Thế Giới Thứ Chín

Chương 261

Địch Cửu nhặt Thần Hỏa Giám từ dưới đất lên rồi nhìn lướt qua tất cả mọi người.
Những tu sĩ muốn tranh thủ hôi của lập tức cúi đầu xuống. Trong lòng bọn họ bấy giờ chỉ còn lại một ý niệm “Hồng Anh thiếu gia thật đáng sợ.”
Từ việc hắn không tiếp nổi một chiêu của Nhậm Hải đến nhẹ nhàng đánh bại Kim Huân tiến vào Hải Bảng, sau đó giết chết Dược Hoành Hà xếp hạng 2 Đỉnh Bảng, bây giờ lại đánh bại Nhiễm Bất Thương xếp thứ 37 Sinh Bảng...
Những chuyện này xảy ra cách nhau bao lâu chứ?
Hiện giờ rất nhiều người thầm nghĩ, khi Hồng Anh thiếu gia rời khỏi Tiểu Thế Giới Tinh, có lẽ ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không thể uy hiếp hắn nổi. Lúc này mà có người dám đoạt linh mạch của Hồng Anh thiếu gia thì chắc chắn là chán sống rồi!
Tất cả tu sĩ hiểu chuyện đều thành thật đứng ở xa ôm quyền với Địch Cửu. Trận chiến này đã tạo nên địa vị đỉnh cao cho hắn ở một nơi như Thế giới Tiểu trung ương.
Thấy thế, Địch Cửu bèn bảo:
- Các vị đạo hữu, ta có vài người bạn cũng đang ở Tiểu Trung Ương tinh, tương lai nếu các vị có gặp họ thì xin hãy báo cho tại hạ biết. Nếu bọn họ có khó khăn gì, mong các vị giúp đỡ ít nhiều. Tất cả những đạo hữu ra sức, sau khi rời khỏi đây ta tất nhiên sẽ đưa cho mỗi người một viên đan dược...
Vậy mà chỉ có một viên đan dược thôi ư? Ngay khi mọi người cảm thấy Địch Cửu quá hẹp hòi thì hắn lại tiếp tục nói:
- Tích Hải cảnh sẽ nhận được Côn Thừa Đan, Thừa Đỉnh cảnh thì ta đưa Hối Kiếp Đan, những đạo hữu ở Kiếp Sinh cảnh muốn có Chân Linh Đan cũng không phải không thể. Hơn nữa đan dược do ta tặng đều là linh đan hạng nhất.
Khi nói ra những lời này Địch Cửu đã dự phòng trước rồi, hắn đắc tội quá nhiều người, những tên kia không làm gì được mình thì rất có thể sẽ nhắm vào bọn Cảnh Kích.
Tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh. Một viên đan dược cũng phải xem là loại đan dược gì nữa. Toàn bộ đan dược mà Địch Cửu vừa nói thi thoảng mới xuất hiện ở những hội đấu giá lớn, cho dù ở các đại tông môn thì cũng không nhất định có thể tùy thời lấy được. Huống chi còn là đan dược hạng nhất cực kì thưa thớt nữa chứ.
- Xin Hồng Anh thiếu gia yên tâm, chỉ cần chúng ta trông thấy bằng hữu của người nhất định sẽ truyền tin tức lại.
Rất đông tu sĩ đứng ở phía xa xa nhanh chóng hô to.
Thời gian này Địch Cửu quật khởi quá nhanh, thời gian chỉ mới qua chưa bao lâu mà hắn đã có thể chống lại cường giả trên Sinh Bảng. Bất luận có thể gặp được bằng hữu của Địch Cửu hay không, tất nhiên bọn họ vẫn phải nhân cơ hội kết giao với hắn một phen.
Trông thấy mọi người nhiệt tình như thế, Địch Cửu mới cảm tạ một câu rồi lại tiếp tục phá cấm chế. Cấm chế của dòng cực phẩm linh mạch thứ hai thực sự quá đơn giản với Địch Cửu. Hắn cũng dùng 109 đao là có thể xé rách cấm chế, sau đó thuận tay thu dòng linh mạch về.
Dòng thứ ba, dòng thứ tư...
Mọi người đứng xung quanh nhìn Địch Cửu không mất tới nửa nén hương đã thu hơn mười dòng cực phẩm linh mạch đều phải há to mồm, không dám tin những gì mình đang thấy.
Đây là loại năng lực gì thế?
Rất nhiều tu sĩ trộm nghĩ, chỉ một lần mà Hồng Anh thiếu gia đã lấy đi nhiều linh mạch cực phẩm như vậy rồi, thế rốt cuộc tổng tài sản của hắn sẽ lớn đến cỡ nào nhỉ?
Dù biết rõ Địch Cửu phát tài nhưng không ai dám bước lên làm liều. Ngay cả cao thủ trên Sinh Bảng như Nhiễm Bất Thương cũng chỉ có thể trọng thương đào tẩu, thì đám cắc ké như họ ai mà mà dám lên tranh đồ với cường giả thì người đó chắc chắn chán sống rồi.
Không đến một canh giờ, toàn bộ 153 dòng cực phẩm linh mạch đều bị Địch Cửu hốt sạch, ngoài ra, Địch Cửu còn lấy thêm 47 dòng thượng phẩm linh mạch, tổng cộng là 200 dòng.
Những người đứng xem nhìn mà đỏ ngầu cả mắt, dựa theo tốc độ này của Địch Cửu, e rằng ngay cả nước canh bọn họ cũng chẳng có mà húp.
Cũng may sau khi lấy đi 200 dòng linh mạch, hắn không tiếp tục phá vỡ cấm chế nữa mà lập tức bỏ đi.
- Hồng Anh thiếu gia thật quá lợi hại rồi.
- Quá ghê gớm, đoán chừng qua trăm năm nữa, hẳn Hồng Anh thiếu gia sẽ trở thành đệ nhất cao thủ trên toàn Thế giới Tiểu trung ương mất.
- Hừ!
Một âm thanh hừ lạnh đột ngột truyền đến.
- Lợi hại thì đã sao? Ta cảm thấy hắn quá tham lam, một người mà cướp đi đến tận 200 dòng linh mạch, hơn nữa số linh mạch mà hắn lấy toàn là loại cực phẩm và thượng phẩm thôi. Hạng người ích kỷ như vậy mà trở thành đệ nhất cao thủ của Thế giới Tiểu trung ương e rằng không phải chuyện tốt.
Người vừa nói chính là một tên tu sĩ áo đỏ có tu vi Tích Hải cảnh tầng bốn.
Một tu sĩ Tích Hải cảnh khác lại từ tốn lên tiếng:
- Ta cảm thấy Hồng Anh thiếu gia không hề tham lam mà còn rất rộng lượng đấy. Chớ nhìn hắn cầm đi 200 dòng linh mạch mà lầm, trên thực tế hắn gần như không hề cậy mạnh chiếm đoạt gì cả. Cấm chế cực phẩm linh mạch mạnh mẽ như vậy, chắc không ai ở đây có thể mở ra nhỉ? Về phần thượng phẩm linh mạch, các vị nói cho ta biết, ngoại trừ Nhiễm Bất Thương ra thì còn ai từng chiếm được thượng phẩm linh mạch không?
Hồng Anh thiếu gia hoàn toàn đủ khả năng lấy hết linh mạch ở đây, kết quả hắn chỉ lấy chừng một phần ba thượng phẩm linh mạch mà thôi. Nếu như lấy đi những thứ chúng ta không lấy được mà cũng gọi là tham lam, vậy đạo hữu có thể nói cho ta biết, trong mắt ngươi trên đời này có ai mà không tham lam?
Chẳng ai phản bác được lời người nọ vừa nói. Tuy đa số tu sĩ có mặt tại đây đều đang ghen tỵ với Địch Cửu, nhưng sự thật chính là sự thật, Địch Cửu hoàn toàn có thể lấy đi tất cả linh mạch, nhưng hắn không cường đoạt những thứ mà người khác lấy được, cái này không thể gọi là tham lam mà còn phải khen hắn rộng lượng nữa kìa. Bởi vì dù Địch Cửu có dọn sạch nơi đây cũng không ai làm gì được hắn.
...
Tâm tình của Địch Cửu hiện giờ rất tốt, chuyến đi vừa rồi hắn thu hoạch tới tận 200 dòng linh mạch, lần này không chỉ kiếm được linh mạch để bố trí hộ trận cho Tinh Hà phái mà tài nguyên dùng để tu luyện đến khi tới Vực cảnh cũng đã đủ rồi.
Sau khi rời khỏi hẻm núi linh mạch, Địch Cửu tìm một chỗ sửa sang giới chỉ của Dược Hoành Hà lại. Linh thảo trong đó chồng chất như núi. Linh thảo từ cấp bảy đến cấp chín đều có, với số linh thảo này đừng nói Đan Vương bát phẩm, xem như bước vào cửu phẩm cũng dùng không hết.
Đáng tiếc trong đây không có Sa Quả để luyện chế Hối Kiếp Đan, cũng không có Chân Linh Thảo luyện chế Chân Linh Đan, càng không có Băng La dùng cho Chân La Đan, vì thế mà ý định luyện chế Hối Kiếp Đan để tấn cấp Kiếp Sinh cảnh của Địch Cửu đành phải gác lại.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể quay lại Chủng Tu sơn.
Vẫn còn rất nhiều tu sĩ đang ở trên núi, một tháng đã trôi qua nên có thêm kha khá những khuôn mặt mới.
Tuy xác suất tử vong khi vào Chủng Tư sơn cao hơn chín phần mười nhưng tu sĩ tới đây nếu không phải đỉnh cấp thiên tài nổi bật giữa vô số người, thì chính là tu sĩ đã cao tuổi mà không cách nào bước vào cảnh giới tiếp theo nên đành liều mạng. Bởi vậy nên chẳng ai thèm để ý đến sự xuất hiện của Địch Cửu.
- Các vị đạo hữu, xin cho tại hạ hỏi một chút, chỗ nào ở Tiểu Trung Ương Tinh đã từng xuất hiện Sa Quả vậy?
Địch Cửu đi vào trong đám người, ôm quyền hỏi thăm.
Nếu hắn hỏi nơi nào có Sa Quả đương nhiên sẽ không thu được kết quả gì, nhưng nếu hỏi chỗ nào đã từng xuất hiện Sa Quả thì khả năng lấy được tin tức cao hơn.
- Đoán chừng phải làm đạo hữu thất vọng rồi, nơi có Sa Quả ở Tiểu Trung Ương tinh chắc chỉ có trên Chủng Tu sơn thôi.
Một lão giả thở dài, đáp.
- Xin hỏi tiền bối, vì sao lại có chuyện như vậy?
- Tiểu Trung Ương Tinh mở ra quá thường xuyên khiến linh thảo trân quý đều đã bị càn quét sạch sẽ, mà Sa Quả còn là bảo vật có thể luyện chế Hối Kiếp Đan nữa, một khi bị phát hiện chắc chắn người ta sẽ tới và đào đến tận gốc, sao có thể lưu cho người đến sau chứ? Trừ phi đạo hữu tìm tới một cấm chế tự nhiên chưa bị ai thấy và bên trong cũng vừa vặn có Sa Quả thì may ra. Bằng không e rằng Sa Quả chỉ có trên ngọn núi đã khiến biết bao tu sĩ bỏ mạng này, hoặc là trong giới chỉ của người đã khuất mà thôi.
- Xin đa tạ tiền bối.
Địch Cửu cảm tạ xong liền đi thẳng về phía Chủng Tu sơn.
Đại bộ phận tu sĩ tới đây đều cảm ngộ một đoạn thời gian dưới chân núi, sau đó mới tiến hành leo lên trên. Những kẻ không thèm cảm ngộ mà trực tiếp tiến vào giống như Địch Cửu thì rất hiếm gặp. Tuy nhiên những người tới đây có ai mà không ôm tâm lý liều mạng đâu, thế nên chẳng mấy ai cảm thấy ngạc nhiên với hành động của hắn.
Địch Cửu vừa bước lên Chủng Tu sơn liền phát hiện một tia khí tức sinh mệnh cấp tốc trôi qua, ngay lập tức hắn liền cảm thấy tâm trạng u ám hẳn. Không phải tận mắt trông thấy, cũng chẳng dùng thần niệm quét đến, mà là dùng chính thân thể của mình để cảm nhận.
Địch Cửu nhắm mắt lại, bước tiếp bước thứ hai, cảm giác khí tức sinh mệnh trôi qua liền biến mất, lúc này thân thể không khác bình thường là bao, thậm chí còn khiến Địch Cửu nghĩ hắn có thể đi lên đỉnh núi rồi xuống một cách dễ dàng.
Nhưng hắn lại có linh cảm, dù bản thân không cảm giác được rõ ràng nhưng tính mạng của hắn nhất định đang điên cuồng vụt mất. Nói cách khác, nếu tất cả đều có thể cảm nhận được sinh mệnh trôi qua, có lẽ trên Chủng Tu sơn sẽ chẳng có nhiều tu sĩ chết đi như vậy.
Ba bước, bốn bước...
Với mỗi bước chân Địch Cửu đều cố gắng cảm ngộ khí tức Pháp Tắc Thời Gian trên Chủng Tu sơn, đáng tiếc dù hắn đã đi 100 bước nhưng vẫn chưa cảm ngộ được gì chứ nói chi tới khí tức của Pháp Tắc Thời Gian. Địch Cửu biết rõ mình vẫn đang leo núi nhưng lại không có bất kỳ cảm giác gì hết.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi mờ ảo phía xa, Địch Cửu thầm nghĩ có lẽ mình thật sự có thể đi lên trên đấy.
Từ giờ trở đi, mỗi lần bước thêm một bước, hắn đều có thể gia tăng tuổi thọ thêm trăm năm. Đúng lúc Địch Cửu muốn đi lên bước nữa, hắn lại không cách nào di chuyển hai chân của mình, giác quan vẫn còn hoạt động, thế nhưng thần niệm chẳng thể thẩm thấu ra ngoài, cũng không thể thay đổi tư thế đang ngẩng đầu nhìn đỉnh núi này.
Khí tức tịch mịch xông lên não, cảm giác sinh mệnh trôi qua lại hiện lên trong nháy mắt. Tuế nguyệt như đao, Địch Cửu cứ như vậy đứng lẳng lặng tại chỗ, không nhúc nhích mà đứng nhìn đỉnh núi mơ hồ đằng xa.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận