Thế Giới Thứ Chín

Chương 1625: Tàn đạo buồn nôn

-------
Hắn không phải là bị đối phương nghiền ép đến nôn mửa mà khí tức của đối phương khiến hắn muốn nôn mửa.
Loại khí tức này Địch Cửu chưa bao giờ cảm nhận được nhưng lại để cho hắn chán ghét đến cực hạn.
Oanh! Cuồng bạo thần thông nguyên lực oanh cùng một chỗ, không gian giống như bị đánh thủng một cái lỗ to. Nghe rất là buồn cười nhưng sự thật hết lần này tới lần khác chính là như vậy.
Địch Cửu rất rõ ràng đây là có chuyện gì, bởi vì một quyền va chạm lại để cho quy tắc không gian của một phương không gian này vỡ vụn, trước khi quy tắc khôi phục thì sẽ như vậy.
Mảnh vỡ quy tắc cuồng bạo từ thần thông nguyên lực của hai bên nổ tung, tất cả tu sĩ chung quanh đều bị đánh bay. Coi như vài tên bước thứ năm Khuyết Thánh cũng không khỏi tế pháp bảo ngăn trở mảnh vỡ quy tắc càn quét.
"Vô cấu đại đạo . . . . . ." Nam tử tóc dài mặt tái hợt từ trong không trun g hạ rơi xuống kinh dị kêu lên bốn chữ, sau đó nhìn chằm chằm vào Địch Cửu, trong mắt hiện lên vô cùng kinh dị.
"Quả nhiên là vô cấu đại đạo. " Trong hư không lại có hai người hạ xuống, hai người này là một nam một nữ, nam tử trông có chút béo, còn nữ tử thì dáng người thon thả, dung mạo tú lệ.
Địch Cửu đã xác định, tên nam tử mặt tái nhợt ra tay với hắn hẳn là cường giả bước thứ sáu. Nhưng mà hắn căn bản cũng không sợ, vừa rồi đối phương không xuất toàn lực cho nên một quyền đồng dạng chẳng chỉ là thăm dò thôi.
"Thì ra Tán đạo hữu cùng Mạc đạo hữu giá lâm, đã lâu không gặp. " Nam tử mặt tái nhợt ôm quyền với hai tên tu sĩ vừa mới tới.
Địch Cửu cảm nhận được khí tức của hai người này, hai người cũng không kém hơn tên mặt tái vừa động thủ với hắn. Địch Cửu vẫn không có để ý, ba tên tu sĩ bước thứ sáu thì như thế nào? Đối phương liên thủ thì hắn cũng nắm chắc.
Ánh mắt của Địch Cửu ngược lại rơi vào những tu sĩ chung quanh, vừa rồi tên mặt tái động thủ với hắn, hắn nghe thấy được một mùi vị thực sự khó ngửi, hắn muốn xem xem những người khác có phải cũng ngửi thấy hay không. Nhưng mà ngoại trừ trông nhìn thấy những gương mặt đầy rung động cùng kinh hãi thì hắn không trông thấy có người nào muốn buồn nôn gì cả.
Địch Cửu khẽ nhíu mày, như thế thì thời điểm tên mặt tái tấn công hắn, thì cảm giác buồn nôn chỉ có mình hắn cảm nhận được, đây là có chuyện gì?
"Lão Bái, những năm gần đây ngươi cũng không có tiến bộ nhiều nha . . . . . . " Nam tử hơi béo nam tử ha ha cười nói, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc.
"Ngươi rất mạnh, đại đạo còn hoàn mỹ đã đến trình độ nhất định, nhưng vừa rồi ngay cả một phần mười thủ đoạn ta đều không có lấy ra. Ta vẫn có năng lực giết ngươi. " Tên mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Địch Cửu, hừ lạnh một tiếng.
Đạo hoàn mỹ đến trình độ nhất định? Địch Cửu bỗng nhiên hiểu ra tới đây, cái cảm giác buồn nôn hẳn là khí tức của tàn đạo.
Mặc dù đối phương là bước thứ sáu nhưng cả đời này cũng chỉ có thể ở cái địa phương này, đạo vốn chính là tàn phá không chịu nổi. Thần thông hắn thi triển càng bởi vì loại đại đạo tàn phá này mà tản ra một khí tức khiến cho hắn buồn nôn. Người khác ngửi không thấy đó là bởi vì không đến cấp độ như hắn.
Đã hiểu rõ nguyên nhân này, tinh thần Địch Cửu chấn động, ha ha cười cười, "Mặt chết, không khoác lác thì chết liền ư? Vừa rồi thái gia ngươi không vận dụng một phần trăm thủ đoạn đây, ngươi có gan thì lại đến. . . . . . . "
Tu luyện tàn đạo mà cũng dám kiêu ngạo như thế.
"Tiền bối thế nhưng là thượng cổ đại năng của Hàn Nguyệt tộc . . .. . . ." Chấp Tả Lăng run rẩy đi tới trước mặt tên mặt tái nhợt, khom người nói.
Tóc dài mặt chết hừ lạnh một tiếng, "Bản thánh Bái Tuyển Tiêu, Hàn Nguyệt tộc vậy mà xuống dốc cho tới tình trạng này sao? Mặc cho người khác đánh giết tộc nhân, cả pháp bảo cũng không dám lấy ra. "
"Là Bái lão tổ . . . . . ." Chấp Tả Lăng run rẩy nói, Hàn Nguyệt tộc thậm chí có một đại năng bước thứ sáu, hơn nữa còn là cổ tổ viễn cổ mà hắn từng nghe nói tới. Từ nay về sau ai dám không cho Hàn Nguyệt tộc sắc mặt chứ.
"Ha ha ha . .. . . . " Nam tử hơi béo lại cười ha ha, "Bái Tuyển Tiêu, ngươi cũng đừng khoác lác, vừa rồi ngươi không phải cũng đã động thủ ư? Đối thủ của ngươi hiện tại còn bình yên vô sự nha. Cả ngươi đều không làm gì được người ta mà lại yêu cầu tử tôn ngươi áp chế người ta sao ha ha, ha ha . . . . . . .."
Sắc mặt Bái Tuyển Tiêu có chút khó coi, hắn không có lên tiếng, vừa rồi thật sự hắn không thể làm gì Địch Cửu.
Ánh mắt nữ tử tú lệ rơi vào trên người Địch Cửu, một hồi lâu mới lên tiếng, "Bái huynh, vừa rồi cùng ngươi đối với oanh một quyền người trẻ tuổi này đúng là không xuất toàn lực.
Nếu như ngươi toàn lực ra tay với hắn thì ai thắng ai thua cũng thật sự khó nói. "
Trong lòng Bái Tuyển Tiêu cảm thấy rất là khó chịu, hắn có thể không biết rõ Địch Cửu không toàn lực ra tay? Nếu như vừa rồi Địch Cửu toàn lực xuất thủ thì hiện tại hắn sớm động thủ lần nữa. Mà bây giờ lại có h cường giả thực lực sẽ không kém hơn hắn tới đây, hắn càng không cách nào toàn lực ra tay với Địch Cửu.
Cho tới giờ khắc này, Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ thứ bậc năm bước Khuyết Thánh lúc này mới dám lên trước khom người thi lễ, cùng kêu lên nói ra, "Bái kiến ba vị tiền bối. "
Một phương đại lục này có cường giả bước thứ sáu, bọn họ cũng đều biết chuyện. Nhưng cường giả bước thứ sáu cường giả cho tới bây giờ cũng không hiện thân, bọn hắn chưa từng gặp qua.
Chẳng qua là ba cường giả bước thứ sáu này ngoại trừ một người thuộc Hàn Nguyệt tộc, hai người con lại không biết thuộc chủng tộc nào, đối phương không nói bọn họ cũng không dám hỏi.
"Vị đạo hữu này có đại đạo thật sự là hoàn mỹ, là đại đạo hoàn mỹ nhất mà Tán mỗ đuọc chứng kiến nhiều năm qua rất rất nhiều năm. Bản nhân Tán Ô, vị này là ý trung nhân của ta, Văn Mạc Khuynh Vũ. " Tu sĩ bước thứ sáu béo béo cũng rất khách khí ôm quyền đối với Địch Cửu, đồng thời cũng giới thiệu nữ tử tù lệ đi cùng hắn cùng hắn.
Văn Mạc Khuynh Vũ cũng ôm quyền với Địch Cửu, còn gật đầu một cái.
Địch Cửu cũng là ôm quyền nói ra, "Ta là Địch Cửu, bái kiến hai vị đạo hữu. Mới tu luyện hơi có chút con đường nhỏ, không dám tự xưng bản thánh. "
Bái Tuyển Tiêu làm sao có thể nghe không hiểu Địch Cửu đang mỉa mai hắn, nơi đây chỉ có một mình hắn tự xưng bản thánh. Nhưng hắn cũng không thể làm gì, bởi vì e là thực lực của Địch Cửu không ở phía dưới hắn.
Tán Ô cười cười, chỉ chỉ vào đám người vẫn còn xếp hàng nói, "Hành động của Địch đạo hữu làm cho người ta khâm phục, so với những chủng tộc có chút ích kỷ thì tốt hơn nhiều. "
Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ nghe xong lời này, trong nội tâm thầm than, hai vị tiền bối này không phải là Thần tộc cùng Hồng Lâm Tộc rồi.
Địch Cửu không nói gì, hắn biết rõ Tán Ô nhất định nói ra suy nghĩ của mình.
Quả nhiên Tán Ô liền nói tiếp, "Chắc hẳn Địch đạo hữu có lẽ cũng đã được nghe nói nha, muốn bước ra bước thứ sáu, tiến vào chính thức thánh nhân cảnh. Mấy người chúng ta lần này tới đây cũng là vì muốn vào Thiên Thủ Môn thử thời vận, không biết cách nhìn của Địch đạo hữu như thế nào? "
Địch Cửu cười nhạt một tiếng, vẫy vẫy tay với Phiền Tần Hiên ở xa. Chờ Phiền Tần Hiên đến gần thì hắn xuất ra bảy miếng ngọc bài đưa cho Phiền Tần Hiên, "Nơi đây còn có bảy miếng ngọc bài, ngươi lựa chọn bảy tên tu sĩ nhân tộc có năng lực cũng tiến vào Thiên Thủ Môn. "
"Được, vãn bối tuân mệnh. " Phiền Tần Hiên tranh thủ thời gian tiếp nhận ngọc bài, cúi người hành lễ sau đó mới thối lui.
Địch Cửu lại lấy ra hai quả ngọc bài phân biệt đưa cho Tán Ô cùng Văn Mạc Khuynh Vũ, "Ta đang muốn vào xem, nếu hai vị đạo hữu cũng muốn đi vào thì mọi người vừa vặn một đường. "
Trông thấy mình không có được ngọc bài, Bái Tuyển Tiêu hừ lạnh một tiếng. Còn không có đợi hắn nói chuyện thì Chấp Tả Lăng bên cạnh liền kính cẩn cầm lấy một quả ngọc bài đưa tới.
Vốn còn có ý định mượn nhờ Thiên Thủ Môn tính toán Địch Cửu Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ, trong nhiều ba gã bước thứ sáu cường giả đều là biết rõ muốn tính toán Địch Cửu căn bản cũng không có khả năng. Coi như có thế tính cũng không tới phiên bọn hắn đến tính toán.
Hơn nữa bọn hắn cũng lần thứ nhất biết rõ, Địch Cửu vậy mà có thể chống lại cường giả bước thứ sáu . .. . . . . . Lần này tiến vào Thiên Thủ Môn tìm kiếm bước thứ bảy, hắn và Kinh Vạn Ảnh còn có Vu Địch Nhất dĩ nhiên là ba tên yếu nhất. Vu Địch Nhất còn có một chỗ dựa Địch Cửu, hai người bọn họ thật sự chỉ có thể tìm vận may. Nếu mà tránh né không đi vào thì lại không cam lòng. Bỏ qua cơ hội lần này, bọn hắn sợ là khó có thể đạt được cơ hội nào nữa.
Gần ngàn người nhanh chóng bước vào Song Ngư Trận Tâm, sau đó biến mất tại bờ đối diện của Thiên Thủ Bán Hà đối.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Tán Ô cười ha ha nói, "Mấy vị đạo hữu, hiện tại đến phiên chúng ta. "
Nói xong thì hắn cầm lấy ngọc bài đi hướng về Thiên Thủ Bán Hà.
Địch Cửu gật gật đầu đối với Hợi Y ở nơi xa, đám người Mông Nhược Lâu gật gật đầu, cũng không nói gì mà nhanh nói cáo từ.
Hắn cũng không biết Thiên Thủ Môn bên trong sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, nhưng hắn không thể không đi vào. Hắn cũng có thể thử xé mở biên giới của một phương vũ trụ này, lần nữa trở lại Hỗn Độn, sau đó chậm rãi tìm kiếm đường trở về, thế nhưng cần bao nhiêu năm, Địch Cửu mình cũng không dám tưởng tượng.
Có lẽ tiến vào trong Thiên Thủ Môn, tu vi của hắn có thể lại lên một cấp. Tu vi càng cao thì đường trở có lẽ lại càng đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận