Thế Giới Thứ Chín

Chương 1603: Hôm nay ai cũng không cứu được hắn

Dịch: Lap Tran
-----
Ba người Địch Cửu thật sự ở chỗ xa hoa nhất, Địch Cửu đi vào liền cảm nhận được thiên địa nguyên khí nồng đậm đến mức tận cùng. Nơi này có bảy động phủ tu luyện ngoài ra còn có luyện khí cùng luyện đan thất.
Địch Cửu thường xuyên dùng Đạo Mạch tu luyện cho nên cũng không có cảm thấy kinh diễm bao nhiêu, Mông Nhược Lâu thì kinh sợ. Nàng tu luyện đến bước thứ ba nhưng lại chưa bao giờ tu luyện ở nơi có thiên địa nguyên khí nồng đậm như thế này.
"Mông đạo hữu, ngươi và Hợi Y đạo hửu đi nghỉ ngơi trước đi. " Định Cửu có ý định bố trí một cái vây khốn sát trận, hắn không biết sắp có bao nhiêu cường giả đến vây công hắn, nhưng dù có nhiều hay ít gì hắn đều không sợ gì cả.
Dựa theo lời Quan Trình Sơn nói thì nơi đây không có nhiều bước thứ năm Khuyết Thánh, hắn cũng không tin có nhiều bước thứ năm Khuyết Thánh vây công hắn.
Hợi Y thấy hình như Mông Nhược Lâu có chuyện gì đó muốn nói riêng với Địch Cửu nên chủ động nói, "Ta đi tu luyện trước. "
Đối Hợi Y mà nói, nếu một mực tu luyện ở nơi có thiên địa nguyên khí nồng đậm thế này, e là hắn sẽ rất nhanh một lần nữa lập ngôn thành thánh. Dùng nội tình của hắn, nếu muốn bước vào bước thứ năm thì tuyệt đối sẽ không giống các tu sĩ ở nơi đây.
Thấy Hợi Y thánh nhân tiến vào một động phủ tu luyện, Mông Nhược Lâu thế mà trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Địch Cửu.
Địch Cửu giật mình nhanh chóng nâng Mông Nhược Lâu đứng lên, sau đó có chút nhíu mày nói, "Mông đạo hữu, mọi người coi như hoạn nạn tương giao, nếu vẫn như vậy thì ngươi không có coi là bằng hữu. "
Mông Nhược Lâu bỗng nhiên đánh ra hơn mười cái thủ ấn, theo thủ ấn của nàng, đạo vận quanh thân bắt đầu lưu chuyển, chỉ qua một lúc ngắn ngủi mà gương mặt của nàng đã bắt đầu biến ảo.
Địch Cửu cảm nhận được sự biến hóa của đạo vận, trong nội tâm cả kinh, chuyện này hình như có chút giống địa sát huyễn của hắn, hẳn là một thần thông có cùng nguồn gốc. Hắn đoán được Mông Nhược Lâu dùng dung mạo đã bị biến ảo, hiện tại muốn khôi phục dung mạo vốn có.
Biết rõ Mông Nhược Lâu biến ảo dung mạo, trong lòng Địch Cửu cũng là âm thầm khiếp sợ. Dù tu vi hay là thực lực của hắn đều hơn xa tại Mông Nhược Lâu vậy mà hắn không nhìn ra Mông Nhược Lâu biến ảo dung mạo. Có thể thấy được thần thông biến ảo dung mạo của Mông Nhược Lâu mạn hơn địa sát huyễn của hắn nhiều.
Rất nhanh, mặt Mông Nhược Lâu xuất hiện rõ ràng, hiện ra trước mặt Địch Cửu chính là một gương mặt không hề có chút tì vết nhỏ nhặt nào, xinh đẹp tuyệt mỹ.
Địch Cửu không hiểu thấu nhớ tới một câu, "Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lậo. Một cái liếc mặt khuynh nhân thành, lại chú ý khuynh nhân quốc. "
Thật xinh đẹp, cho dù tu luyện một ít công pháp đặc thù cũng rất khó có được dung mạo như của Mông Nhược Lâu.
Địch Cửu chằm chằm vào Mông Nhược Lâu, tâm thần lại đột ngột bay đến địa phương xa xôi, hắn nhớ tới Tào Tích. Dung mạo của Mông Nhược Lâu đã có thể so đươc với Đào Tích rồi, thế nhưng bây giờ Đào Tích ở nơi nào?
Một cảm giác bi thương trào dâng trong lòng, Đào Tích gả cho hắn, nàng hạnh phúc được mấy ngày?
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Địch Cửu thẳng tắp rơi vào gương mặt của mình, Mông Nhược Lâu theo bản năng cúi đầu, da mặt ửng đỏ. Nàng biết rõ chỉ cần là một tên nam nhân bình thường, khi trông thấy dung mạo của nàng đều có cảm giác kinh diễm. Cho nên ánh mắt của Địch Cửu khiến nàng cảm thấy rất bình thường.
Rất nhanh, Mông Nhược Lâu cũng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, nàng ngẩng đầu, lập tức liền phát hiện ánh mắt Địch Cửu rơi vào trên mặt của nàng nhưng sâu trong đấy mắt lại căn bản không có bóng nàng.
"Địch đại ca......"
Mông Nhược Lâu lên tiếng, tiếng của nàng lại khiến cho Địch Cửu giật mình tỉnh lại, hắn thở dài một tiếng, trong nội tâm bỗng nhiên trở nên trống rỗng. Vũ trụ mênh mông, vô biên bát ngát, hắn đã tìm được vũ trụ trung cấp, tương lai có lẽ còn có vũ trụ cao cấp. Hẳn là cả đời này của hắn phải trải qua truy cầu đại đạo vô cùng vô tận đại đạo sao?
Hắn biết rõ đạo không có giới hạn! Đạo cùng với hỗn độn mênh mông này đều vô biên bát ngát, căn bản cũng không có khả năng tu luyện tới cực hạn.
"Thở dài một tiếng! " Địch Cửu than dài một hơi, hắn quyết định sau khi bước vào bước thứ tư sau, lập tức nghĩ biện pháp trở lại vũ trụ mới, chỗ đó có bằng hữu, thân nhân của hắn.
Hắn ngoại trừ có lỗi Tào Tích thì hắn cũng có lỗi với Nông Tú Kỳ.
"Ngươi nói đi, có cái gì ta có thể giúp cho ngươi. " Địch Cửu hồi thần, bình tĩnh hỏi.
"Chúng ta có thể ở lại chỗ này, Địch đại ca nhất định không sợ những tên cường giả sắp đến. Ta chỉ hy vọng Địch đại ca có thể giao Địch Tiến của Hồng Lâm Tộc cho ta......" Ánh mắt Mông Nhược Lâu lóe sát khí.
"Ngươi xác định Địch Tiển sẽ đến?" Địch Cửu nghi ngờ hỏi.
Mông Nhược Lâu khẳng định chắc nịch, "Chỉ cần ta khôi phục dung mạo, chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng tìm tới địa phương này. Người này thuộc Hồng Lâm Tộc, phụ thân hắn tên Địch Thốn, bước vào bước thứ năm Khuyết Thánh không lâu. Đại ca của ta chính là bị người này cắt đứt tứ chi, sau đó thiêu đốt hồn phách mà chết. Ta bởi vì tu luyện một thức Thiên Cương Biến Số nên chạy thoát một mạng, mà Thiên Cương Biến Số cũng bị Địch Thốn cướp đi......"
Nói đến đây, hai mắ Mông Nhược Lâu đỏ lên, ngấn nước, mấy huynh mội nàng nàng sống nương tựa lẫn nhau, cũng cùng một chỗ tu luyện đến Thần cảnh. Không chỉ có nhân tộc, chính là chủng tộc khác cũng rất ít có loại tình huống này. Nhưng mà giờ đây muội muội nàng không rõ tung tích, ca ca bị Địch Tiển chộp tới nhiều lần tra tấn. Nếu không phải nàng tu luyện một thức Thiên Cương Biến Số thì e là nàng đã sợ sớm bị chộp lấy rồi. Coi như là như vậy nhưng cuối cùng mà không phải có Địch Cửu cứu giúp thì nàng cũng sớm bị tu sĩ Hồng Lâm Tộc lùn tịt kia bắt trở về đưa cho Địch Tiển.
Thiên Cương Biến Số? Địch Cửu lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Địa sát huyễn của hắn tuyệt đối không so được với Thiên Cương biến số, nếu Thiên Cương Biến Số thật sự bị Hồng Lâm Tộc cướp đi, hắn nhất định phải cầm trở về.
Địch Cửu nói ra, "Ta đương nhiên nguyện ý giúp ngươi làm chuyện này nhưng mà cũng có khả năng ta bị những tên cường giả kia vây giết, cuối cùng thần hồn câu diệt. "
Mông Nhược Lâu kiên định nói, "Nếu Địch đại ca không địch lại những tên súc sinh kia thì Mông Nhược Lâu ta sẽ theo Địch đại ca cùng một chỗ chết trận. "
Không phải Địch Cửu, Mông Nhược Lâu nàng đã sớm bị giết rồi. Huống hồ nếu Địch Cửu chiến bại thì nàng cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
"Tốt, ha ha ha ha......" Một tiếng cười ha ha rõ ràng truyền vào trong tai.
Địch Cửu biến sắc, sau khi hắn vào phòng, mặc dù không có bắt đầu một lần nữa bố trí phòng ngự hộ trận, nhưng có thói quen tiện tay bố trí mấy cái cấm chế phòng ngự. Hắn rất tự tin đối với trình độ trận đạo của chính mình, nhưng bây giờ có người có thể trực tiếp âm thầm phá cấm chế, tiếng nói rõ ràng truyền vào trong tai hắn.
Sau một khắc, một tên nam tử anh tuấn mặc áo xám, dáng người thon dài đã bước vào gian phòng của hắn.
Sắc mặt Địch Cửu trở nên lạnh lẽo, Thiên Sa Đao đã rơi vào trong tay. Đây tuyệt đối là một tên cường giả đã vượt qua bước thứ tư, bằng không thì không cách nào nhẹ nhõm xé mở cấm chế phòng ngự của hắn, dù chỉ là cấm chế phòng ngự mà hắn tiện tay đánh ra cũng không phải dễ dàng xé rách như vậy.
Điều càng làm cho Địch Cửu tức giận hơn chính là tên này không chút do dự mà xé mở cấm chế của hắn, chẳng khắc nào xem hắn là một kẻ có thể tiện tay chém giết, căn bản cũng không có bất kỳ sự tôn trọng nào.
Lại để cho Địch Cửu khó hiểu hơn chính là gia hỏa này lại là một tên tu sĩ nhân tộc.
"Đạo hữu rất không tồi, vậy mà có thể chém giết ba gã lập ngôn thánh nhân, còn dám không có nửa điểm kiêng kị vào Vạn Thần Lâu ở, Nguyên Thường Tiêu ta rất là thưởng thức ngươi......"
Địch Cửu căn bản cũng không chờ Nguyên Thường Tiêu này nói cho hết lời liền lạnh giọng nói, "Lăn. "
Nụ cười trên mặt Nguyên Thường Tiêu cứng đờ, giọng điệu trở nên có chút lãnh đạm nói, "Ngươi biết hậu quả khi ngươi nói ra cái chữ này không?"
Địch Cửu lười phải lặp lại lời mình vừa nói một lần nữa, Thiên Sa Đao nổ ra từng vòng đao thế đạo vận. Lúc trước hắn không động thủ, chẳng qua là không muốn đánh nát chỗ ở mà thôi.
"Ha ha ha......" Nguyên Thường Tiêu cười cười, "Nguyên Thường Tiêu ta từng gặp kẻ kiêu ngạo nhưng kiêu ngạo như ngươi thì thật đúng là lần thứ nhất nhìn thấy. Ngay cả người tới giúp ngươi mà ngươi cũng bày ra tư thái kiêu ngạo như thế, ngươi có thể sống cho tới hôm nay thật sự là dị số. " Tuy Địch Cửu Thiên Sa Đao có đao thế vờn quanh nhưng hắn không có tế ra, hắn không phải là bởi vì Nguyên Thường Tiêu mà không có ra tay, mà là bởi vì trên không Vạn Thần Lâu đã có ít nhất mười tên bước thứ tư lập ngôn thánh nhân, còn có một tên cường giả không chênh lệch với Nugyên Thường Tiêu trước mắt này, cường giả bước thứ năm Khuyết thánh.
Nếu như bây giờ hắn động thủ với Nguyên Thường Tiêu, chỉ cần tới những người kia đồng thời ra tay đối với hắn thì hắn sẽ nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
Hình như Nguyên Thường Tiêu cũng không muốn động thủ với Địch Cửu, thấy Địch Cửu không có tế Thiên Sa Đao, giọng điệu hòa hoãn một chút nói, "Ta và ngươi đều là tu sĩ nhân tộc, ta biết rõ bước thứ năm hạn chế ở địa phương nào, thậm chí có thể tìm tới cơ hội đột phá bước thứ sáu, nhưng ta thiếu khuyết một người giúp đỡ, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta, trong đó chỗ tốt ta thậm chí không cần phải nói, ngươi cũng biết. "
Địch Cửu cười ha ha trong lòng, tên Nguyên Thường Tiêu này xé rách cấm chế của hắn một cách thản nhiên như vậy giờ lại muốn lại để cho hắn làm đệ bán mạng sao. Về phần phẩm tính, chắc chắn gia hỏa này là một mặt hàng càng rác rưởi hơn. Nhân tộc có tu sĩ bước thứ năm cũng tuyệt đối không sống thê thảm như thế. Khả năng duy nhất chính là Nguyên Thường Tiêu này căn bản cũng không có để nhân tộc ở trong lòng, nhân tộc sống hay là chết đều không hề có quan hệ gì tới hắn.
Giọng điệu Địch Cửu mang theo một tia trào phúng, "Ngươi là một cường giả nhân tộc tu vi bước thứ năm Khuyết Thánh, hình như sự tồn vong của nhân tộc không có quan hệ gì với ngươi. "
Nguyên Thường Tiêu đồng dạng mỉa mai nói, "Nếu ta không có đoán sai ngươi coi như mạnh nhất cũng chỉ mới tu luyện đến bước thứ tư đi à nha? Ngươi là một tu sĩ bước thứ tư tu sĩ, vậy mà nhìn không ra đường lớn trước mắt, hết thảy tất cả đều không có gốc rễ, thật sự là khiến cho ta thất vọng. Thật ra hôm nay ta đến để cứu giúp ngươi, thế nhưng mà ngươi ngay cả giác ngộ được cứu cũnng không có. "
"Hôm nay ai cũng cứu không được hắn. " Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, hơn mười tên cường giả bỗng xuất hiện, đi phía trước chính là tên Khuyết thánh mà Địch Cửu cảm giác đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận