Thế Giới Thứ Chín

Chương 250

Sở dĩ Địch Cửu vội vã kéo Huyễn Minh Tử đi là vì muốn hỏi ông về tin tức của Địch Địch và Điền Khô, hơn nữa hắn cũng lo lắng nam tử áo vàng kia sẽ phát giác bản thân phục dụng Chích Thần Thảo nên không muốn lưu lại đó làm gì.
- Trụ sở Thiên Cơ Các lớn thật.
Địch Cửu thật lòng tán thưởng.
Huyễn Minh Tử nghe vậy lại lắc đầu.
- Thiên Cơ Các đã loạn thành một đoàn rồi, mà ta bây giờ cũng không thể xem như các chủ của Thiên Cơ Các nữa đâu, đi qua chỗ khác nói chuyện đi.
Hai người đi vào Quảng trường khổng lồ, Huyễn Minh Tử triệu hồi một cái động phủ ra rồi đánh một cái cấm chế lên nó, xong xuôi ông mới quay sang hỏi hắn:
- Có phải vừa nãy ngươi lo lắng Thiên Kim Vực Chủ Huyễn Trường Trúc phát hiện ngươi cũng dùng Chích Thần Thảo đúng không?
Địch Cửu giật nảy mình, ngạc nhiên nhìn Huyễn Minh Tử:
- Tiền bối, làm sao mà ngài biết chuyện này?
Vừa dứt lời Địch Cửu liền hiểu ra ngay. Hắn có thể đoán được Cúc Khải thu thập Chích Thần Thảo là vì gã sử dụng công pháp cần phải luyện hóa linh thảo này, vậy Huyễn Minh Tử đoán ra được cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Ông ta không giống với những người khác, không những ông ấy biết hắn từng đi qua Bái Dạ Hồ, mà thậm chí còn biết cả chuyện hắn giết chết Thúc Hạo Lan tại đó nữa kìa. Ngoại trừ Chích Thần Thảo thì Bái Dạ Hồ đâu còn gì quý giá đáng để mọi người lui tới, hắn không tới vì nó thì còn vì cái gì nữa chứ.
Quan sát biểu hiện của Địch Cửu thì Huyễn Minh Tử liền biết đối phương đã tự mình đoán ra đáp án rồi, ông mỉm cười, nhẹ giọng bảo:
- Ngươi không cần lo lắng, hiện tại ta đã minh bạch lý do ngươi có thể giết chết Thúc Hạo Lan. Nếu ta đoán không sai thì thần niệm của ngươi đã đạt tới cấp mười đúng không?
Nếu là vậy thì việc Thúc Hạo Lan bại dưới tay Địch Cửu cũng chẳng có gì là lạ. Đừng nói tới lão ta, dù có là ông đi chăng nữa thì khi bước vào Bái Dạ Hồ cũng chẳng có cách nào đối phó được với Địch Cửu.
Địch Cửu khom nguời thi lễ.
- Tiền bối minh giám, thần niệm vãn bối đúng là cấp mười.
Huyễn Minh Tử gật đầu, đáp:
- Mặc dù tu vi của Thiên Kim Vực Chủ rất mạnh, nhưng có là cường giả Vực Cảnh trung kỳ đi nữa thì thần niệm của y hẳn còn chưa đạt tới cấp mười đâu, chỉ mới đụng tới cấp chín đỉnh phong mà thôi. Đây là đường ranh giới mà rất nhiều người chỉ sau khi bước vào Tiên Giới mới có thể đột phá được. Cho nên thần niệm cấp mười của ngươi hiện giờ tương đương với tiên niệm cấp một đấy.
Nghe đến đây, Địch Cửu không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thần niệm hiện tại của hắn cực kỳ ngưng thực, nên dù vị Thiên Kim Vực Chủ kia có muốn cũng chẳng thể nhìn trộm được thức hải của hắn. Chờ đến khi hắn bước vào Tiên Giới thì khí tức từ Chích Thần Thảo cũng đã sớm tiêu tán không còn.
Địch Cửu quyết định sẽ luyện chế Chích Thần Thảo thành đan dược, trừ những tình huống đặc biệt ra hắn sẽ không lại phục dụng nó nữa.
- Kỳ thật tu sĩ ở Thế giới Tiểu trung ương muốn đạt được thần niệm cấp chín là việc vô cùng khó khăn. Cho dù là ta thì cũng chỉ vừa vặn tiến nhập cấp chín mà thôi. Rất nhiều thần niệm của cường giả Hóa Chân chỉ mới đạt đến cấp tám, những tu sĩ yếu hơn một chút thì cấp bảy. Tuy nhiên, ở Chân Vực lại xuất hiện một số ít thiên tài, tu vi chưa tới Hóa Chân mà thần niệm lại là cấp tám rồi. Bất quá thần niệm cấp chín cũng ít vô cùng, cấp mười xem như bước vào hàng ngũ của một số ít người có cảnh giới tối cao ở Tu Chân Giới…
Càng về sau thì ngữ khí ông lại càng thêm ngưng trọng.
- Nếu ta đoán không sai, việc ngươi luyện hóa công pháp cần phải có Chích Thần Thảo hẳn là tốt hơn so với cái của Ngũ Công Tử nhỉ, một khi thứ này bị lộ ra, ta dám chắc ngươi sẽ chết không chỗ chôn.
Dựa theo suy đoán của Huyễn Minh Tử thì tuy tư chất Địch Cửu rất giỏi, nhưng nếu hắn không có thủ đoạn khiến thần niệm cô đọng toàn diện thì hiện giờ đã chẳng thể đột phá được cấp mười.
Địch Cửu càng nghe càng đổ mồ hôi lạnh, bỗng dưng hắn nhớ tới tên tu sĩ từng giao dịch với mình tại bí cảnh Thiên Mạc, không biết hiện giờ y còn sống không nhỉ.
Địch Cửu nhanh chóng lấy ngọc giản ra đưa cho Huyễn Minh Tử rồi khom người nói:
- Thưa tiền bối, đây là ngọc giản Thần Niệm Đoán Thuật mà vãn bối có được, chỉ là Thần Niệm Đoán Thiên thì vẫn còn thiếu…
Đúng là khi trước hắn lấy được Thần Niệm Đoán hoàn toàn không đầy đủ, nhưng suốt quá trình tu luyện Thần Niệm Đoán Thiên thì bộ phận thiếu hụt kia đã được Thiểm Quang bù đắp một cách tự nhiên rồi. Tuy nhiên, có giống với lúc đầu hay không thì Địch Cửu cũng không rõ. Còn việc phần được bù đắp kia có dính thêm một loại quy tắc thiên địa nữa thì hắn không nói cho Huyễn Minh Tử biết, không phải hắn không tin ông ta, mà Địch Cửu có thể khẳng định, khi không được Thiểm Quang trợ giúp thì dù Huyễn Minh Tử có biết cũng vô pháp minh ngộ.
Kỳ thật hắn cũng rất muốn nhìn thấy bản Thần Niệm Đoán Thiên mà Ngũ Công Tử lấy được, bọn gã bù đắp bằng cách nào nhỉ?
- Cái gì, là Thần Niệm Đoán Thiên ư?
Sắc mặt Huyễn Minh Tử đại biến, ông kích động cầm chặt ngọc giản mà Địch Cửu đưa cho.
Thần Niệm Đoán Thiên là công pháp chí cao vô thượng về thần niệm, đây chính là loại công pháp không có bất kỳ đẳng cấp gì trong truyền thuyết. Loại ngọc giản này từ phàm nhân cho đến Thánh Nhân đều có thể tu luyện được. Chỉ là ông nghe nói Thần Niệm Đoán Thiên đã mất tích từ lâu, không nghĩ có ngày ông lại được cầm nó trên tay.
Sau một hồi lâu, Huyễn Minh Tử mới thận trọng thu ngọc giản vào rồi nói với Địch Cửu:
- Địch Cửu à, lần này ngươi thật sự đã giúp ta một đại ân. Mặc dù ta biết mình không nên nhận, nhưng có nó quả thật sẽ giúp cho cơ hội thành công của ta lớn hơn nhiều.
- Tiền bối không cần khách sáo, một cái công pháp thì tính là gì. À phải, vãn bối muốn hỏi thăm ngài một chút về tình hình hiện tại của Địch Địch và Điền thúc…
Địch Cửu đã sốt ruột từ lâu, Thiên Cơ Đảo đang xảy ra biến cố, Địch Địch ở lại đó chắc chắn sẽ không an toàn.
Huyễn Minh Tử lấy một tờ địa đồ bằng da đưa cho hắn.
- Nơi này gọi là Lô Đảo, là chỗ bế quan của ta. Địch Địch và Điền Khô đang ở đấy. Ngươi không cần quá lo lắng đâu, hiện giờ bọn họ rất an toàn.
Địch Cửu vội quét thần niệm qua địa đồ rồi thu hồi nó vào nhẫn. Nghe ông nói vậy khiến lòng hắn ít nhiều cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Tiền bối, rốt cuộc Thiên Cơ Đảo xảy ra chuyện gì vậy?
Huyễn Minh Tử thở dài:
- Thiên Cơ Các nổi danh không phải chỉ vì Đại các chủ Thường Tiêu là cường giả Vực Cảnh, quan trọng hơn hết đây chính là nơi sở hữu nhiều tin tình báo nhất tại Thế giới Tiểu trung ương, đồng thời còn là Thương hội số một tại nơi này. Chỉ có điều, lẽ ra Thiên Cơ Các chúng ta không nên nhúng tay vào sự tình của Thế giới Chân Linh…
- Hả, cụ thể sự việc là như nào?
Địch Cửu cực kỳ ngạc nhiên khi nghe nhắc đến tên địa danh nọ, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Nguyên Thần còn lại của nữ tu kia. Bà ta từng bảo mình sở hữu một Thế giới Chân Linh, đáng tiếc là hắn lại không lấy được.
- Tà Nhã Tuyết Sơn không hiểu vì sao đột nhiên bạo liệt khiến một mỏ linh thạch xuất hiện, dẫn tới mọi người không ngừng tranh đoạt nhau, còn Thế giới Chân Linh kia là do người khác tìm được bên trong mỏ, sau đó mới bị Thiên Cơ Các cướp lấy…
Nghe Huyễn Minh Tử nói đến đây thì hắn đã mơ hồ hiểu, xem ra Tà Nhã Tuyết Sơn là nơi mà hắn đã lấy được hai đầu linh mạch, không nghĩ tới nơi đó còn ẩn chứa một mỏ linh thạch nữa. Bà lão Nguyên Thần quả thật không tầm thường chút nào.
Huyễn Minh Tử tiếp tục thuật lại:
- Từ sau khi Thiên Cơ Các chiếm được thế giới Chân Linh xong liền có rất nhiều biến cố xảy đến. Thường Tiêu bỗng nhiên xảy ra chuyện, nhị Các chủ muốn trọng chỉnh Thiên Cơ Các nhưng tất nhiên ta không đồng ý, dẫn tới Thiên Cơ Các chia làm ba phe, trận đại chiến khi đấy cơ hồ khiến toàn bộ các bị hủy diệt. Ta nản lòng thoái chí nên dẫn theo Địch Địch và Điền Khô rời khỏi, bất quá ta biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, bởi vì nhị Các chủ Lịch Giám sẽ không bỏ qua cho ta.
- Vì sao lão sẽ không bỏ qua cho ngài?
Sắc mặt Huyễn Minh Tử càng khó coi hơn.
- Ta thật hoài nghi lão là người của Chân Vực, chuyện lần này khẳng định có cao thủ đứng phía sau xuất thủ. Thế giới Chân Linh xuất hiện chỉ là cái cớ để bọn chúng bạo lộ mà thôi. Thôi được rồi, chuyện đó nói sau đi, chúng ta bàn về chuyện bên Tiểu Trung Ương tinh trước, bây giờ tu vi của ngươi hẳn là Tích Hải tầng bốn…
Không đợi Huyễn Minh Tử nói hết câu, Địch Cửu đã ngắt lời:
- Tiền bối, tu vi của ta lúc này là Thừa Đỉnh tầng ba, Tích Hải tầng bốn là thực lực ta để người nhìn thấy thôi.
- Ngươi nói cái gì?
Không cách nào tin tưởng những gì mình đang nghe, Huyễn Minh Tử vội vàng hỏi lại. Chỉ vài năm trôi qua mà Địch Cửu đã là Thừa Đỉnh tầng ba rồi ư?
Ông mừng rỡ đứng bật dậy, việc này nói rõ ông không chọn lầm người. Địch Cửu đúng là chưa bao giờ khiến ông thất vọng.
- Tốt lắm, tốt lắm, xem ra ánh mắt của ta không tệ nhỉ. Chờ sau khi Tiểu Trung Ương tinh mở ra thì tu vi của ngươi chắc chắn sẽ tăng thêm một bước nữa, rất có thể có cơ hội lọt vào tốp 10 đấy.
Địch Cửu ngạc nhiên:
- Tiền bối, thực lực ta tính ra cũng không kém, dù là trong Thiên Tài chiến thì Thừa Đỉnh tầng ba hẳn cũng phải chiếm được một vị trí trong tốp đầu chứ?
Theo như Địch Cửu được biết, với tu vi của hắn xem như không lấy nổi tốp 3 thì ít nhất cũng phải nằm trong tốp 10. Dù sao người tham gia Thiên Tài chiến tại Chân Vực đều là tu sĩ dưới 200 tuổi, kẻ có thể đột phá Thừa Đỉnh cảnh như hắn phải cực kỳ ít mới đúng.
Huyễn Minh Tử lắc đầu.
- Ngươi không hiểu thiên tài tại nơi đó có bao nhiêu đáng sợ đâu. Chân Linh Ti giúp tư chất của linh căn tăng lên và mở rộng kinh mạch. Có vài thế lực tại Chân Vực chuyên dùng thứ này để bồi dưỡng nhân tài. Thậm chí bọn họ còn để vài đệ tử sẽ tham gia đại chiến trùng kích Hóa Chân cảnh nên việc Chân Vực xuất hiện tu sĩ Hóa Chân dưới 200 tuổi chẳng phải là việc gì đáng ngạc nhiên cả. Đương nhiên loại tỷ lệ này không nhiều, phần lớn người tham gia đều là Kiếp Sinh cảnh.
Địch Cửu không khỏi hít một ngụm lãnh khí, Hóa Chân cảnh 200 tuổi trở xuống…
Nếu hắn không có Vẫn Thạch và Thiểm Quang hỗ trợ, chỉ sợ có hơn năm nghìn tuổi cũng không cách nào bước chân vào Hóa Chân cảnh nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận