Thế Giới Thứ Chín

Chương 251

Sau khi có được Thần Niệm Đoán Thiên, Huyễn Minh Tử ngay lập tức tiến vào một căn phòng để bế quan tu luyện. Địch Cửu cũng vào một gian phòng khác, thế nhưng hắn không tu luyện mà mở quyển Địch Thị Thất Đao lấy từ Huyền Hỏa Tông ra nghiên cứu.
Trên người Địch Cửu cũng có một quyển Địch Thị Thất Đao, đây là do cha của hắn đã giao quyển công pháp nguyên bản đó cho hắn. Địch Cửu cảm thấy thứ này cũng không phải quá đặc biệt, nhất là khi hắn đã cảm ngộ Đao Đạo, luyện thành Phong Tiêu Đao, Liệt Văn Đao và Vô Lượng Đao thì quyển võ kỹ này đối với hắn mà nói đã trở nên vô dụng.
Lúc đầu, khi hắn diệt Huyền Hỏa Tông, lấy lại đồ vật thuộc về Địch gia thì hắn cũng không nhận ra nó có gì khác thường. Thế nhưng lúc đến địa cầu, trong lúc tình cờ hắn lại nhìn thấy một đạo hào quang màu xám xuất hiện ở bên trong quyển võ kỹ, việc đấy làm cho Địch Cửu hoài nghi liệu bản Địch Thị Thất Đao hắn đang cầm có phải có điểm đặc thù nào không.
Nếu như hỏi quyển hắn lấy từ Huyền Hỏa Tông và quyển mà cha hắn đưa cho quyển nào là thật, vậy chắc chắn câu trả lời là thứ hắn nhận được từ cha mình. Nhưng Địch Thị Thất Đao hắn đã nghiên cứu qua vô số lần, ngoài trừ đao thứ bảy hơi khó tu luyện ra thì không có chỗ nào đặc biệt liên quan đến tu chân cả.
Bản Địch Thị Thất Đao lấy từ Huyền Hỏa Tông cũng không khác bao nhiêu. Lật ra vẫn là các chiêu thức bình thường mà thôi, chỉ có điều đao thứ bảy không được ghi chép đầy đủ cho lắm. Địch Cửu dùng thần niệm quét lên quyển võ kỹ vô số lần nhưng vẫn không tìm được gì, việc này làm cho hắn có chút buồn bực.
Sau một hai canh giờ, ngay lúc Địch Cửu quyết định từ bỏ tìm kiếm thì bỗng hắn phát hiện có người động vào cấm chế.
Động phủ hắn đang ở là pháp bảo của Huyễn Minh Tử, nhưng ông lại đang nghiên cứu Thần Niệm Đoán Thiên rồi, thế nên Địch Cửu đành thu hồi Địch Thị Thất Đao, đứng dậy đi ra ngoài xem thử.
Trước cửa động phủ có hai người, một nam tử trung niên nhìn cực kỳ anh tuấn, tu vi hẳn là Kiếp Sinh cảnh tầng ba. Phía sau nam tử nọ là một nữ tử tú lệ, tuy nàng ta rất xinh đẹp nhưng phảng phất quanh mắt mắt lại có một loại tử khí màu xám, tựa như sâu trong lòng nàng đang ẩn chứa sự phẫn uất gì đấy cực kỳ lớn lao. Tu vi của nàng ta không thấp, đã là Thừa Đỉnh cảnh tầng hai rồi.
Khiến Địch Cửu chú ý là sau lưng hai người đều mang theo đao, xem ra bọn họ cũng là tu sĩ lấy đao làm pháp bảo như hắn.
- Xin hỏi, đạo hữu có phải là Hồng Anh thiếu gia Địch Cửu không?
Nam tử trung niên nhìn thấy Địch Cửu liền ôm quyền, ngữ điệu mang theo vẻ áy náy.
- Đúng vậy, hai vị là?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn bọn họ. Động phủ của Huyễn Minh Tử đã hiện lên mấy chữ bế quan, không phải tình huống đặc biệt thì người bình thường sẽ không đến gõ cửa, bởi vì lỡ đâu xui xẻo gặp phải tu sĩ nóng tính thì sẽ xảy ra một trận đại chiến mất.
Nam tử trung niên vội vàng đáo:
- Ta là Địch gia Địch Thải Thương, đây là tiểu nữ Địch Phi Tuyết, xin hỏi có thể đi vào trong nói chuyện được không?
Địch gia ở Thế giới Tiểu trung ương tìm hắn làm gì nhỉ? Địch Cửu đương nhiên biết bọn họ. Tiếng tăm Địch Phi Tuyết vô cùng lừng lẫy, hắn há có thể không biết? Lúc hắn vừa mới đến Ngũ Lục thành thì đã nhìn thấy cái tên Địch Phi Tuyết nằm ở vị trí thứ ba trên Ngũ Lục Đạo Bia rồi. Lần Ngũ Lục đạo hội hắn tham gia Địch Phi Tuyết cũng xếp hạng tư, đồng thời nàng cũng là người xếp thứ hai mươi ba trên Hải Bảng.
- Mời hai vị vào.
Địch Cửu đưa tay mời. Trong lòng hắn hơi chút nghi ngờ, Địch Phi Tuyết ở Thế giới Tiểu trung ương chắn chắn là một thiên chi kiêu nữ, vậy vì sao trong mắt nàng lại có tử khí?
Địch Cửu dẫn hai người vào động phủ, sau đó khôi phục cấm chế lại rồi mới hỏi:
- Địch đạo hữu và Phi Tuyết tiên tử tới tìm ta có chuyện gì?
Địch Thải Thương có tu vi Kiếp Sinh cảnh tầng ba, Địch Phi Tuyết thì mới chỉ là Thừa Đỉnh tầng hai, cho dù không có Huyễn Minh Tử ở đây thì Địch Cửu cũng chẳng sợ hai người này.
Địch Thải Thương vừa mới ngồi xuống đã vội đứng lên ôm quyền.
- Hồng Anh thiếu gia, ta muốn cầu ngươi một chuyện. Chuyện này thực sự là quá mức mạo muội, mong ngươi thông cảm cho. Hồng Anh thiếu gia đến từ đại lục nào vậy?
Địch Cửu không hiểu Địch Thải Thương có ý gì, nhưng hắn vẫn thẳng thắn đáp:
- Ta đến từ Á Luân đại lục.
Việc hắn đến từ đại lục Á Luân có rất nhiều người biết, không cần thiết phải giấu diếm.
Địch Thải Thương bỗng nhiên lấy ra một cái chén bạch ngọc, sau đó đổ một chất lỏng không màu vào khoảng nửa chén rồi bảo với Địch Cửu:
- Hồng Anh thiếu gia, ta thấy ngươi cũng dùng đao, lại mang họ Địch, nên ta nghĩ có khả năng ngươi có chung nguồn gốc với Địch gia ở Thế giới Tiểu trung ương.
Địch Cửu nghe vậy thì thấy hơi buồn cười, không biết phải nói gì cho tốt.
Địch Thải Thương tiếp tục nói:
- Ta biết lời của mình quá sức võ đoán, nhưng nếu như Hồng Anh thiếu gia biết vì sao ta lại nói lời này thì sẽ không kỳ quái nữa.
- Mời ngài nói.
Địch Cửu tin Địch Thải Thương sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy. Hơn nữa thần niệm của hắn đã phát hiện ra thứ chất lỏng mà y đổ vào chính là Đồng Nguyên Thủy - linh vật tương đối hiếm thấy ở tu chân giới.
Tác dụng chủ yếu của Đồng Nguyên Thủy chính là để nhỏ máu nhận thân, nếu như hai người có cùng huyết mạch thì sau khi nhỏ máu vào Đồng Nguyên Thủy sẽ từ từ dung hợp lại với nhau. Nếu như không có quan hệ gì, vậy hai giọt máu sẽ ngưng kết thành hai giọt huyết châu, qua một lúc huyết châu sẽ kết thành thể rắn.
Với lại thời gian dung hợp càng lâu thì quan hệ máu mủ càng nhạt.
Trước khi Địch Thải Thương nói nguyên nhân rõ ràng thì hắn sẽ không nhỏ máu.
Địch Thải Thương ngưng trọng gật đầu, chậm rãi kể:
- Năm đó Địch gia là một trong những gia tộc đỉnh cấp tại Thế giới Tiểu trung ương, thực lực tuyệt đối không kém hơn ngũ đại tông môn. Khi ấy, gia tộc ta xuất hiện hai thiên tài vạn năm khó gặp, một người tên là Địch Dịch Xuyên, người còn lại tên Địch Hoang Thành. Có lẽ nói thế ngươi cũng không tưởng tượng được bọn họ cường đại đến đâu, nhưng ngươi cứ hình dung vậy đi, Địch Dịch Xuyên và Địch Hoang Thành đều không kém cạnh bất kỳ một thiên tài Chân Vực nào, nếu như bọn họ tham gia thiên tài Chân Vực chiến thì nhất định sẽ lọt vào tốp 10…
Địch Cửu nghe đến đây cũng có chút chấn kinh, bởi vì từ chỗ Huyễn Minh Tử, hắn đã biết thiên tài Chân Vực thật sự rất lợi hại. Tư chất Địch Dịch Xuyên và Địch Hoang Thành không kém hơn những thiên tài đỉnh cấp của Chân Vực thì dám chắc hai người họ mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Vào lúc này, một tiểu gia tộc Mai gia ở Thế giới Tiểu trung ương xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc tên là Mai Tích m. Lúc ấy, có một vị trưởng lão tấn cấp Hóa Chân cho nên Mai gia bèn tới chúc mừng, Mai Tích âm cũng đi theo đến. Địch Hoang Thành lần đầu nhìn thấy nàng ta đã say đắm không thôi...
Nghe vậy, Địch Cửu đã đoán được kết quả.
- Sau khi Địch gia biết ý của Địch Hoang Thành liền đưa ra lời mời thông gia với Mai gia. Mai gia không từ chối, Địch Hoang Thành và Mai Tích âm cũng xem như một cặp trời sinh. Thế nhưng gần đến ngày thành hôn thì đột nhiên tin tức Mai Tích âm mang thai bị lộ ra. Lúc ấy Địch Hoang Thành rất giận dữ, Địch gia cũng phẫn nộ tới cực điểm, muốn san bằng cả Mai gia.
Mai gia trong lúc kinh hoảng đã đưa Mai Tích âm đến Địch gia, mặc cho Địch gia xử lý. Thế nhưng chỉ một Mai Tích âm cũng không thể làm lửa giận của gia tộc ta giảm xuống. Tuy nhiên Địch gia còn chưa kịp đem quân san bằng cả nhà bọn họ thì Địch Dịch Xuyên bỗng nhiên bảo đứa con trong bụng Mai Tích âm chính là của gã...
Địch Cửu thở dài, quả nhiên kịch bản chẳng khác gì phim tình cảm máu chó.
- Địch Hoang Thành trong cơn giận dữ liền muốn giết Địch Dịch Xuyên, nói Địch Dịch Xuyên cũng không phải thật lòng thích Mai Tích m, mà chỉ vì muốn đoạt vị trí gia chủ Địch gia cho nên mới cố ý đội mũ xanh cho y. Địch Hoang Thành cùng Địch Dịch Xuyên náo loạn lên, dẫn đến hai phe phái đấu đá với nhau, kết quả dưới một trận đại chiến, Địch gia tự làm tự chịu, từ một gia tộc đỉnh cấp rớt xuống hàng gia tộc nhị lưu. Nhiều năm trôi qua vậy mà Địch gia vẫn chưa thể khôi phục lại bằng phân nửa khi trước.
Địch Thải Thương thở dài, sau đó chỉ vào chén Đồng Nguyên Thủy kia.
- Sở dĩ ta muốn nhỏ máu nhận thân là bởi vì sau trận chiến năm đó, Địch Hoang Thành mất tích, nghe đồn y đã đi giới vực khác. Địch Dịch Xuyên trở thành gia chủ Địch gia...
- Ngài là hậu duệ trực hệ của Địch Dịch Xuyên à?
Địch Cửu ngắt lời.
Địch Thải Thương lắc đầu.
- Không phải.
- Được, vậy thử một chút đi.
Địch Cửu duỗi ngón tay nhỏ một giọt máu vào trong bát ngọc.
Địch Thải Thương cũng chích đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống. Vài giây sau, hai giọt máu không hình thành huyết châu mà lại chậm chạp dung hợp lại.
Địch Cửu đã minh bạch, hắn và Địch Thải Thương quả thật có chung tổ tiên, nhưng nhìn tốc độ dung hợp này thì dù có quan hệ cũng đã quá xa rồi.
- Địch Cửu, ngươi quả thật là đệ tử của Địch gia!
Địch Thải Thương mừng rỡ kêu lên.
Địch Cửu nhìn ra Địch Thải Thương vui mừng thật sự. Nhưng hắn lại chẳng có quá nhiều cảm xúc, từ lời của ông ta hắn có thể đoán mình là hậu duệ của Địch Hoang Thành. Cũng may Địch Thải Thương không phải con cháu của Địch Dịch Xuyên, nếu không trong lòng hắn sẽ có chút không thoải mái.
Địch Dịch Xuyên đoạt vị hôn thê của Địch Hoang Thành, hắn là hậu nhân Địch Hoang Thành, đương nhiên sẽ không có thiện cảm gì với hậu nhân của gã.
Địch Thải Thương nhìn thấy biểu cảm của Địch Cửu, đoán Địch Cửu cho dù có quay về Địch gia cũng sẽ không có bao nhiêu gắn bó. Quả nhiên ông ta còn chưa lên tiếng thì Địch Cửu đã thản nhiên nói trước:
- Địch đạo hữu, nếu như ngài làm những việc này chỉ vì muốn ta quay trở về Địch gia ở Thế giới Tiểu trung ương, vậy thì không cần.
Địch Thải Thương vội vàng bảo:
- Không phải, ta chỉ có chút chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay.
- Vậy ngài nói đi.
Địch Cửu bất đắc dĩ đáp.
Tuy thấy rõ thái độ của Địch Cửu, nhưng Địch Thải Thương vẫn ngại ngùng nhờ vả:
- Hồng Anh thiếu gia, với thực lực của ngươi khẳng định không sợ Cúc Khải, ngươi là một trong những người mạnh nhất ở Tiểu Trung Ương Tinh. Ta hi vọng sau khi ngươi tiến vào đấy thì hãy chiếu cố Phi Tuyết một chút.
Địch Phi Tuyết từ lúc vào phòng đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Địch Cửu nghi ngờ hỏi:
- Phi Tuyết tiên tử xếp hạng thứ 23 trên Hải Bảng, tu vi hiện tại cũng là Thừa Đỉnh tầng hai, thực lực không kém hơn ta bao nhiêu, ta làm sao có thể chiếu cố cho nàng? Hơn nữa ta có chút nghi hoặc, Phi Tuyết tiên tử có tâm sự gì ư, sắc mặt dường như không tốt lắm.
Địch Thải Thương cắn răng nghiến lợi:
- Đều là do năm tên súc sinh ngũ đại tông chủ kia. Lúc trước bọn chúng hoài nghi trên người Phi Tuyết có Ngũ Lục Đạo Bàn cho nên lấy đi chiếc nhẫn trữ vật của nha đầu này, còn dùng thần niệm dò xét cả người Phi Tuyết...
Chưa đợi ông ta dứt lời, Địch Cửu đã nhịn không được, tức giận vỗ bàn một cái rầm.
- Súc sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận