Thế Giới Thứ Chín

Chương 287

Thế giới Tiểu trung ương ngoại trừ Thiên Cơ Các ra thì danh vọng ngũ đại tông môn xem như lớn nhất. Trong đó, nổi bật nhất chính là Hư Kiếm Tông.
Địch Cửu đang đứng ở bên ngoài cửa lớn nhà bọn họ. Khi nhìn thấy mấy chữ Hư Kiếm Tông mênh mông hùng vĩ, hắn âm thầm cảm thán không thôi. Đại tông môn lớn bậc này sắp bị xóa tên khỏi Thế giới Tiểu trung ương, quả thật có chút đáng tiếc.
Thế nhưng nếu hắn không xử lý bọn chúng, tương lai sẽ có một ngày bọn chúng tiêu diệt Tinh Hà Tông. Tuy nói linh khí Tinh Hà Tông xem như nồng đậm nhất tại Thế giới Tiểu trung ương, nhưng nội tình lại kém hơn Hư Kiếm Tông không biết bao nhiêu, hoặc có thể nói 2 tông phái này không cùng một cấp độ.
Địch Cửu lấy ra cây trận kỳ thứ nhất, hắn dự định bố trí một cái Bạo Liệt Trận cho nổ tung toàn bộ Hư Kiếm Tông, sau đó thả cho một vài tên đệ tử chạy thoát là được.
Tuy nhiên, trận kỳ còn chưa ném ra thì Địch Cửu đã cảm nhận được không gian có chút ba động. Trong lòng hắn giật mình, lập tức lui về phía sau mấy bước.
Lấy thần niệm cấp mười một của hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được một chút ba động, không cách nào xác định người đến là ai, xem ra thực lực người này còn cao hơn cả Thiên Kim Vực Chủ.
- Hẳn đạo hữu muốn hủy diệt Hư Kiếm Tông?
Quả nhiên lập tức có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên ở bên cạnh Địch Cửu, ngay lúc đó thần niệm của Địch Cửu liền cảm giác được đối phương, trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo cô thanh tú mặc áo xanh, tay nắm lấy phất trần nhẹ nhàng phe phẩy.
Trong lòng hắn âm thầm rung động, thực lực đạo cô trước mắt ít nhất là Vực cảnh viên mãn.
Thế giới Tiểu trung ương còn có cường giả cấp bậc này ư?
- Thiên Tịnh Môn Mặc Vũ Xuân, gặp qua Địch đạo hữu.
Đạo cô thanh tú không vì thực lực mình cao mà tự đại, lúc nàng đi đến trước mặt của Địch Cửu vẫn khom người thi lễ.
Địch Cửu lập tức ôm quyền đáp lại:
- Tinh Hà Tông Địch Cửu gặp qua Mặc đạo hữu, thực lực của đạo hữu quả thật ta mới lần đầu được trông thấy.
Mặc Vũ Xuân mỉm cười, rõ ràng là một đạo cô nhưng khi mỉm cười lại tựa như ánh xuân tô điểm cánh đồng hoa bát ngát, cho dù Địch Cửu biết người này đến ngăn cản mình tiêu diệt Hư Kiếm Tông nhưng cũng chẳng hề dậy lên chút phản cảm.
- Đạo hữu thiên mệnh tại thân, tư chất vạn năm không có một.
Ánh mắt Mặc Vũ Xuân mặc dù nhìn thẳng vào Địch Cửu không chút nào che giấu nhưng lại làm người ta cảm giác cái nhìn kia rất tự nhiên hào phóng, hoàn toàn không có cảm giác bị dò xét.
Trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, vị đạo cô này là người đầu tiên từ trước đến nay nói hắn có tư chất nghịch thiên.
Sau khi Mặc Vũ Xuân tán dương Địch Cửu, giọng nói lại đổi, ánh mắt nàng chuyển qua vị trí Hư Kiếm Tông ở nơi xa.
- Đạo hữu muốn tiêu diệt Hư Kiếm Tông ư?
- Không sai.
Địch Cửu thẳng thắn thừa nhận. Nếu đối phương đã biết mình đến đây để diệt Hư Kiếm Tông, vậy chắc hẳn cũng biết nguyên do.
Mặc Vũ Xuân thở dài, nói với Địch Cửu:
- Địch đạo hữu, người giết bằng hữu của ngươi chính là Nhiễm Bất Thương kia, lúc ở quảng trường Tiểu Trung Ương Tinh y cũng đã bị ngươi giết. Cho dù tông chủ Tiêu Vô, thái thượng trưởng lão Cái Thụ hay Quảng Huyền Hưởng đều đã thân tử đạo tiêu. Tu sĩ Hư Kiếm Tông còn lại không có liên quan gì, huống hồ Hư Kiếm Tông ở Thế giới Tiểu trung ương cũng không phải chỉ là một cái tông môn, lần này đạo hữu có thể bỏ qua cho bọn họ không?
Địch Cửu bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Nếu như chỉ có một mình ta thì tha cho Hư Kiếm Tông cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại nếu bỏ qua, vậy lúc ta rời khỏi Thế giới Tiểu trung ương, Mặc đạo hữu có thể cam đoan bọn chúng sẽ không tiêu diệt Tinh Hà Tông ta không?
Hai tay Mặc Vũ Xuân hợp lại thành chữ thập.
- Địch đạo hữu, thời gian ta ở Thế giới Tiểu trung ương còn trăm năm, trong vòng trăm năm này, ta cam đoan Tinh Hà Tông sẽ bình yên vô sự.
- Vậy sau trăm năm thì sao?
Địch Cửu nhìn chằm chằm Mặc Vũ Xuân, trong lòng thầm nghĩ, khí chất vị đạo cô này hoàn toàn khác với những nữ tu khác hắn từng gặp, nàng có một loại xinh đẹp tự nhiên không nói nên lời.
Mặc Vũ Xuân nhẹ giọng đáp:
- Nếu như một tông môn phải tiêu diệt tông môn mạnh hơn mới có thể tiếp tục tồn tại, vậy tông môn này không cần phải truyền thừa tiếp nữa.
Địch Cửu há to miệng, Mặc Vũ Xuân nói đúng, nếu như một tông môn phải tiêu diệt tông môn mạnh hơn mình mới có thể tồn tại, vậy tông môn này sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Không đợi Địch Cửu nói tiếp, Mặc Vũ Xuân đã bảo:
- Địch đạo hữu, hiện tại tiêu diệt Hư Kiếm Tông và Côn Tông chỉ là nhất thời thoải mái, nhưng điều này sẽ lưu lại tai họa ngầm cho Tinh Hà Tông. Địch đạo hữu giết mấy tên tu sĩ Hóa Chân Bành Vận và Quảng Huyền Hưởng, đó là do bọn họ gieo gió gặt bão. Nhưng Hư Kiếm Tông và Côn Tông không chỉ có mấy gã tu sĩ Hóa Chân kia. Nếu như Địch đạo hữu chủ động tới tiêu diệt hai tông môn này, vậy sẽ làm cho Thế giới Tiểu trung ương công phẫn, không chỉ như vậy, hành động đó sẽ dẫn cường giả Chân Vực xuất thủ với Tinh Hà tông.
Địch Cửu trầm mặc, cho dù hắn mạnh đến đâu thì cũng không thể đối kháng với cả một tu chân giới, huống hồ có lẽ tương lai hắn không phải chỉ đối kháng với mỗi người của giới tu chân.
- Địch đạo hữu, ta sẽ chủ động tìm người kế thừa Hư Kiếm Tông và Côn Tông, nói cho bọn họ biết đúng sai. Huống hồ lấy tư chất của ngươi, thành tựu tương lai nhất định sẽ không tầm thường.n oán của ngươi với Hư Kiếm Tông và Côn Tông đã chấm dứt, nếu như tiếp tục giết chóc sẽ ảnh hưởng đến đại đạo sau này của ngươi.
Cảm nhận được thái độ Địch Cửu có chút hòa hoãn, ngữ khí Mặc Vũ Xuân càng thêm thành khẩn.
Địch Cửu lần nữa trầm mặc thật lâu, sau đó mới lên tiếng:
- Được, ta tin tưởng đạo hữu.
Mặc Vũ Xuân giải thích có hai điểm làm Địch Cửu tán đồng, thứ nhất là việc một tông môn phải diệt tông môn mạnh hơn để tồn tại, vậy tông môn ấy chẳng nên xuất đạo làm gì. Thứ hai, dù hắn thả tất cả đệ tử Hư Kiếm Tông và Côn Tông rời khỏi động phủ rồi mới cho nổ, nhưng nhất định sẽ có những đệ tử không nguyện ý rời đi. Nếu vậy thì bọn họ chỉ có một còn đường chết.
- Địch đạo hữu có đại trí tuệ và đại đỗ lượng, Vũ Xuân đa tạ.
Mặc Vũ Xuân lại cúi người hành lễ.
Địch Cửu vô cùng hổ thẹn, trên thực tế hắn cảm giác thực lực Mặc Vũ Xuân không hề kém hắn, nếu như Mặc Vũ Xuân cưỡng ép ngăn cản hắn động thủ, hắn cũng chẳng có cách nào ra tay được. Mặc Vũ Xuân tuy là cường giả Vực cảnh viên mãn nhưng lại không có một chút khí chất cao cao tại thượng gì, nàng tĩnh lặng tựa như một chén trà xanh, đậm đà dễ chịu.
- Mặc sư tỷ, ta ở Thế giới Tiểu trung ương cũng được một khoảng thời gian rồi, tại sao chưa từng nghe đến Thiên Tịnh Môn?
Sau khi Địch Cửu từ bỏ ý định tiêu diệt Hư Kiếm Tông và Côn Tông, trong lòng hắn đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy Mặc Vũ Xuân ngăn cản mình tiêu diệt bọn họ cũng không phải là chuyện xấu gì. Hắn có hảo cảm với Mặc Vũ Xuân, cho nên xưng hô cũng đổi thành Mặc sư tỷ.
Mặc Vũ Xuân nhẹ giọng đáp:
- Thiên Tịnh Môn là tông môn thủ hộ Thế giới Tiểu trung ương, nó vẫn luôn âm thầm tồn tại, ta chính là đệ tử cuối cùng của Thiên Tịnh Môn.
- Vì sao tỷ không tiếp tục thu đệ tử?
Địch Cửu theo bản năng hỏi.
- Ta không muốn đệ tử của ta giống như ta, mỗi người đều có quyền truy cầu hạnh phúc của mình, ta không thể để nàng vì một việc không có ý nghĩa gì mà chờ đợi cả đời được.
Thanh âm Mặc Vũ Xuân rốt cuộc có một tia ba động, hiển nhiên lúc nói đến vấn đề này, trong lòng của nàng có chút gợn sóng.
- Thủ hộ Thế giới Tiểu trung ương là việc không có ý nghĩa gì sao?
Địch Cửu hỏi.
- Vẫn là câu nói khi nãy, giống như tông môn, nếu như một tinh lục cần sự bảo vệ của một tông môn mới có thể tồn tại, vậy tinh lục này đã không còn ý nghĩa tồn tại nữa rồi. Địch sư đệ, ta đi đây, nếu sau này có duyên sẽ gặp lại.
Sau khi Mặc Vũ Xuân trả lời vấn đề của Địch Cửu xong, nàng liền sải bước biến mất ở trong hư không.
Địch Cửu nhìn phương hướng Mặc Vũ Xuân rời khỏi, trong lòng đột nhiên có chút buồn vô cớ.
Tư tưởng Mặc Vũ Xuân rất độc lập, nàng không nguyện ý tiếp tục thu đệ tử cho Thiên Tịnh Môn là bởi vì nàng cho rằng không cần thiết. Cũng giống như khi nàng thuyết phục mình, nếu như Tinh Hà Tông cần tiêu diệt Hư Kiếm Tông và Côn Tông mới có thể tiếp tục sinh tồn, vậy Tinh Hà Tông tồn tại còn có ý nghĩa gì?
Nhưng Mặc Vũ Xuân lại là một nữ tử hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nàng kế thừa nhiệm vụ thủ hộ Thế giới Tiểu trung ương từ sư phụ mình, cho nên mặc dù nàng biết đây là sai lầm nhưng nàng vẫn đứng ra ngăn cản hắn tiêu diệt hai đại môn phái đó.
...
Mấy cường giả Hóa Chân cảnh Hư Kiếm Tông và Côn Tông tiến về Tinh Hà Tông, muốn rút linh mạch Tinh Hà Tông ra, kết quả bị tông chủ Địch Cửu phát động hộ tông đại trận giết chết, sau khi tin tức ấy truyền ra, cả Thế giới Tiểu trung ương đều đang chờ đợi Hư Kiếm Tông và Côn Tông bị diệt.
Trong ý nghĩ của mọi người thì đây là chuyện tất nhiên. Toàn bộ tu sĩ Hóa Chân của cửu tinh tông môn bị giết, hai đại tông môn này cũng vô pháp tiếp tục tồn tại. Hai vị điện chủ Phủ Vương Điện nghe được tin tức đó liền âm thầm cảm thấy may mắn, quả nhiên quyết định lúc trước của bọn họ là đúng.
Nhưng làm cho tất cả mọi người kinh ngạc là Địch Cửu và hai trưởng lão Hóa Chân của Tinh Hà Tông lại không hề tiêu diệt Hư Kiếm Tông và Côn Tông. Bọn họ dường như quên mất sự tồn tại của hai đại môn phái kia, chỉ thoải mái lo việc cử hành đại điển khai tông cho môn phái nhà mình.
Tinh Hà Tông rất có thể là đệ nhất tông môn sắp quật khởi ở Thế giới Tiểu trung ương, cho nên nhân dịp ấy, cơ hồ tất cả tông chủ tông môn đều tới. Ngay cả Hư Kiếm Tông và Côn Tông cũng phái đại biểu đến chúc mừng.
Địch Cửu làm tông chủ, đương nhiên phải đứng ở ngoài cửa tiếp đãi khách đến, sau đó để đệ tử tiếp đãi dẫn khách vào đại điện cho Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc tiếp.
Rất nhanh, khách mời đến tham dự đều cảm giác Địch Cửu khác với những tông chủ khác, chính là cho dù tông chủ bất kỳ tông môn nào đến, từ cửu tinh cho đến nhất tinh, hắn đều nhiệt tình vui vẻ đón tiếp.
Qua nửa ngày, đa phần các tông môn có máu mặt tại Thế giới Tiểu trung ương đều đã đến. Nhưng Địch Cửu hơi nghi hoặc, bởi vì Tử Lôi Tông và Lung Nguyệt Tuyết Sơn lại không cử bất kỳ ai tới, đây chính là hai đại tông môn xếp thứ hai sau ngũ đại tông môn, theo lý thuyết thì hắn chẳng gây thù chuốc oán gì với hai đại tông môn này thì phải.
- Địch tông chủ, đây là của một vị tiền bối nói vãn bối đưa tới.
Sau khi tất cả tông chủ đã tiến vào Tinh Hà Tông, một tên tu sĩ chỉ có tu vi Kim Đan đi đến trước mặt Địch Cửu, đưa một viên ngọc giản cho hắn.
Thần niệm Địch Cửu nhìn vào ngọc giản, trong ngọc giản có đánh dấu một vị trí mơ hồ, kèm theo một câu:
- Đã tìm được Liệt Giới Phù, hiện tại ta bị vây khốn, thỉnh cầu Địch tông chủ ra tay giúp đỡ, Thành Cơ lưu bút!
Địch Cửu từ khí tức trên ngọc giản ấy liền cảm nhận được viên ngọc giản này đích thật là do tông chủ Thành Cơ của Trữ Tiên Tông lưu lại. Hắn và Thành Cơ có một hiệp nghị, đó chính là hắn không tìm Trữ Tiên Tông gây phiền phức, Thành Cơ sẽ tìm cho hắn một tấm Liệt Giới Phù.
Hiện tại Liệt Giới Phù còn chưa thấy đâu mà Địch Cửu đã nhận được tin cầu cứu. Mặc dù hiện tại sắp tổ chức khai tông đại điển nhưng hắn vẫn lựa chọn đi xem tình hình Thành Cơ trước như thế nào, bởi vì chuyện này có liên quan đến an nguy của Cảnh Mạt Song.
Bạn cần đăng nhập để bình luận