Thế Giới Thứ Chín

Chương 302

- Chủ thượng, thuộc hạ vô năng, để cho tên Địch Cửu kia chạy thoát.
Quyết Triển khom lưng cúi người ở trước mặt Mai Bát Phiến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Đùng!”
Một đạo chân nguyên thủ ấn đánh thẳng lên trên mặt Quyết Triển khiến gã bay thẳng ra ngoài.
Quyết Triển đụng vào trên cột đá cửa ra vào, phun ra một ngụm máu tươi, té nhào xuống mặt đất. Thế nhưng gã cũng chẳng dám nằm đó mà vội vàng đứng lên tiếp tục đi tới trước mặt Mai Bát Phiến khom người.
Mai Bát Phiến lạnh lùng nhìn chằm chằm Quyết Triển.
- Cẩu Thương, tu vi ngươi là Vực cảnh tầng một, thế mà để một con kiến hôi chạy thoát, nếu hôm nay ngươi không cho ta một lý do chính đáng thì ngươi đi chết được rồi.
Quyết Triển ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Thưa, lúc thuộc hạ chuẩn bị động thủ thì phát hiện tên Địch Cửu kia đã bỏ chạy, thuộc hạ hoàn toàn không có cơ hội đuổi theo. Sau khi cảm nhận được không gian ba động, thuộc hạ mới phát hiện hắn đã thi triển Thần Niệm Độn Thuật...
- Thần Niệm Độn?
Ánh mắt Mai Bát Phiến đột nhiên phát sáng, tâm tình thoáng chốc tốt lên hẳn.
- Rất tốt, rất tốt...
Lúc này Mai Bát Phiến tựa hồ nhớ ra chuyện gì, ông ta lập tức nói:
- Cẩu Thương, ngươi đi mời Tiệt Tinh Vực Chủ Bái Hoằng đến đây, nói ta có một số việc cần thương lượng với ông ta.
Mai Bát Phiến cũng không phải muốn thương lượng gì với Bái Hoằng, lão ta chỉ lo lắng Bái Hoằng không biết chuyện sẽ đi tìm Địch Cửu báo thù. Thần Niệm Độn trên người Địch Cửu lão nhất định phải lấy được, nếu như Bái Hoằng giết Địch Cửu, vậy lão ta biết đi đâu tìm Thần Niệm Độn bây giờ?
Mai Bát Phiến ưa thích hư danh, đương nhiên sẽ không giết Địch Cửu tại Thăng Tiên thành. Nếu như Bái Hoằng không cần da mặt mà xử lý Địch Cửu ngay tại đây, thế thì muốn lấy được Thần Niệm Độn từ trên người Bái Hoằng sẽ khó hơn gấp mười lần.
...
Địch Cửu trở lại chỗ ở, Tiển Tắc đang lo lắng đứng ở cửa ra vào chờ hắn. Nhìn thấy Địch Cửu trở về, lúc này Tiển Tắc mới thở phào nhẹ nhõm một phen, sau khi chào hỏi với Địch Cửu liền quay về chỗ của mình tiếp tục tu luyện.
Không có ai tới gây phiền phức nữa, ba ngày này Địch Cửu trải qua rất thanh nhàn. Địch Cửu vốn tưởng Tiệt Tinh Vực Chủ sẽ đến tìm mình, không ngờ ông ta lại không có chút hành động nào, chuyện này quả thật nằm ngoài dự tính của hắn.
Ngày thứ ba, hắn lần nữa nghe thấy thanh âm pháp trận truyền đến, yêu cầu năm trăm người xếp hạng đầu tiên trong vòng thứ nhất thiên tài Chân Vực chiến đi tới Thăng Tiên quảng trường để tiến hành vòng đấu pháp thứ hai.
Lần này khi Địch Cửu và Tiển Tắc đến Thăng Tiên quảng trường đã không còn loại cảm giác như người qua đường Giáp lúc trước. Tuy người ở đây rất đông, nhưng khi nhìn thấy Địch Cửu đi ngang qua, bọn họ đều tự giác nhường ra một con đường.
Hạng nhất vòng thứ nhất, cho dù sau này có thể tiến vào ba vị trí đầu hay không thì Địch Cửu vẫn là cường giả.
Tây Cốc Bác Dương đứng ở trên bình đài giữa quảng trường cất cao giọng:
- Mời năm trăm thí sinh vượt qua vòng thứ nhất tiến vào bình đài thi đấu, tiếp theo chúng ta sẽ chuẩn bị vòng đấu pháp thứ hai.
...
Lầu các bên cạnh Thăng Tiên quảng trường.
Trác Trường Canh kinh ngạc nhìn Địch Cửu đi tới sân thi đấu. Theo ông ta nghĩ, Địch Cửu hẳn đã bị giết rồi mới đúng, cho nên ông ta cũng không bận tâm tới việc đi điều tra Địch Cửu. Tuy cực phẩm linh mạch là thứ tốt, nhưng Trác gia vốn không có tư cách tranh đoạt với Mai Nhất Vực và Tiệt Tinh Vực.
Nhưng ông ta vẫn không hiểu tại sao qua ba ngày rồi mà Địch Cửu vẫn bình yên vô sự. Cho dù Bái Hoằng không động thủ thì cũng còn Mai Bát Phiến mà.
- Bái Vực Chủ, ta còn tưởng rằng tên Địch Cửu kia sẽ bị ngươi giáo huấn một trận nữa đấy. Tại sao hắn vẫn thanh thần khí sảng tựa như không có việc gì thế kia?
Thiên Kim Vực Chủ ngồi ở một bên, nhìn thấy Địch Cửu xuất hiện thì lại không quá kinh ngạc.
Thực lực Địch Cửu ngay cả y còn phải kiêng kị, thực lực Bái Hoằng chỉ ngang ngang với y, muốn xử lý Địch Cửu ư? Đúng là trò cười.
Sắc mặt Bái Hoằng có chút âm trầm, ông ta quả thật dự định tự mình đi xử lý Địch Cửu. Chỉ là không nghĩ tới Mai Bát Phiến đột nhiên mời ông ta luận đạo đến tận ba ngày, khi ông ta quay về thì vòng tranh tài thứ hai cũng đã bắt đầu rồi.
Gương mặt Lạc Băng Sơn Hàn Vô Thủy không biểu tình, trong lòng cũng khẽ cười lạnh. Y tin cho dù Bái Hoằng tự mình đến tìm Địch Cửu cũng không thể làm gì hắn.
Thiên Kim Vực Chủ Huyễn Trường Trúc từng đến Thế giới Tiểu trung ương chủ trì Tiểu Trung Ương Tinh, khẳng định y cũng biết nội tình của Địch Cửu nên mới mở miệng châm chọc Bái Hoằng.
Giờ phút này trên Thăng Tiên quảng trường đã đứng đủ 500 người. Lúc trước không ai biết Địch Cửu, nhưng sau khi hắn được hạng nhất thì có rất nhiều người tới chào hỏi hắn.
Tuy thiên tài Chân Vực đều có ngạo khí, nhưng nếu gặp được người mạnh hơn mình thì bọn họ cũng tình nguyện đến kết giao.
- Ngươi tiến bộ không tồi, bất quá vẫn không có tư cách mang đao. Nghe nói ngươi thích khuyến cáo người ta, ta cũng muốn khuyến cáo ngươi, tốt nhất ngươi thu thanh đao kia lại, nếu không ngươi chẳng thể rời khỏi Thăng Tiên thành đâu.
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên ở bên cạnh Địch Cửu.
Địch Cửu nhìn Cơ Hồng Xuyên đang đi đến trước mặt mình, năm đó hắn gặp Cơ Hồng Xuyên, tu vi của gã mới chỉ ở Tích Hải cảnh, hiện tại đã đột phá đến Kiếp Sinh cảnh tầng một. Quả là Chân Vực có khác, nếu như ở Thế giới Tiểu trung ương thì dù có đại lượng đan dược cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được.
- Cút.
Địch Cửu vận chuyển chân khí nói mỗi một chữ, thế nhưng Cơ Hồng Xuyên lại cảm giác thức hải của mình như bị trọng chùy đánh vào, toàn bộ thức hải đau đến muốn vỡ ra. Gã kinh hãi lùi lại mấy bước. Không ngờ thực lực Địch Cửu vậy mà lại hơn xa gã, gã không dám tiếp tục tới gần nữa.
Cơ Hồng Xuyên xuất thân từ Cơ gia, chính là nhà cô cô của Hàn Thanh Y. Cơ gia cự tuyệt dùng Tuyền Cơ Hoán Sinh Tuyền chữa thương cho Cảnh Mạt Song cho nên đã bị Địch Cửu ghi vào sổ đen. Mặc dù Địch Cửu vẫn chưa đến mức muốn diệt Cơ gia, nhưng gặp người của Cơ gia thì hắn khó mà mang tâm tình tốt đẹp gì nổi.
Nếu như Cơ Hồng Xuyên không biết điều, còn dám giễu võ dương oai muốn hắn thu Thiên Sa đao lại, vậy cũng đừng trách hắn lấy cái cớ này diệt cả nhà bọn họ.
- Địch Cửu, ta xin lỗi về sự tình của Mạt Song.
Hàn Thanh Y đi đến trước mặt Địch Cửu, khom người khẽ nói.
Sau khi nàng biết thực lực của Địch Cửu còn mạnh hơn cả phụ thân mình thì trong lòng nàng đã sinh ra sợ hãi. Cảnh Mạt Song biến mất ở trước mặt nàng, nếu như đổi lại là một người khác thì nói không chừng đã hủy Lạc Băng Sơn rồi. Thậm chí người ta còn nắm lý ở trong tay nữa kìa.
Địch Cửu thản nhiên đáp:
- Hi vọng những điều ngươi nói đều là thật, nếu như có một ngày ta phát hiện không có Tinh Hà lão tổ gì hết, vậy đừng trách ta ra tay độc ác.
Cơ Hồng Xuyên nhìn Hàn Thanh Y đi đến trước mặt Địch Cửu nói chuyện, sắc mặt có chút âm trầm.
- Ha ha, các hạ thật uy phong, thiên tài Chân Vực ta mà các hạ muốn giáo huấn là giáo huấn sao?
Một thanh niên tóc dài đi tới, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng rõ rệt.
Thần niệm Địch Cửu quét qua người nọ, tướng mạo coi như không tệ, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, thực lực Hóa Chân tầng bảy.
Hóa Chân tầng bảy ở Thế giới Tiểu trung ương đã là tồn tại đỉnh phong, nhưng người thanh niên trước mặt này còn chưa đến 200 tuổi. Không cần hỏi cũng biết gã là nhi tử của Mai Bát Phiến, Mai Chí Vân.
Mai Chí Vân khiêu khích nhìn chằm chằm Địch Cửu. Phụ thân gã đã dặn dò, trong vòng thứ hai nhất định phải giết chết Địch Cửu sau đó sưu hồn hắn. Lấy thực lực của gã thì khó mà sưu hồn Địch Cửu được, thế nhưng phụ thân đã cho gã một tấm Sưu Hồn Phù, có nó, cho dù là tu sĩ Hóa Chân tầng chín gã cũng có thể ra tay thành công.
- Ha ha, ngươi một đống tuổi rồi còn đến đây thi thố. Đoán chừng qua hai ba năm nữa sẽ không còn hợp cách, tại sao lại không nhường cơ hội này cho những người trẻ tuổi khác chứ? Nếu là ta thì đã không còn mặt mũi đến đây thi rồi.
Ngữ khí Địch Cửu mang theo vẻ mỉa mai.
Căn cứ vào lời nói của Quyết Triển, tuổi của Mai Chí Vân hẳn đã sắp 200.
- Ha ha, Hồng Anh thiếu gia nói rất đúng, một lão già gần 200 tuổi cũng dám đến tham gia thiên tài Chân Vực chiến, đúng là không biết xấu hổ.
Người vừa lên tiếng là tên thiếu niên mặt mọc đầy râu hắn tình cờ gặp vài năm trước.
Trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, lúc trước mình giành ngọc bài danh ngạch với tên gia hỏa này ở đấu giá hội, không ngờ y lại tìm được một cái khác. Tuổi y hẳn đã 20, cũng không thể gọi là thiếu niên nữa.
- Hồ Bất Nhượng, tốt nhất ngươi tự lo cho mình đi. Ngươi có thể sống qua vòng thứ hai hay không vẫn chưa biết được đâu.
Mai Chí Vân hừ lạnh, nếu như mục tiêu chính của gã không phải Thần Niệm Độn của Địch Cửu, thì chỉ bằng mấy câu mới rồi của Hồ Bất Nhượng, gã nhất định sẽ giết y đầu tiên rồi.
- Tất cả yên lặng.
Thanh âm Tây Cốc Bác Dương đột ngột vang lên.
Trác Văn Xu đang định đi đến cảm tạ ân cứu mạng của Địch Cửu đành phải ngừng lại, trên thực tế nàng cũng không biết nên đối mặt với Địch Cửu như thế nào. Lúc trước Địch Cửu lấy mạng đổi mạng cứu nàng, Trác gia nàng lại muốn giết Địch Cửu. Tuy nói nàng không nguyện ý làm như vậy, nhưng đáng tiếc lời nói của nàng ở Trác gia không có trọng lượng gì cả.
Chờ hết thảy mọi người an tĩnh lại, Tây Cốc Bác Dương mới tiếp tục nói:
- Đấu pháp vòng thứ hai không phải một đấu một, mà là dựa vào pháp tắc sinh tồn. Địa điểm thi đấu chính là ở "Ác Thú cốc"...
Vừa nghe thấy Tây Cốc Bác Dương nói ra ba chữ Ác Thú Cốc, Địch Cửu liền nhìn thấy không ít tu sĩ dự thi giật mình.
Hắn chưa từng nghe nói qua về địa danh nọ, nhưng xem ra đây cũng không phải là nơi đơn giản gì.
- Nội dung tranh tài vòng thứ hai chính là sinh tồn trong Ác Thú Cốc mười ngày. Ngoài ra, ai tìm được một viên Huyễn Thú Đan sẽ được mười điểm, yêu đan của các yêu thú còn lại là một điểm. Một lúc nữa sẽ mở truyền tống trận đến Ác Thú Cốc. Sau mười ngày mọi người cũng thông qua truyền tống trận ấy để trở về. Những người quay về sớm đều sẽ không được tính điểm. Những thứ lấy được sẽ được công bố trên màn hình lớn tại Thăng Tiên quảng trường. Hiện tại ai có thắc mắc gì đều có thể hỏi ta.
Xung quanh.tiếng ồn ào lao xao không dứt, thế nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra hỏi chuyện. Thấy vậy, Địch Cửu bèn thẳng thắn lên tiếng:
- Xin hỏi Tây Cốc thành chủ, nếu ta chém giết yêu thú vượt qua 100 điểm thì như thế nào?
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người trên quảng trường đều bật cười. Vòng thứ hai thiên tài Chân Vực chiến thường xuyên sẽ chọn Ác Thú Cốc làm nơi thi đấu, chủ yếu bởi vì Huyễn Thú Đan quá hữu dụng. Nhưng nhiều năm như thế cũng chưa từng nghe nói có người nào vượt qua được 100 điểm.
Tây Cốc Bác Dương lạnh lùng đáp:
- Tuy vòng thứ nhất điểm số của ngươi rất cao, nhưng vòng thứ hai này tốt nhất ngươi hãy chú ý làm sao bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình qua mười ngày thì hơn.
Cảnh cáo Địch Cửu xong, Tây Cốc Bác Dương lại nói:
- Tỉ lệ tử vong vòng đấu pháp thứ hai lên đến bốn phần, hiện tại thí sinh nào muốn rời khỏi vẫn còn kịp.
Địch Cửu rất nghi hoặc, cho dù yêu thú khó giết đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có thể cướp đoạt từ những tu sĩ khác mà.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận