Thế Giới Thứ Chín

Chương 273

Kế Hành lập tức tiếp lời:
- Không sai, chuyện này thật sự là Phủ Vương điện đã nhận được nhân tình lớn của Hồng Anh thiếu gia, nhị đệ...
Mi Hạ Lũng hiểu ý, vội lấy một cái giới chỉ đưa cho Địch Cửu:
- Hồng Anh thiếu gia, đây là 100 triệu linh thạch mà Tu Bách đã mượn, để tới hôm nay mới trả, thật quá xấu hổ rồi.
Địch Cửu không chút khách khí thu hồi chiếc nhẫn.
- Còn hai việc nữa, đầu tiên, chuyện ngày hôm nay không được truyền đi, ta nhớ rõ những người ở đây rồi, có vấn đề gì xảy ra thì đừng trách ta không nói trước. Chuyện thứ hai, tay của sư muội ta bị Tế Duệ chém đứt, nếu như Phủ Vương điện có thể trong thời gian ngắn nhất mà cung cấp tin tức về Uẩn Chân Quyết Quả thì ân oán giữa chúng ta coi như chấm dứt.
Kế Hành nghe Địch Cửu nói vậy bèn cảm thấy cực kỳ căng thẳng, Hoàng Truyền Luân và Tế Duệ đã chết rồi thế mà hắn vẫn chưa chịu bỏ qua.
- Hồng Anh thiếu gia, ta biết trên hội đấu giá lần này sẽ xuất hiện một quả Uẩn Chân Quyết...
Mi Hạ Lũng vội vàng khai báo, y không thể không vội. Phủ Vương điện bị cường giả như Địch Cửu ghi thù là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Phủ Vương điện chỉ là bát tinh tông môn, vốn đã không có tư cách đi cạnh tranh Uẩn Chân Quyết Quả, cho nên họ dứt khoát tiết lộ chuyện này cho Địch Cửu.
Địch Cửu quan sát Mi Hạ Lũng, thở dài rồi bảo:
- Ngươi hẳn nên đi thế tục làm quyền thần chứ không nên lựa chọn con đường tu luyện.
Dứt lời, Địch Cửu bèn mang theo Cảnh Kích và Tằng Bắc Tử xoay người rời đi.
Có ý gì? Mi Hạ Lũng nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Địch Cửu. Bất quá rất nhanh y liền nghĩ tới việc mình cần phải làm. Mi Hạ Lũng liếc qua đông đảo trưởng lão ở đây, gằn giọng bảo
- Chuyện Hồng Anh thiếu gia đạt được Băng La tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không thì Phủ Vương điện chắc chắn gặp phải tai ương.

- Địch Cửu, Tiểu Trung Ương tinh đã đóng lại. Thiên Kim Vực Chủ không thèm để ý tới chuyện nơi này nữa, ta rất muốn biết bây giờ ngươi sẽ dùng cớ gì đây?
Ba người Địch Cửu mới vừa đi ra ngoài trụ sở Phủ Vương điện liền bị Thành Cơ ngăn lại.
Lúc trước Thành Cơ muốn giết Địch Cửu, không ngờ lại bị Thiên Kim Vực Chủ quét ra ngoài bởi vì Tiểu Trung Ương tinh sắp mở ra. Hiện tại nó đã đóng lại, vô luận chuyện gì phát sinh, ông ta cũng sẽ không để ý tới nữa.
- Cảnh Kích, huynh mang Bắc Tử sư muội về trước đi, trong lúc tu luyện có gì không hiểu thì cứ hỏi Huyễn tiền bối.
- Được.
Cảnh Kích đương nhiên răm rắp nghe theo lời Địch Cửu. Cửu ca có thể nhẹ nhàng xử lý tam điện chủ của Phủ Vương điện, há lại e ngại một tên tiểu bạch kiểm?
Thành Cơ tuy là cường giả Hóa Chân tầng sáu nhưng vẻ ngoài lại rất anh tuấn, thật giống y như một tiểu bạch kiểm.
- Đa tạ Địch đại ca ra mặt vì ta.
Cho tới bây giờ, Tằng Bắc Tử mới có cơ hội cảm tạ Địch Cửu.
- Không cần khách khí. Trong buổi đấu giá hội tối nay, ta nhất định sẽ mua đồ về cho muội.
Địch Cửu khoát tay.
Chờ cho hai người bọn họ rời đi, Thành Cơ mới từ tốn hỏi:
- Ngươi cho rằng lôi Huyễn Minh Tử ra thì ta sẽ phải sợ sao? Ngươi không cần chờ hắn tới cứu, dù có nhận được tin của ngươi thì hắn cũng không dám tới. Còn về phần đấu giá hội thì ngươi càng không cần bận tâm, ngươi không có cơ hội tham gia đâu.
Thành Cơ đang nói thật, trước khi tìm Địch Cửu, lão đã mời một vị cường giả khác của Thiên Cơ Các tiếp cận Huyễn Minh Tử. Bởi vậy nên lão đương nhiên không sợ gì cả. Hiện tại Huyễn Minh Tử đã không thể đại diện cho Thiên Cơ Các, mà Trữ Tiên tông dù sao cũng là một đỉnh cấp cửu tinh tông môn, sao phải e ngại một mình Huyễn Minh Tử?
- Ngươi muốn động thủ trong này sao?
Địch Cửu hiểu ngay, hắn bảo Cảnh Kích thỉnh giáo Huyễn Minh Tử làm cho đối phương nghĩ rằng hắn cầu cứu. Trên thực tế, hắn chỉ đang thật tâm khuyên Cảnh Kích nên hỏi nếu cần, về phần cầu cứu, Địch Cửu tin tưởng nếu hắn đánh không lại thì có cầu cứu Huyễn Minh Tử cũng chẳng có tác dụng gì.
- Nếu như ngươi không muốn đi theo ta thì động thủ trong này cũng được.
Thành Cơ lạnh nhạt đáp, khí thế của lão đã khóa chặt vùng không gian xung quanh.
Địch Cửu chế nhạo:
- Vậy ngươi còn đứng đó làm cái gì? Tranh thủ thời gian dẫn đường đi, đừng chậm chạp nữa, bản thiếu đêm nay còn phải tham gia đấu giá hội đấy.
Thấy thái độ Địch Cửu thản nhiên như thế làm Thành Cơ vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên chỉ thoáng qua, lão lập tức lấy lại bình tĩnh, lão cho rằng mình không cần phải lo lắng gì cả.
- Tốt, có chút khí phách, vậy đi theo ta đi. Không cần nghĩ đến việc dùng độn phù đào tẩu, không gian quanh đây đều đã bị ta dùng chân nguyên khóa chặt, ngươi có dùng độn phù cũng chẳng thể đi nổi đâu.
Thành Cơ nói xong liền xoay người dẫn đường, lão không hề lo lắng Địch Cửu sẽ dám bỏ trốn dưới mí mắt của mình.
Bởi vì ngoại trừ khí thế của bản thân lão ra thì chung quanh Tiểu Trung Ương tinh còn không cho phép độn thuật và phi hành.
Rất nhiều người trông thấy Địch Cửu bị Thành Cơ mang đi, tuy nhiên không ai dám ngăn cản, ngay cả Cúc Khải đang chuẩn bị ngăn Địch Cửu lại cũng phải dừng bước. Thực lực Trữ Tiên tông vốn không yếu hơn Côn tông, hơn nữa kẻ mang Địch Cửu đi là Thành Cơ – tông chủ Trữ Tiên tông, có tu vi Hóa Chân tầng sáu, một trong Tam Thập Lục Vương Hóa Chân.
Côn tông dù muốn gây phiền phức cho Địch Cửu cũng phải chờ hắn trở lại rồi hẵng nói. Nếu Địch Cửu không về được, vậy chỉ có thể xem như bọn họ tuột mất cơ hội báo thù, bởi vì hắn nhất định đã bị Thành Cơ giết chết rồi.
- Cúc trưởng lão, Đàm trưởng lão dặn người chờ đã, tạm thời đừng đi tìm Hồng Anh thiếu gia...
Khi Cúc Khải còn đang ảo não, một tên đệ tử nội môn Côn tông vội vàng chạy đến truyền lời.
- Vì sao?
Cúc Khải theo bản năng hỏi một câu.
- Đàm trưởng lão dặn người qua gặp ông ấy.
Đệ tử nội môn không biết nguyên nhân mà chỉ truyền đạt lại lời của Đàm trưởng lão.
Đàm trưởng lão này chính là Đàm Khô - nội môn trưởng lão Côn tông, Hóa Chân tầng bốn, địa vị cao hơn Cúc Khải rất nhiều. Hiện tại Đàm Khô muốn gặp gã, Cúc Khải tự nhiên không dám thất lễ.
Thời điểm tới trụ sở Côn tông, Cúc Khải mới phát hiện các vị trưởng lão đều đang ở trong Nghị Sự điện, ngay cả hai cường giả Hóa Chân còn lại của Côn Tông cũng đã có mặt ở đây.
- Cúc trưởng lão tìm chỗ ngồi xuống đi.
Đàm Khô gật đầu với Cúc Khải, dặn dò một câu, sau đó mới trầm giọng nói:
- Trước đó ta chỉ thông báo với mọi người rằng tông chủ mất tích, ta đoán chừng rất nhiều người đều hơi nghi hoặc. Hiện tại ta cần nói thật cho tất cả biết, tông chủ không phải mất tích, mà đã vẫn lạc...
Trong Nghị Sự điện yên tĩnh đến mức không có một tiếng thở. Về chuyện tông chủ Thúc Hạo Lan vẫn lạc, những người đang ngồi gần như đều đã đoán được, tuy nhiên khi tin tức được chính thức xác nhận thì vẫn tạo ra đả kích không hề nhỏ.
Thanh âm Đàm Khô ngày càng trầm thấp:
- Ta và Bành Vận Thái Thượng sở dĩ nói chuyện này ra bởi vì đối thủ đã mạnh mẽ đến mức không phải đơn độc một người có thể giết chết...
Nghe đến đây, trong đại điện lập tức ồn ào. Ý của Đàm Khô trưởng lão có nghĩa rằng đã biết hung thủ là ai. Kẻ nào dám quang minh chính đại giết tông chủ Côn tông?
Đàm Khô ra hiệu cho mọi người im lặng.
- Hiện tại chúng ta gần như có thể khẳng định, tông chủ bị Địch Cửu hãm hại...
- Đàm trưởng lão, ý kiến này không khả thi, tên Địch Cửu kia có tu vi gì?
Một tu sĩ ngạc nhiên hô lên.
Tất cả trưởng lão còn lại cũng khó mà tin nổi. Thực lực Địch Cửu thật sự tiến bộ rất lớn nhưng sao có thể giết chết tông chủ được? Huống chi tông chủ đã mất tích từ chục năm trước, khi đó tu vi của Địch Cửu còn thấp hơn bây giờ nhiều.
Đàm Khô lấy ra một quả thủy tinh cầu kích phát, sau đó nói:
- Các người cứ xem đi thì biết.
Trong thủy tinh cầu là hình ảnh Địch Cửu đang đè ép Dược Hoành Hà - trưởng lão nội môn Côn tông, thậm chí Dược Hoành Hà kích phát Vực Linh Kiếm Ý mà vẫn bị Địch Cửu giết chết.
Xem hết hình ảnh trong thủy tinh, tất cả mọi người ngồi đây đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Tuy Dược Hoành Hà vẫn chưa tới Kiếp Sinh cảnh, nhưng gã vốn là niềm kiêu ngạo của Côn tông, đệ nhị Đỉnh Bảng, cho dù tu sĩ Kiếp Sinh cảnh cũng chưa chắc dám chiến với Dược Hoành Hà. Huống chi, gã còn nắm giữ một lá bài bảo mệnh, đó chính là chiêu Vực Linh Kiếm Ý. Đừng nói cùng cấp, ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không dám tùy tiện đối mặt với chiêu đấy. Thế mà Địch Cửu không những thành công tránh khỏi, lại còn có thể dùng một quyền oanh sát đối phương.
Trông thấy mọi người bị thực lực của Địch Cửu làm cho kinh sợ, lúc này Đàm Khô mới tiếp tục lên tiếng:
- Ta tin tưởng mọi người đều thấy được sức chiến đấu của Địch Cửu chắc chắn là Kiếp Sinh cảnh, thậm chí còn mạnh hơn Kiếp Sinh cảnh bình thường. Sau khi giết trưởng lão Dược Hoành Hà, hắn còn làm trọng thương Nhiễm Bất Thương của Hư Kiếm tông.
Cúc Khải nghe đến đó, rốt cuộc gã cũng hiểu rõ ràng vì sao Đàm Khô không để cho mình đơn độc đi tìm Địch Cửu. Nhiễm Bất Thương là cường giả Sinh Bảng, tu vi Kiếp Sinh cảnh tầng bảy, thế nhưng ngay cả Nhiễm Bất Thương còn chưa làm gì được Địch Cửu, Cúc Khải một mình đi tìm hắn thì chẳng khác nào đi tự sát.
Một lão già râu tóc bạc trắng đứng lên.
- Các vị trưởng lão, ta cảm thấy tên này có chút tà môn. Tuy nhiên hắn đã đánh trọng thương Nhiễm Bất Thương, chúng ta có thể liên hợp với Hư Kiếm tông đối phó hắn...
Phía sau Địch Cửu còn có Huyễn Minh Tử, liên hợp Hư Kiếm tông đối phó với hắn vốn chính là ý định của Đàm Khô và Bành Vận.
Không chỉ mỗi Côn tông, giờ khắc này, những tin tức về Địch Cửu ở quảng trường Tiểu Trung Ương tinh đều đã truyền đến tất cả tông môn.
Ngoại trừ Côn tông và Hư Kiếm tông, thất tinh tông môn Tinh La sơn, bát tinh tông môn Thiên Dược cốc đều chủ động mang theo 100 triệu linh thạch đi tìm Địch Cửu. Trong số những người lúc trước cùng đi theo Địch Cửu leo Ngũ Lục Đạo Tháp, không chỉ mỗi Phủ Vương điện Tu Bách, còn có Thiên Dược cốc Tân Khải Luân và Tinh La sơn Nhạc Quỳnh Ngọc.
Sự mạnh mẽ của Địch Cửu tại Tiểu Thế Giới tinh sớm đã truyền ra, mặc dù Phủ Vương điện không dám tiết lộ bất luận tin tức gì nhưng việc hắn vào Phủ Vương điện, người của Tinh La sơn và Thiên Dược cốc đều tận mắt trông thấy.
Địch Cửu có thể trước giết Dược Hoành Hà, sau trọng thương Nhiễm Bất Thương, Tinh La sơn và Thiên Dược dựa vào gì mà dám thiếu người như vậy 100 triệu linh thạch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận