Thế Giới Thứ Chín

Chương 295

Tuy 100.000 linh thạch thượng phẩm là cái giá trên trời, nhưng khách phòng ở đây lại đáng giá với con số đấy.
Đáng giá ở đây không phải là do linh khí của động phủ này quá mức sung túc. Trên thực tế, từ sau khi có được một hai trăm đầu linh mạch cực phẩm thì linh khí lúc tu luyện đối với hắn đã không quá quan trọng nữa, thứ hắn để ý là quy tắc thiên địa có rõ ràng hay không kia kìa.
Mà động phủ hiện tại của hắn chẳng những linh khí khá dồi dào, mà quy tắc tu luyện cũng rõ ràng hơn rất nhiều so với Thế giới Tiểu trung ương. Chân Vực lớn bao nhiêu Địch Cửu không biết, nhưng nếu chỉ quy tắc nơi đây thôi mà đã như vậy thì rõ ràng cấp bậc của nó cao hơn Thế giới Tiểu trung ương nhiều.
Đối với Chân Vực, Địch Cửu không có nửa điểm hứng thú, hắn tới nơi đây chủ yếu chỉ vì hai chuyện mà thôi, một là tham gia Chân Vực Thiên Tài Chiến, hai là cứu Cảnh Mạt Song. Nàng ấy đã bị Hàn Thanh Y dẫn đi, dựa theo hiệp nghị, hẳn hai người bọn họ sẽ gặp nhau tại Thăng Thiên Thành. Cho nên trước khi nhận được tin tức gì từ Hàn Thanh Y, hắn sẽ không rời khỏi khách sạn Thăng Tiên, dứt khoát ngồi trong nhà nghỉ tu luyện thì hơn.
….
Tại Chân Vực, thế lực lớn mạnh nhất không phải là Tông môn mà là Ngũ Đại vực cùng các Đại gia tộc khác. Tông môn ở nơi này hoàn toàn xuống dốc.
Mà Trác gia tuyệt đối thuộc ba vị trí đứng đầu đại vực, gia chủ Trác Trường Canh là Vực Cảnh tầng bốn, có thể xếp vào hàng ngũ Tốp 10 nơi đây.
Giờ phút này trong đại sảng Trác gia, có ít nhất hơn mười trưởng lão cấp cường giả đang tụ tập lại. Một nữ tử trẻ tuổi có mỹ mạo nổi bật đang ngồi phía bên tay phải. Nếu Địch Cửu có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra người nọ chính là Trác Văn Xu. Dù lúc trước nàng có đeo mạng che mặt cũng không che lấp được phong thái kia.
- Chân Vực Thiên Tài Chiến sắp bắt đầu rồi, lần này ta, Văn Xu và các trưởng lão sẽ đi cùng nhau. Chỉ cần Địch Cửu kia tới thì phiền Thuật trưởng lão xử lý sạch sẽ một chút.
Ngữ khí Trác Trường Canh vô cùng bình thản nhưng vẫn mang theo một tia sát khí nồng đậm.
Nguyên bản Trác Văn Xu đang bình tĩnh ngồi, nhưng khi nghe thế nàng bèn đứng lên, khom người thi lễ:
- Xin Gia chủ tha cho Địch Cửu một lần, cái chết của ca ca con không hề dính dáng gì tới hắn hết, hình ảnh kia con đã nhìn qua nhiều lần lắm rồi. Là ca ca muốn đoạt nhẫn của hắn nên mới vẫn lạc tại Chủng Tu Sơn. Từ đầu tới cuối, cả hai đều chưa từng tiếp xúc gì với nhau.
Một vị trưởng lão ngồi bên trái cau mày, ngữ khí có chút không vui:
- Văn Xu à, rõ ràng ca ca ngươi chết là do Địch Cửu, nếu hắn không tới Chân Vực, Trác gia ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ mà làm thế chẳng phải vứt hết mặt mũi gia tộc rồi còn gì. Con muốn Trác gia trở thành trò cười tại Chân Vực đúng không?
- Thế nhưng việc ca ca vẫn lạc thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với Địch Cửu cơ mà.
- Hừ!
Gã trưởng lão khi nãy hừ lạnh.
- Không quan hệ hả? Nếu không vì Địch Cửu, Văn Thành sẽ đi lên Chủng Tu sơn sao? Lại nói tiếp, Địch Cửu là tu sĩ duy nhất còn sống rời khỏi Chủng Tu sơn, vậy mà hắn không cứu Văn Thành, lại đi cứu một xú nữ nhân. Thù này nếu Trác gia ta không báo thì nói gì đến chuyện đặt chân trong hàng ngũ gia tộc Chân Vực nữa? Chưa kể, chỉ vì một ả nữ nhân mà Hàn Thanh Y lại đi cầu xin Cơ Gia chủ xuất thủ, đúng là tự tìm khổ.
Nghe vậy, sắc mặt Trác Văn Xu có chút khó coi, nàng bèn đi ra khỏi chỗ ngồi và khom người hành lễ với Trác Trường Canh:
- Thưa Gia chủ, Địch Cửu có ân cứu mạng với con, ban đầu nếu không phải hắn dẫn con ra khỏi cấm địa Mạc Giang thì Văn Xu đã sớm vẫn lạc rồi. Mặc dù con không biết Địch Cửu dùng cách nào nhưng ơn cứu mệnh của hắn, con chẳng những không trả mà còn đi giết hắn thì chẳng phải tự sỉ nhục mình sao. Nếu ca ca thật sự chết trong tay hắn, tất nhiên con sẽ không chút ngại ngần xuất thủ rồi tự sát để hồi báo. Thế nhưng cái chết của ca ca rõ ràng không liên quan đến Địch Cửu, ngược lại Trác gia ta còn đi hại hắn thì trong lòng Văn Xu thật sự không cách nào tiếp thu nổi.
Nghe hết những lời Trác Văn Xu, sắc mặt Trác Trường Canh trở nên cực kỳ khó coi. Việc giết Địch Cửu nhất định phải làm nhưng lão cũng không thể bỏ ngoài tai những gì Trác Văn Xu vừa nói.
Nàng ta đã là Hóa Chân tầng 4, tuy rằng lần tham gia Chân Vực Thiên Tài Chiến này Trác gia có tận mấy chục người dự thi, nhưng người duy nhất có tư cách đạt được một trong ba vị trí đầu chỉ có mỗi mình Trác Văn Xu.
Trông thấy Trác gia chủ không nói thêm gì thì một tên trưởng lão khác lại đứng lên:
- Nếu Hoàng Sam Thiếu chủ không bị hại thì tu vi hẳn không yếu hơn Văn Xu là bao. Trác gia ta có tận hai đại thiên tài mà cứ ngạnh sinh sinh bị hại chết hết một người, sao Trác gia có thể nhẫn nhịn để mặc tên đó tùy tiện tiêu dao tại Chân Vực chứ?
Trong mắt tất cả mọi người của Trác gia, địa vị Trác Văn Xu tất nhiên không bằng ca ca của nàng là Trác Văn Thành. Dù huynh ấy đã chết thì cái suy nghĩ ấy vẫn không thay đổi. Huống chi mục đích của việc giết Địch Cửu không hề đơn giản như thế.
Tại sao Trác Văn Thành vẫn lạc trên Chủng Tu Sơn? Còn không phải là vì mấy trăm đầu cực phẩm linh mạch trên người Địch Cửu kia ư?
- Gia chủ, ta sợ chuyện này không tới phiên Trác gia ta đi làm đâu. Địch Cửu kia có một người bạn từng giết chết người con thứ của Vực chủ Bái Hoàng ở Tiệt Tinh Vực, Bái Hoàng chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Nếu Trác gia ta động thủ trước chẳng phải cố tình gây ra xung đột với Vực Chủ hay sao, chỉ tiếc đống đồ trên người hắn mà thôi.
Ngay sau khi gã ta nói xong, mọi người đều không khỏi trầm mặc.
Giết Địch Cửu thì dễ rồi nhưng nếu gây ảnh hưởng đến hòa khí giữa họ và Tiệt Tinh Vực chủ mà nói thì không tốt lắm.
….
Địch Cửu đang điên cuồng hấp thu linh khí từ linh thạch xung quanh, cộng với quy tắc rõ ràng của nơi này làm hắn nảy sinh một loại cảm giác, chỉ cần thêm một khắc nữa bản thân sẽ đủ khả năng xông vào Hóa Chân tầng 6.
Vậy mà ngay thời điểm đó, một âm thanh đột ngột vang lên từ bên ngoài:
- Sau một ngày nữa, Chân Vực Thiên Tài Chiến sẽ được cử hành tại Quảng trường Thăng Tiên, tất cả thiên tài có tư cách tham dự mau lấy ngọc bài tư cách ra rồi nhanh chân vào khu dự thi.
Quá trình trùng kích Hóa Chân tầng sáu đang diễn ra đến phân nửa liền bị đánh gãy, thông báo này khiến Địch Cửu chỉ có thể dừng lại việc tăng tiến tu vi.
Một ngày qua đi, hắn phát hiện khí tức của Tiệt Tắc rõ ràng tăng lên một chút. Xem ra việc tu luyện ở chỗ này có tác dụng rất lớn với y.
Đừng nghĩ hiện tại Tiển Tắc mới là Hóa Chân tầng năm mà lầm, không phải do tư chất của y kém hơn thiên tài ở Thế giới Tiểu trung ương hay Chân Vực. Mà ngược lại, tư chất y so với những thiên tài kia còn muốn vượt trội hơn. Nếu không Tiển Tắc làm sao trụ được ở nơi như đại lục Cực Da, đó đâu phải mấy chỗ tầm thường. Ngay cả tu sĩ Tích Hải cảnh cũng không có cách nào đi ra từ chỗ thiếu thốn linh khí như vậy, thế mà y lại có thể đột phá được tới Hóa Chân, việc này cho thấy tư chất y cao nhường nào.
Chính vì vậy mà sau khi tới Thế giới Tiểu trung ương, dù bề bộn nhiều việc nhưng tu vi y vẫn tăng tiến như cũ, từ Hóa Chân tầng ba lên tầng năm.
- Địch Cửu, ngươi không cần lo lắng, cứ chuyên tâm tham gia thi đấu đi. Dù thất bại cũng chẳng sao.
Tu luyện hết nửa tháng ở đây, trong lòng Tiển Tắc bỗng nhiên có một loại suy nghĩ, nếu y cứ một mực tu luyện tại Chân Vực thì việc đột phá Vực Cảnh viên mãn cũng chẳng phải không có khả năng. Chờ tới khi đó, đến lúc muốn đi lên Tiên giới nói không chừng vẫn còn có cách khác.
- Tiển tiền bối à, người không cần lo lắng cho ta, ta tự có biện pháp viết tên mình lên ba vị trí đầu bảng.
Địch Cửu mỉm cười, hoàn toàn không để việc này trong lòng.
- Địch Cửu, nói ra thì thực lực ngươi mạnh hơn ta, tại Tu Chân Giới lấy thực lực làm đầu, chúng ta cũng chẳng tồn tại quan hệ sư môn gì, càng không có quan hệ dìu dắt, từ nay về sau, cứ xưng huynh gọi đệ là được. Cứ như vầy đi, để quan hệ chúng ta càng thêm mật thiết.
Tiển Tắc vỗ vai Địch Cửu.
Vốn dĩ Địch Cửu cũng rất tôn kính Tiển Tắc nên không chút để ý:
- Đã như vậy, ta gọi ngươi là lão ca nhé.
Hắn cũng cảm thấy y nói rất đúng, quan hệ của Tiển Tắc và mình không giống với Huyễn Minh Tử. Huyễn Minh Tử còn có ân dìu dắt, Tiển Tắc thì không, nên khi y nói ra đề nghị này, Địch Cửu bèn dứt khoát đồng ý.
….
Hiện giờ bên ngoài quảng trường Thăng Thiên người đông nghìn nghịt, chính giữa là một bình đài nhô lên mặt đất khoảng ba thước. Sau khi dùng thần niệm quét qua một chút, Địch Cửu mới phát hiện nó có thể đồng thời dung nạp được bốn, năm ngàn người. Ở giữa bình đài và quảng trường có một vành đai cách ly được Hộ trận bảo vệ, một đầu là cửa vào chuyên môn dùng để đi vào bình đài.
Thần niệm Địch Cửu rất nhanh quét đến đông đảo người quen như Địch Phi Tuyết, Cơ Hồng Xuyên, Hàn Thanh Y… Thậm chí hắn còn nhìn thấy cả Trác Văn Xu nữa.
- Tiển đại ca à, ngươi đứng đây chờ chút nhé, ta đi làm chút việc đã.
Địch Cửu đi thẳng về phía Hàn Thanh Y. Bởi vì biết nàng nhất định sẽ có mặt ở đây nên Địch Cửu mới kiên nhẫn chờ tới tận bây giờ, bằng không hắn đã sớm đi tới Lạc băng sơn tìm người rồi.
- Dừng lại.
Thời điểm còn cách Hàn Thanh Y vài trượng thì Địch Cửu bị người ngăn lại. Hắn bèn hô to một câu:
- Thanh Y Tiên Tử, Mạt Song sao rồi?
Nghe Địch Cửu hô tên nàng, ánh mắt Hàn Thanh Y không khỏi có chút tránh né khiến trong lòng hắn trầm xuống. Không đợi Địch Cửu lên tiếng, một đạo khí thế đáng sợ nghiền ép xuống khiến toàn thân hắn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Thiên Sa Đao phía sau Địch Cửu rung động từng đợt, hắn có chút không nhịn được mà lộ ra một ít sát khí, nếu nàng ta không cho hắn câu trả lời chắc chắn thì đừng trách hắn động thủ ngay tại chỗ.
Kẻ dùng khí thế nghiền ép Địch Cửu là một nam tử nho nhã sau lưng Hàn Thanh Y. Theo Địch Cửu nhìn được, gã ta chỉ mới là Vực Cảnh tầng năm mà thôi, không bằng một góc Thiên Kim Vực Chủ, vậy mà cũng dám tỏ vẻ với hắn ư?
Đứng kế bên, Hàn Thanh Y cũng cảm nhận được sát khí từ người đối diện, thậm chí nàng còn thấy chùm tua rua màu đỏ phía sau Địch Cửu không gió mà bay, mang theo một loại khí thế lăng lệ không gì sánh được. Ngay cả Trác Văn Thành hắn còn dám bỏ mặc, nàng tin nếu chọc hắn nổi điên, rất có thể Địch Cửu sẽ động thủ ngay tại chỗ này.
Sợ tình huống không hay xảy ra, Hàn Thanh Y mới vội vàng lên tiếng:
- Địch đạo hữu, ngươi không cần lo lắng, Mạt Song sư muội vẫn tốt. Nay Thiên Tài Chiến sắp bắt đầu, chờ sau khi thi đấu xong xuôi, ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi được không?
Dường như ứng nghiệm với những gì Hàn Thanh Y nói, nàng vừa dứt lời thì một vị nam tử trung niên liền xuất hiện ngay tại chỗ nhô ra của Quảng trường, cất cao giọng:
- Xin mời tất cả những tu sĩ có ngọc bài tư cách tiến vào bên trong sân thi đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận