Thế Giới Thứ Chín

Chương 263

Địch Cửu đã đứng lặng như thế rất nhiều ngày, duy chỉ có hắn hiểu rõ mình vẫn chưa chết. Tuy nhiên Địch Cửu không thể nào động đậy, thần niệm càng không thể mở rộng ra ngoài.
Ngay lúc Địch Cửu cảm nhận được loại tử khí trên Chủng Tu Sơn kia thì nó cũng đã phong tỏa hành động và giam giữ thần niệm hắn. Tuy nhiên tử khí không cách nào hủy đi nhục thân Thần cấp cũng như xâm nhập vào thức hải cấp mười của Địch Cửu được.
Có là thế đi chăng nữa, việc này vẫn khiến trong lòng Địch Cửu kinh hãi không thôi, tuy nhục thân và thức hải không bị ăn mòn nhưng sinh mạng của hắn vẫn đang trôi qua. Đến khi tuổi thọ hao hết, vậy hắn nhất định giống như những tu sĩ xung quanh, vĩnh viễn để mạng lại Chủng Tu Sơn này.
Hiện tại hắn vẫn còn sống là dựa vào nhục thân và thức hải cường đại mà thôi.
Bởi vì thần niệm không cách nào đột phá ra ngoài cơ thể nên bây giờ hắn rất muốn có một tên tu sĩ nào đó đến gần, xuất thủ đối phó hắn.
Chỉ cần thân thể chịu tác động của ngoại lực, thần niệm nhất định có thể lao ra ngoài cơ thể, khôi phục khả năng hành động.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, càng lúc càng khiến Địch Cửu tuyệt vọng hơn. Tuy không biết bản thân có bao nhiêu thọ nguyên nhưng hắn biết mình sắp không kiên trì thêm nổi nữa.
...
Hàn Thanh Y trông thấy Cảnh Mạt Song vẫn lạc trên Chủng Tu Sơn như Địch Cửu thì khẽ thở dài. Dù sao vị cô nương này cũng đi theo nàng một khoảng thời gian, ít nhiều gì cũng có tí tình cảm.
Nhưng loại tình cảm ấy rất nhanh đã bị nàng vứt sang một bên. Hàn Thanh Y nhìn chằm chằm Địch Cửu đứng trên lưng chừng núi, trong lòng thất vọng không thôi.
Sau lưng hắn có đến hơn 130 tên tu sĩ nhưng trong vòng 20 bước lại không một ai có thể đến gần. Chẳng lẽ mình nhất định phải tự xuất thủ ư? Lúc này đừng bảo là Hàn Thanh Y, bất kỳ người bình thường nào khác cũng nhìn ra con đường Địch Cửu đi chính là tử lộ đáng sợ nhất trên Chủng Tu Sơn.
Thế nhưng nàng nhất định phải lấy được Liệt Giới Phù, bởi vì đây là bí mật của nàng.
Ngay lúc Hàn Thanh Y chuẩn bị tự mình đi lên thì một bóng người màu vàng đột nhiên bay đến chân núi. Hàn Thanh Y lập tức dừng bước, nàng nhận ra người tới, chính là Trác Văn Thành của Trác gia.
Trác gia tuyệt đối có thể leo lên vị trí tam đại gia tộc của Chân Vực, hơn nữa quá trình phát triển của bọn họ vô cùng thuận buồm xuôi gió. Nguyên nhân là do những năm gần đây Trác gia xuất hiện một cặp huynh muội thiên tài. Nghe nói thực lực muội muội Trác Văn Xu đã có khả năng bước vào Hóa Chân trước khi Chân Vực thiên tài chiến bắt đầu. Còn ca ca chính là tên Trác Văn Thành trước mắt, thực lực của y càng kinh người hơn, lúc này đã là Kiếp Sinh cảnh tầng chín. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Trác Văn Thành chắc chắn sẽ đạt đến cảnh giới Hóa Chân ngay sau khi rời khỏi Tiểu Trung Ương Tinh này. Hơn nữa y đã sớm thành danh tại Chân Vực, đã vậy y lại thích mặc một thân áo vàng nên được nhiều người xưng là Hoàng Sam thiếu chủ.
Hàn Thanh Y cũng tham gia thiên tài Chân Vực chiến, nhưng lấy tiến độ hiện tại thì có lẽ đến lúc bắt đầu cuộc chiến, tu vi nàng cao nhất cũng chỉ tới Kiếp Sinh cảnh tầng bốn mà thôi, nàng so với huynh muội Trác gia quả thật kém rất xa.
- Nguyên lai Thanh Y sư muội cũng ở đây à?
Trác Văn Thành nhìn thấy Hàn Thanh Y thì cố ý đi tới chào hỏi.
Dung mạo của Hàn Thanh Y tại Chân Vực cũng xem như hiếm thấy, huống chi Hàn Thanh Y còn xuất thân từ Lạc Băng Sơn nữa.
- Thanh Y gặp qua Trác sư huynh. Trác sư huynh dự định đi lên Chủng Tu Sơn sao?
Trác Văn Thành mỉm cười.
- Quả thật ta có ý định lên đấy. Công pháp ta tu luyện cần đại lượng cực phẩm linh mạch, nghe nói trong Tiểu Trung Ương Tinh phát hiện một thượng cổ linh mạch cốc, đáng tiếc lúc ta đi đến đã không còn chút cực phẩm linh mạch nào.
Hàn Thanh Y vui vẻ đáp:
- Ta cũng có nghe qua, bọn họ nói tất cả linh mạch đều nằm ở trên người vị Hồng Anh thiếu gia đang ở đằng xa kia.
- Đúng vậy.
Ngẩng đầu, Trác Văn Thành nhìn Địch Cửu trên Chủng Tu Sơn rồi nhàn nhạt bảo:
- Ta tới đây chính là vì những đoạn linh mạch ấy.
Hàn Thanh Y lần nữa khom người.
- Trác sư huynh, Thanh Y có một yêu cầu quá đáng.
Trác Văn Thành vốn có ý tứ với nàng ta, đương nhiên không chút do dự bảo:
- Thanh Y sư muội cứ việc thẳng thắn, chỉ cần Trác Văn Thành ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm cho muội.
Nghe thiếu chủ người ta đã mở lời như thế, Hàn Thanh Y cũng không ngại ngần gì nữa.
- Hồng Anh thiếu gia đã lấy một tấm Liệt Giới Phù của ta, ta muốn lấy nó về...
- Ha ha...
Trác Văn Thành bật cười.
- Chỉ là một tấm Liệt Giới Phù mà thôi, ta cam đoan sẽ giúp muội lấy về. Ta đi lên núi đây, Thanh Y sư muội cứ chờ tin tốt của ta nhé.
Nói xong thân hình Trác Văn Thành lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở dưới chân núi.
Đối với y mà nói thì một tấm Liệt Giới Phù chẳng đáng là gì, tuy giá trị khá cao nhưng nó lại không phải thứ Trác Văn Thành y cần.
- Trác sư huynh, đa tạ ngươi.
Hàn Thanh Y ở phía sau nói với theo. Nàng biết Trác Văn Thành không cần Liệt Giới Phù. Tuy Liệt Giới Phù ở tu chân giới thưa thớt nhưng cũng không phải vật hiếm lạ gì. Tuy nhiên, nàng cần Liệt Giới Phù để đến được chỗ kia, vì vậy Liệt Giới Phù đối với nàng mà nói chính là bảo vật quý giá.
Trác Văn Thành đã nhảy lên Chủng Tu Sơn, y không lo mình sẽ vẫn lạc ở nơi đây. Tuy y không dám vỗ ngực tự xưng tư chất của mình đứng đầu Chân Vực nhưng lại dám khẳng định mình có thể nằm trong ba vị trí đầu tiên. Hơn nữa y còn có một thiên phú đặc biệt, đó chính là vào lúc tử vong giáng lâm, y có thể cảm nhận được sớm hơn tu sĩ bình thường một chút.
Cho nên Chủng Tu Sơn đối với tu sĩ khác rất đáng sợ, nhưng đối với Trác Văn Thành y lại không phải là tuyệt địa.
Tốc độ của Trác Văn Thành không quá nhanh, nhưng vẫn khiến các tu sĩ khác cảm nhận rằng y nhất định có thể lấy được chiếc nhẫn của Địch Cửu, đó đều là do khí thế trên người y mà ra. Vài người chuẩn bị bước lên Chủng Tu Sơn thấy vậy đều dừng bước lại.
Đây là lần đầu tiên Trác Văn Thành leo lên Chủng Tu Sơn, bất quá y đã nghe rất nhiều lời đồn về nơi này. Vốn tự tin với thực lực của mình nên y tin bản thân leo lên một trăm bước cũng không thành vấn đề.
Nhưng khi Trác Văn Thành đi đến bước thứ 70 thì trong lòng liền xuất hiện bóng ma tử vong. Khi y đến bước 80 thì bóng ma tử vong ấy lại càng lúc càng rõ ràng. Trác Văn Thành khẳng định cực hạn của mình chỉ ở bước 95 mà thôi.
Đến tận bây giờ Trác Văn Thành mới hoàn toàn minh bạch, con đường mà phía Hồng Anh thiếu gia này đi chính là con đường đáng sợ nhất trên Chủng Tu Sơn. Lấy thực lực của y chắc chắn không thể bước lên trăm bước, xem ra đây chính là tử lộ rồi.
Bước chân Trác Văn Thành chậm lại, y bước từng bước thật cẩn thận. Cực phẩm linh mạch tuy quan trọng nhưng cái mạng nhỏ của mình càng quan trọng hơn. Chờ sau khi thiên tài Chân Vực chiến kết thúc, lấy thiên phú và thực lực bản thân y thì nhất định có thể lên đến Vực cảnh, tiến vào Tiên giới. Tiền đồ rộng mở, đương nhiên Trắc Văn Thành không muốn để cái mạng nhỏ của mình lại Chủng Tu Sơn.
Tất cả mọi người dưới chân núi đều ngẩng đầu quan sát Trác Văn Thành, khi y vượt qua 90 bước, đám người đứng quan sát cơ hồ đều nín thở. Lúc trước tu sĩ muốn đoạt nhẫn trữ vật của Địch Cửu cao lắm cũng chỉ bước lên được 80 bước, khoảng cách đến vị trí Địch Cửu vẫn còn 20 bước nữa.
Hiện tại Trác Văn Thành đã vượt ra khỏi 90 bước và vẫn đang tiến lên, có thể thấy Trác Văn Thành đáng sợ đến cỡ nào. Thế nhưng tính ra thì Hồng Anh thiếu gia càng thêm đáng sợ, bởi vì hắn đã bước được 100 bước trên tử lộ này rồi.
Sau khi Trác Văn Thành đi đến bước thứ 95 thì quyết định dừng lại, loại dự cảm tử vong kia đang sôi trào mãnh liệt trong lòng y. Y khẳng định nếu mình bước thêm bước nữa, cái mạng này liền xong. Không chỉ vậy, trong lòng Trác Văn Thành đang thấy rất kinh hãi trước thực lực của tên Hồng Anh thiếu gia kia.
Trác Văn Thành y là thiên tài đỉnh cấp ở Chân Vực, tu vi đã đạt đến Kiếp Sinh cảnh tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là bước vào Hóa Chân cảnh. Thế mà y chỉ có thể di chuyển đến bước 95, từ đó có thể thấy được tên Hồng Anh thiếu gia đã đi 100 bước kia khủng bố đến mức nào.
Tuy không bước thêm được nữa nhưng Trác Văn Thành lại không lo lắng, y nhanh chóng lấy ra một thanh phi đao. Cho dù thần niệm của mình bị áp chế nghiêm trọng nhưng muốn dùng phi đao lấy chiếc nhẫn trên tay Địch Cửu xuống cũng không quá khó. Bởi vì thanh phi đao trong tay y chính là một kiện tiên khí.
Sau khi tế phi đao ra, đúng như những gì Trác Văn Thành dự liệu, phi đao đánh vào khiến cổ tay Địch Cửu phun ra một dòng máu. Nhưng điều khiến Trác Văn Thành càng thêm khiếp sợ, đó là kiện tiên khí của hắn không thể cắt đứt được cổ tay của Địch Cửu. Trác Văn Thành điên cuồng khu động thần niệm, phi đao dưới sự thôi động cực hạn của y mới dần chém đứt được cổ tay của hắn.
Địch Cửu vốn đang chờ ngoại lực tác động, vừa lúc phi đao Trác Văn Thành bay tới giúp hắn dẫn động chân nguyên trong tinh không mạch, thần niệm bị ép ở thức hải giống như sinh mệnh phá vỡ vỏ trứng, vọt thẳng ra ngoài.
Sau một khắc, Địch Cửu đã bắt lấy cổ tay bị đứt, chớp mắt nối trở lại.
Trác Văn Thành bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Ai cũng biết tu sĩ chết trên Chủng Tu Sơn thì vốn dĩ sẽ không còn chảy máu nữa, chẳng lẽ vị Hồng Anh thiếu gia này vẫn còn sống ư?
Tiếp theo y liền nhìn thấy Địch Cửu cử động, chẳng những cử động mà còn nối lại cổ tay bị cắt đứt kia.
Trác Văn Thành không biết Địch Cửu có hai chiếc nhẫn, một giả một thật, nhìn thấy là nhẫn giả, không nhìn thấy mới là nhẫn thật. Mắt thấy mấy trăm cực phẩm linh mạch sắp tới tay lại bị Địch Cửu thu về, y làm sao cam tâm? Trác Văn Thành theo bản năng bước lên muốn đoạt lấy bàn tay ấy.
Thế nhưng một khắc di chuyển đó, y liền cảm thấy giật thót cả người, y vội vàng muốn thu lại bước chân, đáng tiếc toàn bộ không gian như đông kết tại một sát na này, y cảm giác ý thức của mình tán loạn rất nhanh, thân thể hoàn toàn không còn nghe theo khống chế nữa, y vốn muốn mở miệng cầu xin Địch Cửu cứu giúp nhưng một chữ cũng không thể nói ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận