Thế Giới Thứ Chín

Chương 268

Cảnh Kích nói khoảng cách từ đây tới Lôi Cốc ít nhất cũng là 10 vạn dặm, Địch Cửu nghĩ nếu thật sự là Lôi Cốc thì đứng từ rất xa bên ngoài cũng có thể trông thấy được rõ ràng. Thế nhưng chờ khi hắn đi tới cửa vào mới biết thì ra chỗ này có chướng khí dày đặc.
- Huynh làm sao mà tìm ra nơi này vậy?
Hắn ngạc nhiên nhìn Cảnh Kích, với chướng khí như vầy dù có linh thảo đi nữa thì đẳng cấp sẽ không quá cao, mà thứ có nhiều hơn lại là một ít linh thảo đặc thù cùng rất nhiều độc vật.
Cảnh Kích sờ sờ đầu rồi lúng túng giải thích:
- Ta cảm nhận được trong đây có đồ tốt nên mới vào thử xem, nhờ vậy mới phát hiện cái lôi chùy kia.
Nghe xong, Địch Cửu khẽ gật đầu.
- Lôi chùy đó không đơn giản, ta thật hoài nghi bên trên ghi lại không phải là lôi kiếm bình thường như huynh nói. Kinh mạch đồ phổ mà huynh thấy đoán chừng chỉ là mặt ngoài của nó mà thôi, phương thức tu luyện chân chính hẳn là Thái Cổ Văn. Cái này đợi sau khi ta nghiên cứu xong sẽ truyền thụ lại cho huynh nhé. Còn bây giờ chúng ta cứ vào trong đó trước đã.
Thái Cổ Văn kia Địch Cửu hiểu thì có hiểu, nhưng bây giờ hắn chưa thể nào tu luyện được, bởi vì những ý tứ cơ bản của nó hắn không thật sự lý giải thấu đáo.
Cảnh Kích hoàn toàn tin tưởng Địch Cửu, nghe vậy bèn vội gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thật ra chính bản thân Địch Cửu cũng không biết Thái Cổ Văn đã sớm thất truyền từ lâu, hắn học được nó chẳng qua là vì bản thân sở hữu Thư Giới.
Ngay khi hắn và Cảnh Kích vừa tiến tới cửa vào đầy chướng khí, thì âm thanh lôi minh dày đặc lập tức truyền đến, việc này khiến Địch Cửu rung động đến mức không dám tin tưởng những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Nơi này là một bình nguyên lôi hồ, vô cùng tận lôi hồ từ hư không bổ xuống, hoặc nổ tung hoặc ầm ầm đánh lên mặt đất.
Địch Cửu không ngờ tại Tiểu Trung Ương Tinh còn có một chỗ như vậy. Xem ra chướng khí tại cửa ra vào chính là cấm chế ẩn nấp đến từ tự nhiên, chỉ là hắn không nhìn ra mà thôi.
- Cửu ca, lôi hồ ở phía ngoài này là yếu nhất, càng đi vào sâu bên trong thì cường độ lôi hồ càng thêm lợi hại. Tu vi của ta khi ấy rất yếu, chỉ có thể tiến vào cỡ 500 trượng là tối đa.
Trông thấy Địch Cửu sững sờ nhìn thẳng về phía trước, Cảnh Kích bèn vội giải thích.
Nghe thế, Địch Cửu mới lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Cảnh Kích rồi nói:
- Cảnh Kích, trong đây có mười đầu cực phẩm linh mạch cộng với một đoạn nhỏ Lôi Vận Mạch. Lúc trước ta đã sử dụng 1 phần của nó rồi, phần còn lại huynh dùng đi. Trong nhẫn còn có đủ các loại đan dược tấn cấp khác Mặc dù việc tăng tu vi là trọng yếu nhưng công pháp thần niệm huynh vẫn phải học cho bằng được, còn có Đại Khôn Luyện Thể Quyết nữa. Chỉ khi huynh học xong mới đủ khả năng tiến vào chỗ sâu nhất của Lôi Cốc.
Trong đó chẳng những có lôi hồ tung hoành ngang dọc mà linh khí cũng nồng đậm không gì sánh bằng. Nhục thân Địch Cửu hiện tại đã là Thần cấp nên việc tu luyện bên ngoài chẳng thấm thía gì với hắn cả, hắn nhất định phải tiến vào chỗ sâu nhất ở nơi đây.
- Ta hiểu rồi, hiện tại ta sẽ tiến hành tu luyện ở ngoài, chờ sau khi tu vi và cảnh giới luyện thể tăng lên, ta sẽ vào trong đó tìm huynh.
Cảnh Kích vui vẻ nhận lấy cái nhẫn.
Cảnh Kích biết rõ bản thân và Địch Cửu sắp tới sẽ phải đối mặt với cái gì. Nếu không cố gắng tu luyện, thực lực không đủ, sau khi rời khỏi Tiểu Trung Ương tinh rất có thể sẽ bị người người đuổi giết.
Sau khi bố trí một Phòng Ngự Trận bên ngoài Lôi Cốc, Địch Cửu mới cáo từ Cảnh Kích và tiến vào chỗ sâu hơn.
Địch Cửu tin tưởng với ngần ấy tài nguyên tu luyện cùng với tư chất của Cảnh Kích thì tốc độ tăng tiến tu vi của y sẽ không quá chậm. Còn một đoạn nhỏ Lôi Vận Mạch màu lam kia khẳng định sẽ giúp đỡ rất nhiều cho Cảnh Kích. Vật này là thứ hắn lấy được từ ao lam tại Thiên Mạc, chẳng qua ban đầu hắn không biết mức độ trân quý của nó nên mới lấy đi tu luyện mà thôi.
Từ sau khi có được Thư Giới, Địch Cửu mới biết Lôi Vận Mạch này hiếm thấy tựa như Dược Vương Mạch vậy, đối với tu sĩ có Lôi linh căn như Cảnh Kích, hắn tin chắc nó sẽ là một trợ thủ đắc lực cho y.
Lôi Cốc này chẳng khác những gì Cảnh Kích kể, càng đi vào trong thì lôi hồ càng thêm dày đặc và cường đại hơn.
Tuy vậy, với thực lực Kiếp Sinh cảnh tầng ba và nhục thân Thần Cấp của Địch Cửu thì hắn không cảm thấy nó có gì nguy hiểm hết.
Thời điểm đi được chừng trăm dặm hắn mới ngừng lại, lôi hồ nơi đây tương đương với khi hắn độ Kiếp Sinh cảnh, lúc đánh lên người có thể tổn thương đến hắn nên chọn đây là nơi tu luyện vừa vặn tốt.
Đồng thời Địch Cửu cũng lấy một cái trận kỳ ra, chuẩn bị bố trí pháp trận bảo vệ linh mạch. Trong lúc tu luyện hắn cần sử dụng nó, mà sấm sét nơi này lại cường đại đến thế, không may đánh trúng sẽ làm cho linh mạch vỡ nát mất.
Tuy rằng linh mạch bị vỡ nát vẫn có thể sử dụng nhưng ít nhiều cũng sẽ làm giảm tác dụng, vậy nên hắn mới cẩn thận bố trí một hộ trận trước.
Thế nhưng khi trận kỳ rơi xuống lại vừa vặn trúng ngay hòn đá màu tím to gần bằng cái thớt bên cạnh.
Thấy vậy Địch Cửu bèn quét thần niệm tới, ngay lập tức hắn hoàn toàn bị kinh trụ. Đây là một khối Thiên Tử Lôi Trạch, nguyên liệu luyện khí đỉnh cấp thuộc về tu chân giới.
Vươn tay nắm lấy Lôi Thạch trong tay, Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng lôi vận tung hoành bên trong nó, quả nhiên là vật báu, điều này khiến Địch Cửu kích động không thôi.
Nếu đổi lại là một tu sĩ khác có lẽ người nọ sẽ mừng đến mức không ngủ được, nhưng Địch Cửu đã nhìn qua nhiều vật trân quý, sở dĩ hắn vẫn phấn khích như vậy là do hắn hiểu rõ về xuất xứ của hòn đá này.
Thiên Tử Lôi Thạch tồn tại chỉ với một nguyên nhân, là do lôi vận của Thái Cổ Lôi Thạch diễn hóa mà thành. So với Thiên Tử Lôi Thạch thì Thái Cổ Lôi Thạch mới thật sự là bảo vật ngàn năm có một.
Nói cách khác, Thái Cổ Lôi Thạch không phải là thứ thuộc về Tu Chân Giới.
Chính vì vậy khiến Địch Cửu càng tin chắc trong Lôi Cốc này có Thái Cổ Lôi Thạch, nếu không làm sao hắn thấy được một khối Thiên Tử Lôi Thạch lớn đến ngần này chứ.
Địch Cửu thu Thiên Tử Lôi Thạch vào trong nhẫn trữ vật rồi phóng thần niệm tìm kiếm khắp nơi. Bên trong cốc có quá nhiều lôi hồ, lôi vận tung hoành mọi hướng làm cho thần niệm của Địch Cửu chỉ có thể sử dụng được trong phạm vi ngàn trượng mà thôi. Tuy thế nhưng trong thời gian ngắn, Địch Cửu vẫn tìm được trên trăm khối Thiên Tử Lôi Thạch lớn nhỏ đa dạng. Viên lớn nhất to bằng một cái thớt, mà nhỏ nhất cũng đã gần bằng nắm đấm trẻ con.
Hắn hiểu rõ lấy thần niệm và thực lực của mình hiện giờ mà muốn tìm Thái Cổ Lôi Thạch quả thật có chút khó khăn. Vậy nên việc cấp thiết nhất là phải tranh thủ thời gian khiến tu vi tăng lên.
….
Địch Cửu bố trí bốn đầu cực phẩm linh mạch xung quanh mình. Giữa lúc lôi hồ dày đặc đánh xuống, Địch Cửu vốn đang bình tâm vận chuyển Tinh Hà Quyết thì đột nhiên hắn có cảm giác mình vừa bắt được một tia cảm giác tu luyện nào đó.
Trên thực tế, Địch Cửu đã nghĩ nhầm một chỗ, hắn tưởng dùng linh mạch để tu luyện trong quặng mỏ là tốt nhất, thật ra khi linh khí nồng đậm đến một trình độ nhất định thì mấy thứ đấy chỉ như râu ria thôi. Ưu điểm duy nhất của linh thạch trong quặng mỏ là nó có chứa một loại linh nguyên từ quy tắc, mà linh mạch hoàn chỉnh đồng dạng cũng thế.
Giờ phút này, Địch Cửu vẫn đang dùng 4 đầu linh mạch để tu luyện, xem như không có khí tức lôi nguyên nồng đậm đến từ lôi hồ thì tốc độ tu luyện của hắn cũng không chậm hơn so với ở quặng mỏ là bao.
Việc không ngừng tu luyện như thế khiến cho tốc độ của Địch Cửu tiến triển cực nhanh.
Lúc đầu Địch Cửu nghĩ sẽ mất một năm mới bước vào Kiếp Sinh tầng bốn, vậy mà hiện tại hắn chỉ cần hai tháng đã thành công.
Tu luyện trong cốc còn có một chỗ tốt khác nữa, chính là thời khắc bị sét đánh có thể rèn luyện thần niệm của hắn, đồng thời thức hải cũng sẽ không ngừng được tăng cường.
Nửa năm nhanh chóng trôi qua, lúc này Địch Cửu đã bước vào Kiếp Sinh tầng năm, phương viên khắp mười dặm toàn bộ đều là thần niệm của hắn. Một năm sau, Địch Cửu vừa bước vào Kiếp Sinh tầng sáu liền cảm nhận được một loại minh ngộ. Thiểm lôi dày đặc đánh xuống kia không còn đánh thành từng đạo lên người hắn nữa mà giống như chuyển hóa thành một loại đồ vật gì đó nảy mầm trong ý niệm hắn….
Ngay lập tức, Địch Cửu vội đọc thầm pháp kỹ được ghi lại trên bát giác đồng chùy Thái Cổ Văn, lúc trước hắn không hiểu lắm nhưng bây giờ lại rõ ràng nên đã tạo thành một đạo vận lưu chuyển. Sau đó, tự nhiên Địch Cửu lại nhớ tới Mạch Lạc Đồ Phổ mà Cảnh Kích từng nói.
Theo thời gian hắn đắm chìm trong loại cảm ngộ này thì lôi hồ rơi xuống người Địch Cửu cũng ngày càng dày đặc, ngay cả sấm sét từ phía xa cũng nhận ra việc phải kiềm chế hắn lại mà chạy hết qua đây.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, quanh thân Địch Cửu bị lôi hồ bao lấy chẳng khác nào khi hắn đang độ kiếp. Không những thế, hắn còn tăng tốc độ hòa tan của bốn đầu linh mạch xung quanh khiến ngày càng nhiều linh khí dụng hợp vào bên trong lôi hồ, sau đó được Địch Cửu thu hết vào người.
Địch Cửu đắm chìm trong loại cảm ngộ này nên căn bản chẳng hay biết gì về biến hóa xung quanh.
Một ngày, một tháng, một năm…
Khi đạo lôi vận kia mô phỏng theo cảm ngộ đang triệt để lớn mạnh bên trong Địch Cửu thì “oanh” một tiếng, đạo lôi hồ nổ tung tại nơi sâu bên trong thức hải hắn, Địch Cửu đột nhiên mở to mắt rồi đánh ra mấy đạo thủ quyết.
Dưới thủ quyết của hắn, một đường vân không nhìn được bằng mắt thường nhanh chóng xuất hiện, sau đó đường vân kia dần dần rõ ràng hơn và biến thành một đạo thiểm lôi. Tiếng nổ tung của đạo thiểm vang ầm ầm trên không trung.
Bốn chữ đột ngột xuất hiện thật to giữa ý niệm Địch Cửu, Thái Cổ Lôi Văn.
Pháp kỹ cái gì chứ hả, này căn bản là một loại đại thần thông vô thượng, chỉ là hiện tại hắn vừa mới nhập môn mà thôi.
Trong lòng Địch Cửu trở nên kích động cực kỳ, hắn cảm giác chân nguyên trong Tinh Không được tích lũy đến mức cực hạn, một huyết mạch phía dưới Tinh Hà Quyết bị xông mở giúp hắn xông phá lên Kiếp Sinh tầng bảy.
Việc tu vi tăng lên Kiếp Sinh hậu kỳ không phải điều làm Địch Cửu mừng rỡ nhất, thứ khiến hắn kích động hơn chính là Thái Cổ Lôi Văn kia.
Đây tuyệt đối là một sát khí đại kiện, thời điểm xuất thủ vô ảnh vô hình, chờ khi lôi văn bộc phát xong, đối phương có muốn tránh né cũng không kịp nữa.
Địch Cửu quét ngang thần niệm ra ngoài phạm vi trăm dặm rồi nhanh chóng thu hồi bốn đầu linh mạch đã tan rã, sau đó hắn đứng lên di chuyển vào chỗ sâu nhất trong Lôi Cốc. Bởi vì nơi xuất hiện Thái Cổ Lôi Văn rất có thể cũng sẽ có sự tồn tại của Thái Cổ Lôi Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận