta đã hiểu rồi.
Hoang Vân Cốc Bạch Cửu Thành khom người cảm tạ, những người phía sau ông ta cũng thật tâm cung kính thi lễ với hắn.
Tại sao Á Luân đại lục không có địa vị gì, đó là bởi vì không có cường giả đại biểu cho bọn họ tại Thế giới Tiểu trung ương. Hiện tại có nhiều thiên tài như thế đi đến Thế giới Tiểu trung ương, sau này hi vọng sẽ có thêm cường giả nữa xuất hiện làm chỗ dựa cho Á Luân đại lục.
- Hợi hội trưởng, một chút nữa người theo tiền bối Huyễn Minh Tử cùng đi đi.
Địch Cửu vỗ vai Hợi Hoằng.
Hợi Hoằng mở to hai mắt, lập tức kích động nắm lấy tay Địch Cửu:
- Ta thật sự được đi sao, cảm ơn, cảm ơn Địch huynh đệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận