Thế Giới Thứ Chín

Chương 270

Đây là thức hải cấp mười một hay màu vàng cấp một thế nhỉ? Thế nhưng mặc kệ cái nào đi nữa, Địch Cửu đều biết thần niệm của bản thân đã tăng lên khá nhiều so với trước đó rồi.
Lôi kiếp tiếp tục giáng xuống, Địch Cửu vẫn giữ nguyên ý định hấp thu nhiều linh khí hơn để trùng kích Hóa Chân tầng hai.
Tuy nhiên, lôi kiếp cứ như biết rõ ý định của hắn, khi tu vi Hóa Chân tầng một của Địch Cửu vững chắc, lôi kiếp lập tức biến mất.
Muốn tấn cấp không thể nào không có sấm sét từ lôi kiếp được, nếu chỉ dựa vào sấm sét do Thái Cổ Lôi Thạch dẫn tới, Địch Cửu biết trong thời gian ngắn hạn, tu vi của hắn sẽ không cách nào tăng thêm nữa.
Tính toán sơ qua, Địch Cửu đoán chừng cũng sắp đến lúc phải rời khỏi Tiểu Trung Ương tinh rồi. Hắn leo xuống Thái Cổ Lôi Thạch, dùng chuyển di đại trận chuyển dời khối đá này vào bên trong Tiểu Thế Giới của mình. Thái Cổ Lôi Thạch chắc chắn là một kiện chí bảo, bất quá hiện tại Đạo Hỏa chưa thể hòa tan nổi nó.
Khi Thái Cổ Lôi Thạch vừa bị Địch Cửu thu lại, bầu trời đầy sét trong chớp mắt liền tiêu tán. Bấy giờ Địch Cửu mới dùng thần niệm quét đến Cảnh Kích ở phía xa.
Hắn dùng gần bảy năm trời mượn nhờ Lôi Cốc và đạo thiểm điện màu vàng trong thức hải mới có thể đột phá từ Kiếp Sinh cảnh tầng bốn đến Hóa Chân tầng một, xem như đã hoàn thành mong muốn rồi.
Mà cũng trong khoảng thời gian ấy, Cảnh Kích từ Tích Hải cảnh một tầng lại tu luyện đến Kiếp Sinh cảnh tầng bốn. Nếu bàn về tiến độ đến thì thành tích của Cảnh Kích còn muốn mạnh hơn so với hắn.
- Cửu ca, ta đã tiến vào Kiếp Sinh cảnh tầng bốn.
Cảnh Kích đột ngột xuất hiện trước mặt Địch Cửu, trong giọng nói của y mang theo sự hưng phấn và kích động cực độ.
Mấy năm vừa qua, y luôn một mực điên cuồng tu luyện, bởi vì Cảnh Kích hiểu rõ mình đã đắc tội người không nên đắc tội. Đồng thời, nhờ đan dược đỉnh cấp và cực phẩm linh mạch, lại thêm lôi nguyên vô cùng vô tận ở nơi đây hỗ trợ nên y tiến bộ rất nhanh. Mà điều khiến Cảnh Kích cảm động nhất việc Địch Cửu cho y đoạn Lôi Vận Mạch kia.
- Thật tốt, tu vi huynh đã tăng hai cấp độ lớn, Thần Niệm Độn cũng khá hơn trước nhiề. Vậy luyện thể thì đến trình độ nào rồi?
Vừa rồi Cảnh Kích chỉ lóe lên một cái là đã đứng ngay trước mặt hắn, hiển nhiên y đã tu luyện Thần Niệm Độn tới trình độ nhất định nào đó.
Nghe Cửu ca hỏi thế, Cảnh Kích mới gãi gãi đầu, đáp:
- Đã đến Hồn cảnh trong Tam Vương cảnh, ta có cảm giác dường như công pháp luyện thể này tạo ra là dành cho mình vậy. Nếu không phải ta cố gắng muốn tăng tu vi thì nói không chừng đã bước vào Vương cảnh rồi.
- Luyện thể là chuyện từ từ sẽ được, huynh không cần phải vội. Mấy năm qua, ta dành thời gian để phá giải thần thông trên lôi chùy, thần thông đó gọi là Thái Cổ Lôi Văn, đây là ngọc giản chứa tâm đắc trong lúc tu luyện nó, huynh cầm lấy đi.
Cảnh Kích lắc đầu.
- Cửu ca, ta cũng có cảm ngộ thần thông trên lôi chùy. Ta cảm giác mình nên dựa theo đồ phổ tu luyện là thích hợp nhất. Nếu thay đổi phương pháp có khi việc tu luyện sẽ không còn thoải mái như hiện tại...
Địch Cửu giật mình, bát giác đồng chùy kia thật ra chính là một cái lôi chùy không biết do ai để lại. Hắn nghĩ nên kết hợp hình vẽ và văn tự để tu luyện sẽ tốt hơn nhưng Cảnh Kích nói cũng không sai, những gì thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.
- Tốt, vậy huynh cứ dựa theo cảm giác của mình mà tu luyện. Bây giờ ta giúp huynh luyện chế một cây đại phủ, huynh mau chóng thu thập tất cả Thiên Tử Lôi Thạch lại đây đi.
- Thiên Tử Lôi Thạch là cái nào?
Cảnh Kích nghi hoặc nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu chỉ những mảnh vụn màu tím vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
- Đó chính là Thiên Tử Lôi Thạch, lát nữa ta sẽ dùng Thiên Tử Lôi Thạch và Địa Tâm Văn Kim để luyện chế một thanh cực phẩm linh khí cho huynh.
- Được rồi, ta đã biết.
Cảnh Kích không nhận ra Thiên Tử Lôi Thạch, bất quá y tin tưởng Địch Cửu vô điều kiện.
Sau mấy ngày, Địch Cửu đã luyện chế ra một thanh cự phủ dài một trượng hai. Cự phủ này có màu tím, trên lưỡi búa mang theo từng đạo đường vân, chỉ cần nhìn sơ cũng có thể khẳng định đây là một thanh cực phẩm linh khí đỉnh cấp.
Cảnh Kích bắt chước Địch Cửu đeo cây búa trên lưng. Cự phủ rất lớn, trông có khí thế hơn hẳn Thiên Sa đao.
- Đúng là búa tốt.
Vừa chạm đến cự phủ là Cảnh Kích đã thích ngay, y đưa giới chỉ chứa đầy Thiên Tử Lôi Thạch cho Địch Cửu rồi nóng lòng đi thử món đồ chơi mới.
Trông thấy Cảnh Kích vui vẻ bổ ra một búa, Địch Cửu biết ngay y thật sự rất thích hợp với loại vũ khí này. Vốn hắn tính đề nghị Cảnh Kích thử dùng bát giác lôi chùy, nhưng nếu Cảnh Kích hợp với phủ đến thế thì không cần thiết phải thay đổi pháp bảo nữa.
- Cửu ca giúp ta đặt tên cho thanh cự phủ này đi, có nó, ta dám chiến với cả Hóa Chân tầng một.
Cảnh Kích hào hứng hô to.
- Huynh đừng dại dột đánh với Hóa Chân cảnh, Hóa Chân và Kiếp Sinh thật sự chênh lệch rất lớn. Dù huynh có Tinh Hà mạch thì ít nhất cũng phải chờ đến Kiếp Sinh cảnh hậu kỳ mới có thể liều mạng với tu sĩ Hóa Chân. Thanh cự phủ này dùng Địa Tâm Văn Kim và Thiên Tử Lôi Thạch luyện chế, vậy gọi nó là Lôi Văn Phủ đi.
Địch Cửu dặn dò Cảnh Kích một phen.
Hắn đã bước qua Kiếp Sinh cảnh, tự nhiên hiểu rõ sự chênh lệch giữa Kiếp Sinh và Hóa Chân cách biệt nhiều đến cỡ nào.
- Tốt, từ nay ta sẽ gọi nó là Lôi Văn Phủ.
Cảnh Kích không chịu cất món đồ chơi mới, yêu thích giữ mãi trong tay chẳng rời.
Đoán chừng Tiểu Trung Ương Tinh sắp đóng lại nên Địch Cửu dứt khoát ở lì trong Lôi Cốc cùng Cảnh Kích để nghiên cứu thảo luận về công pháp. Đồng thời hắn cũng cho Cảnh Kích vài gốc Chích Thần Thảo và dạy y cách tăng cường thức hải của mình.
Tu vi của Cảnh Kích hiện giờ là Kiếp Sinh cảnh tầng bốn, thức hải đã đạt tới cấp tám, tuy nói là có Đoán Thần Thuật trợ giúp nhưng ít nhiều vẫn có thể gọi y là thiên tài.
Một tháng đảo mắt đã qua, khoảnh khắc Tiểu Trung Ương Tinh đóng lại nhanh chóng tới, lúc này Địch Cửu và Cảnh Kích đều bị ngũ thải quang mang cuốn lên rồi rơi xuống quảng trường khi trước.
Số người xuất hiện tại đây nhiều hơn so với thời điểm Tiểu Thế Giới Tinh mở ra, đủ loại cờ hiệu thương hội được dựng lên vô cùng hoành tráng. Toàn bộ Thế giới Tiểu trung ương đều biết, mỗi lần Tiểu Thế Giới Tinh đóng lại là tương đương với việc xuất hiện vô số linh thảo đỉnh cấp.
- Địch Cửu, như thế nào rồi?
Trông thấy hai người họ xuất hiện, Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc lập tức tiến đến bên cạnh Địch Cửu, gần như đồng thời hỏi thăm.
Mức độ tiến bộ của Địch Cửu tại Tiểu Trung Ương tinh có quan hệ trực tiếp đến kế hoạch của họ. Nếu như thực lực của hắn tiến triển quá ít trong đó, chỉ sợ sẽ không có cơ hội tham gia Chân Vực thiên tài chiến.
- A, tiểu tử này thế mà lên tới tận Kiếp Sinh cảnh tầng bốn rồi ư…
Tiển Tắc giống như phát hiện đại lục mới, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Cảnh Kích.
Lúc Cảnh Kích tiến vào Tiểu Trung Ương tinh, Tiển Tắc biết rõ y mới chỉ ở Hư Thần cảnh, hơn nữa còn là Hư Thần cảnh sơ kỳ. Bây giờ y đã lên tới Kiếp Sinh cảnh tầng bốn, cái này phải có kì ngộ nghịch thiên đến cỡ nào hả?
Đừng bảo Tiển Tắc, ngay cả Huyễn Minh Tử cũng bị Cảnh Kích làm cho kinh sợ. Ông ta một mực xem trọng Địch Cửu, hiện tại mới phát hiện còn có một gia hỏa thiên tài hơn cả Địch Cửu, mới ngây người tại Tiểu Trung Ương tinh hơn mười năm thôi mà đã bước vào Kiếp Sinh cảnh tầng bốn rồi.
- Ngươi nhất định phải tham gia Chân Vực thiên tài chiến.
Huyễn Minh Tử kích động bắt lấy tay Cảnh Kích.
Cảnh Kích lầm bầm một câu:
- Thiên tài chiến là thứ gì? Cửu ca nói sao ta nghe vậy.
Huyễn Minh Tử mạnh hơn thì thế nào, Địch Cửu nói đi thì y mới đi. Cảnh Kích rất rõ ràng vì sao bản thân chỉ mới mười năm ngắn ngủi đã có thể thành công bước vào Kiếp Sinh cảnh. Công lao lớn nhất chắc chắn thuộc về Cửu ca của y.
Trước khi gặp được Cửu ca, Cảnh Kích đã tu luyện hết mấy năm mà vẫn quanh quẩn mãi ở Hư Thần cảnh, do y ngẫu nhiên đạt được một viên Linh Hải Quả nên mới bước vào Tích Hải cảnh. Tuy nhiên sau khi gặp được Cửu ca, huynh ấy trực tiếp cho y mười dòng cực phẩm linh mạch và các loại linh đan khác để hỗ trợ cho việc tấn cấp của mình.
Dù như thế thì đó cũng chẳng phải nguyên nhân chủ yếu để y nhanh chóng tấn cấp, lí do thật sự là Cửu ca cho y một đoạn Lôi Vận Mạch, vật kia mới đúng là đại sát khí tu luyện đối với Cảnh Kích. Đáng tiếc Lôi Vận Mạch quá ít, nếu như nhiều hơn một chút thì Cảnh Kích đoán bản thân hoàn toàn có thể trùng kích cảnh giới Hóa Chân luôn rồi.
Địch Cửu đang muốn trả lời thì bỗng nhiên nhìn thấy Tằng Bắc Tử và Du Tiệp, điều làm hắn giật mình nhất chính là Tằng Bắc Tử thiếu mất một cánh tay.
Ở trong Tiểu Trung Ương tinh những mười năm nhưng tu vi của Tằng Bắc Tử vẫn chỉ quanh quẩn ở Nguyên Hồn cảnh, Du Tiệp thì ngược lại, tiến thẳng tới Hư Thần cảnh tầng bảy.
- Địch đại ca…
Trông thấy Địch Cửu, vành mắt Tằng Bắc Tử đỏ lên.
Tiểu Trung Ương tinh vốn là thánh địa tu luyện vô thượng, nàng đi vào thời gian dài như vậy nhưng chẳng những tu vi không tiến bộ mà còn trở thành phế nhân.
Tu sĩ mất đi một cánh tay dù có thể dùng linh dược phục hồi như cũ nhưng thực lực sẽ giảm bớt đi nhiều, cần rất nhiều năm mới có thể bổ sung lại. Huống hồ linh dược chữa trị thân thể là thứ mà nàng có thể mua được sao? Đừng bảo mua không nổi, dù mua được cũng không thể mua.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ngụy San San và Hà Thai đâu?
Địch Cửu vừa mới hỏi xong thì thần niệm liền quét được Ngụy San San và Hà Thai đang chạy tới.
- Cửu ca, nếu như không phải có người hỗ trợ, ta và San San đã chết trong đó... Bắc Tử, tay của tỷ… Tỷ gặp chuyện gì thế?
Hà Thai còn chưa dứt lời đã nhìn thấy tình trạng Tằng Bắc Tử nên vội vàng hỏi thăm.
Tiến vào tu chân giới đã nhiều năm như vậy rồi đương nhiên Hà Thai hiểu rõ việc mất đi một cánh tay có ý nghĩa như thế nào đối với tu sĩ.
- Tay của Bắc Tử bị kẻ khác chém đứt, người kia vì cướp đoạt giới chỉ mà chém đứt tay nàng, chỉ vì Bắc Tử lấy được một gốc Băng La…
Du Tiệp siết chặt nắm đấm, không cam lòng kể lại.
Một gốc Băng La, nếu đổi thành bất kỳ một tông môn nào thì cũng sẽ điên cuồng cướp đoạt.
- Vậy các ngươi làm sao trốn được?
Địch Cửu hỏi thẳng, hắn khẳng định nếu đó thật sự là Băng La, đối phương phải giết người diệt khẩu mới đúng.
- Ta và Bắc Tử nhìn thấy một bộ xương khô, trên ngón tay của bộ xương ấy có một cái giới chỉ, chúng ta lấy được hai tấm Phong Độn Phù cấp bảy từ trong đó. Nếu không có Phong Độn Phù, chúng ta đoán chừng đã mất mạng rồi.
Tình cảm Du Tiệp giữa Tăng Bắc Tử rất sâu đậm, hai người cùng một chỗ từ Tiên Nữ Tinh đến Cực Dạ đại lục, cho tới bây giờ hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, nhiều lần vào sinh ra tử.
Lúc đầu tu vi Tằng Bắc Tử luôn cao hơn một chút so với Du Tiệp, lần này Tằng Bắc Tử bị mất một tay cho nên tốc độ tu luyện đã chậm lại.
Địch Cửu an ủi nàng ta:
- Ngươi không cần lo lắng, lần Tiểu Trung Ương tinh mở ra này xuất hiện vô số linh thảo cấp chín. Ta tin tưởng chắc chắn sẽ có Uẩn Chân Quyết Quả, chỉ cần nó xuất hiện, ta sẽ nghĩ biện pháp mua về và giúp ngươi khôi phục cánh tay.
Uẩn Chân Quyết Quả là linh quả cấp chín có thể chữa trị nhục thân tu sĩ. Loại linh quả này có giá trị gần bằng Thiên Khuyên Hoa. Tuy nói Thiên Khuyên Hoa là bảo vật khôi phục nhục thân tốt nhất, tuy nhiên vật này đã sớm tuyệt tích. An ủi xong, Địch Cửu mới quay sang hỏi Du Tiệp:
- Các ngươi có biết hung thủ là ai không?
Du Tiệp nhanh chóng trả lời:
- Biết, đối phương nói “đụng phải Tế Duệ ta đây, xem như là do vận số các ngươi không may”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận