Thế Giới Thứ Chín

Chương 269

Địch Cửu ngừng lại, nơi này đã là chỗ sâu nhất trong Lôi Cốc. Lôi kiếp ở đây giảm đi không ít, nguyên nhân bởi vì phần lớn lôi kiếp đều đang đánh vào một khối đá xanh lơ lửng trên không trung.
Khối đá ấy cao cỡ chừng chín thước, lơ lửng cách mặt đất khoảng ba thước, vô số lôi kiếp đánh vào khối đá xanh này sau đó biến mất không thấy dấu vết.
Đây tuyệt đối là Thái Cổ Lôi Thạch, tuy Địch Cửu chưa từng nhìn thấy qua hình dáng của nó nhưng hắn khẳng định mình sẽ không nhận lầm.
Địch Cửu không định thu Thái Cổ Lôi Thạch về tay. Hắn lấy ra tám đầu cực phẩm linh mạch bố trí ở xung quanh hòn đá, sau đó trực tiếp nhảy lên phía trên nó.
“Rầm rầm rầm!”
Địch Cửu vừa mới nhảy lên Lôi Thạch thì vô số tia sét liền đánh xuống người hắn, chỉ một đợt lôi kiếp đã hoàn toàn đánh nát quần áo của Địch Cửu.
Cho dù nhục thân hắn khá cường đại thì dưới lôi kiếp đáng sợ này cũng bị thương không nhẹ.
Địch Cửu kích động không thôi, từ khi nhục thể đột phá thần cấp thì mỗi lần độ kiếp đều rất ít phải chịu thương tổn. Tuy lôi kiếp ở đây làm hắn trọng thương nhưng bù lại lôi nguyên và linh khí nồng đậm kia lại làm cho hắn có một loại cảm xúc tu luyện rất thỏa mãn.
Bị thương thì có là gì, lúc trước hắn vì luyện thể không phải còn thê thảm đến mức chết đi sống lại hay sao? Tuy lôi kiếp ở đây đáng sợ nhưng lại không thể ảnh hưởng đến tính mạng của hắn được.
Địch Cửu đứng trên Thái Cổ Lôi Thạch cơ hồ thương tích đầy mình, lúc đầu máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả nơi hắn đứng, sau đó xương cốt của Địch Cửu cũng bắt đầu vỡ ra.
Tinh Hà Quyết vận chuyển vô cùng thuận lợi, tu vi Địch Cửu bắt đầu điên cuồng tăng lên. Không chỉ thế, nhục thể thần cấp cũng cường đại hơn hẳn.
Thời gian từ từ trôi qua, xương cốt của hắn đã dần liền lại, huyết nhục cũng chầm chậm khôi phục.
Nửa năm sau, thân thể Địch Cửu không còn lại một vết thương nào, mà tu vi của hắn cũng vượt qua Kiếp Sinh cảnh tầng bảy, đột phá đến Kiếp Sinh cảnh tầng tám. Một năm rưỡi sau, Địch Cửu bước vào Kiếp Sinh cảnh tầng chín, hai năm sau, Địch Cửu thành công thăng cấp Kiếp Sinh cảnh tầng chín viên mãn.
Lúc này lôi kiếp đã không còn làm gì được hắn.
Tuy là nhục thân Thần cấp, nhưng bên trong cũng có phân chia cao thấp.
Địch Cửu vẫn không đình chỉ việc tu luyện, hắn đang cố gắng trùng kích cảnh giới Hóa Chân.
Tinh Không mạch lạc tựa như một cái cối xay khổng lồ hấp thu linh khí, kết hợp với lôi nguyên do lôi kiếp mang đến, Địch Cửu mỗi thời mỗi khắc đều tăng chân nguyên của mình lên.
Chân nguyên trong Tinh Không mạch lạc càng ngày càng hùng hậu, nhưng cảnh giới Hóa Chân lại giống như hoa trong sương, đừng bảo là chạm đến, cho dù nhìn cũng chỉ thấy toàn cảnh mơ hồ.
Tu luyện không tuế nguyệt, Địch Cửu đã ở trong Lôi Cốc ba năm, tuy nhiên hắn vẫn chưa thể chạm được đến tầng Hóa Chân.
Nếu là lúc bình thường, bế quan mấy tháng mà vẫn không đột phá được gì thì hắn nhất định sẽ đình chỉ việc này lại, đi ra ngoài tìm cách đột phá khác. Con đường tu luyện khi nắm khi buông, nếu như cứ cố chấp vậy nhất định sẽ thảm bại, đạo lý này Địch Cửu luôn ghi nhớ.
Nhưng lần này Địch Cửu không thể không cố chấp đột phá cảnh giới Hóa Chân, bởi vì hắn biết đây chính là nơi tốt nhất để thăng cấp rồi. Một khi ra ngoài, chỉ sợ không tìm thấy nơi nào thích hợp hơn ở đây.
Hắn không giống với những người khác, người khác có Chân Linh Đan, hoặc là có Chân La Đan. Nhưng hắn lại không có Chân Linh Thảo và Băng La Thảo, nếu như không có hai loại linh thảo ấy thì cho dù hắn có thật sự là cửu phẩm Đan Vương cũng vô dụng.
Năm thứ sáu qua đi, lúc này hắn vẫn không trùng kích được cảnh giới Hóa Chân, trong lòng của hắn có chút lo lắng.
Ở trong Tiểu Trung Ương Tinh không thể tấn cấp Hóa Chân, không có nghĩa rời khỏi đây sẽ có thể tấn cấp. Hơn nữa nếu như không xảy ra sự tình Cảnh Kích thì còn tốt một chút. Nhưng sau khi Cảnh Kích giết Bái Võ Phương con trai của Tiệt Tinh Vực Chủ, chỉ sợ sau khi ra ngoài ngay cả cơ hội tu luyện còn chẳng có chứ đừng nói chi đến việc đột phá cảnh giới.
Nghĩ đến chỉ mấy tháng nữa sẽ phải rời khỏi Tiểu Trung Ương Tinh, Địch Cửu cắn chặt răng, hắn trực tiếp dẫn một đạo lôi kiếp thẳng vào Tinh Không mạch lạc. Không có Chân Linh Đan, hắn đành làm liều một phen. Lấy mức độ thân thể của hắn hiện tại, dẫn lôi kiếp vào trong cơ thể hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ.
“Oanh!”
Tia sét kia vừa vào Tinh Không mạch lạc liền giống như quả bom nổ ở bên trong cơ thể. Toàn bộ Tinh Không trở nên vặn vẹo, tinh không mênh mông bên trong tinh không mạch lạc lộn xộn cả lên, trật tự không gian trong đó dường như tán loạn. Chân nguyên trong cơ thể giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, cứ bùng cháy không ngừng.
Chơi lớn rồi, hình như đây là dấu hiệu tu vi sắp bị hủy, chân nguyên đã mất đi khống chế, thức hải cũng bắt đầu oanh minh.
Địch Cửu cố gắng vận chuyển Tinh Hà Quyết tiêu hóa đạo lôi kiếp ấy, hắn lo lắng nếu như không làm gì thì nhục nhân của mình nhất định sẽ bị hủy đi. Nghĩ tới đây, hắn bèn liều mạng điều động thêm cả khối đá xám trong thức hải.
Đạo tắc màu vàng kia rất mạnh, bất quá Địch Cửu cũng biết rõ, đạo tắc màu vàng nọ chỉ tạm thời ở nhờ trong thức hải của hắn mà thôi, nó không hoàn toàn thuộc về hắn. Hiện tại trong thời khắc sinh tử, hắn chỉ có thể liều mạng khu động tia thiểm điệm đó để hỗ trợ. Đồng thời hắn cũng phát ra ý chí của mình, nếu như hắn vẫn lạc thì đạo tắc đấy cũng sẽ không còn chỗ nương thân.
Dưới ý niệm cường đại của Địch Cửu, viên đá xám bỗng nhúc nhích, tia thiểm điệm màu vàng tản mát ra từng cơn sóng gợn, tựa hồ lo lắng Địch Cửu sẽ vẫn lạc mà chết.
Gợn sóng màu vàng này vừa xuất hiện, Địch Cửu liền cảm nhận được đây là một loại pháp tắc rõ ràng giữa thiên địa. Chỉ cần một đạo thôi cũng đủ giúp hắn cảm nhận được bức màn ngăn cách Hóa Chân. Còn tốt hơn Chân Linh Đan và Chân La Đan rất nhiều.
Vô luận sống hay chết, Địch Cửu đã không còn thời gian để cố kỵ, hắn điên cuồng khống chế chân nguyên và đạo lôi kiếp đánh thẳng tới tầng ngăn cách vừa xuất hiện.
“Răng rắc!”
Chỉ là lần trùng kích thứ nhất mà tầng ngăn cách kia đã xuất hiện vết nứt.
Toàn bộ thân thể Địch Cửu run rẩy dữ dội, mấy trăm huyệt vị bị loại trùng kích này xé rách, trong chớp mắt hắn liền trở thành một huyết nhân.
Liên tục có tia sét thô to đánh thẳng lên trên người hắn, Địch Cửu biết biết lôi kiếp Hóa Chân đã giáng xuống rồi.
Hiện giờ hắn đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, tuy tia thiểm điệm màu vàng giúp hắn có cơ hội chạm đến tầng ngăn cách Hóa Chân, nhưng nếu như không đột phá thành công thì hắn chắc chắn sẽ mất mạng.
Ban đầu lôi kiếp trên Thái Cổ Lôi Thạch đã rất dày đặc, hiện tại Địch Cửu đưa tới Hóa Chân lôi kiếp khiến nó càng thêm đáng sợ, cứ như một trận mưa sấm sét tầm tã trút xuống vậy.
Chuyện duy nhất Địch Cửu có thể làm bây giờ chỉ có vận chuyển Tinh Hà Quyết để đột phá cảnh giới Hóa Chân mà thôi.
“Răng rắc!”
Một tiếng vỡ nát truyền ra từ trong thân thể, Địch Cửu cảm giác được chân nguyên hỗn loạn bên trong Tinh Không mạch lạc đang tiết ra ngoài. Đạo lôi kiếp hắn dẫn vào không thấy đâu nữa, Tinh Không mở rộng hơn so với lúc trước rất nhiều. Tinh hà trong mạch lạc lại càng thêm rõ ràng, từng ngôi sao lấp lánh ẩn hiện.
Lôi kiếp ầm ầm đánh xuống mạnh mẽ như cũ, Địch Cửu vẫn cố gắng điên cuồng hấp thu linh khí và lôi nguyên để gia tăng tu vi mình lên.
Một lát sau, hắn tế ra Thiên Sa Đao rồi đánh thẳng về phía vô số lôi kiếp trên không trung.
Địch Cửu không phải muốn ngăn cản lôi kiếp, thứ hắn muốn là dẫn tới lôi kiếp càng cường đại hơn nữa.
“Ông!”
Thiên Sa Đao lần thứ nhất bổ ra, lôi kiếp run rẩy, Địch Cửu cảm nhận được Thiên Sa Đao lại mạnh lên.
Thiên Sa Đao từ trung phẩm linh khí, tấn cấp đến thượng phẩm linh khí, chiều dài cũng biến thành tám tấc.
Địch Cửu biết đây là lần thu hoạch cuối cùng của hắn ở Tiểu Trung Ương Tinh, cho nên lần này hắn chẳng chút do dự tế ra mấy ngàn thanh đao khí.
Quả nhiên lôi kiếp đánh xuống càng thêm mãnh liệt, thức hải của hắn cũng bắt đầu rung động.
Thức hải của Địch Cửu không hề tầm thường, hơn nữa hắn còn tu luyện Thần Niệm Đoán Thiên, thế nên làm sao hắn không biết đây chính là dấu hiệu thức hải tấn cấp?
Địch Cửu nhanh tay lấy ra hai gốc Chích Thần Thảo màu đen nuốt xuống, đồng thời kết hợp vận chuyển Thần Niệm Đoán Thiên để rèn luyện thức hải.
Trong thức hải truyền đến cơn đau khủng khiếp, ngọn lửa do hai gốc Chích Thần Thảo mang đến còn lợi hại hơn cả Đạo Hỏa, dường như bọn chúng đang muốn thiêu đốt thức hải của Địch Cửu thành tro bụi vậy.
Địch Cửu chẳng hề sợ hãi, thức hải của hắn cực kỳ vững chắc, hai gốc Chích Thần Thảo màu đen tuyệt đối không thể hủy thức hải của hắn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, sau khi Thần Niệm Đoán Thiên không ngừng vận chuyển thì năng lượng của Chích Thần Thảo từ từ bị hấp thu, Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện mười đạo đường vân trong thức hải của mình bắt đầu mờ dần, cuối cùng tạo thành một đường vân màu vàng nhạt.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận