Thế Giới Thứ Chín

Chương 311

Chân Vực Thăng Tiên Trận không biết do ai bố trí, cũng không biết đã tồn tại được bao lâu rồi.
Mặc dù mọi người đều biết vị trí Thăng Tiên Trận, tuy nhiên bình thường lại chẳng có mấy ai bén mảng đến, nguyên nhân là vì mười dặm chung quanh đấy đều được bao phủ bởi hộ trận cực kỳ khổng lồ.
Ngay cả thần niệm của Địch Cửu cũng không thể thấm vào, sau khi được chứng kiến Vương Trận siêu việt cấp chín, hắn biết hộ trận này hoàn toàn đẳng cấp hơn hẳn những pháp trận cấp chín bình thường khác.
- Lão ca, nếu không có Thăng Tiên ngọc bài thì đừng nghĩ đến chuyện vào đó, ta chỉ đưa ngươi tới đây thôi.
Địch Cửu đứng ở ngoài Thăng Tiên Trận hộ trận, nói với Tiển Tắc.
Tiển Tắc gật đầu:
- Ta đi Tiên giới trước, thông báo vấn đề của Xá Dạ đại lục cho cường giả trên đó biết, nhất là những cường giả đến từ đại lục Xá Dạ. Trên người ngươi có một tấm ngọc bài mà, tùy thời có thể đến tụ họp với ta.
Đối với Tiển Tắc, chuyện cấp thiết nhất mà y muốn làm chính là tìm tới cường giả ở Tiên giới, bẩm báo chuyện Xá Dạ đại lục bị phá toái.
Trên người Địch Cửu còn có hai tấm Liệt Giới Phù. Vốn hắn định để lại một tấm cho Hàn Thanh Y nhưng nàng ta đã không làm được chuyện mà nàng cam kết, vậy nên hắn quyết định dẹp bỏ suy nghĩ ấy rồi.
Sau khi xong chuyện ở đây, Địch Cửu muốn đi tới Thiên Mạc.
Bởi vì Thụ đệ vẫn còn ở lại trong đó cho nên hắn nhất định phải đến đón thằng nhóc trở về.
Tiển Tắc lấy ra ngọc bài tư cách, ngọc bài vừa chạm vào hộ trận thì một thông đạo màu vàng sáng lấp lánh bỗng xuất hiện trước mắt hai người. Địch Cửu chỉ mơ hồ trông thấy trong lối đi kia dường như có một cái trận cơ hình lục giác khổng lồ, hắn khẳng định bản thân mình không có năng lực bố trí loại trận cơ như vậy. Ngay cả chuyện chữa trị thôi còn chưa được chứ đừng nói tới bố trí.
- Địch huynh đệ, hẹn gặp lại ở Tiên giới.
Tiển Tắc nói xong liền nhấc chân địch bước vào thông đạo màu vàng kia.
- Chờ một chút...
Địch Cửu lập tức ngăn cản.
Tiển Tắc nghi hoặc nhìn hắn.
- Làm sao vậy?
- Thu Thăng Tiên ngọc bài lại đi.
Ngữ khí của Địch Cửu có vẻ ngưng trọng.
Tiển Tắc không hề hoài nghi lời Địch Cửu nói. Y nhanh chóng làm theo, xong xuôi mới hỏi:
- Ngươi phát hiện cái gì à?
Địch Cửu gật đầu.
- Trong Thăng Tiên Trận này có chút vấn đề.
- Có khi nào là ngươi suy nghĩ nhiều quá không? Chân Vực Thăng Tiên Trận đã tồn tại từ rất lâu rồi, hơn nữa đã từng có người đi từ đây tới Tiên giới, sau đó truyền tin tức về, thế nên làm sao lại có vấn đề được?
Địch Cửu khoát tay.
- Ta không nói Thăng Tiên Trận, bên trong Thăng Tiên Trận mới có vấn đề. Mà thôi, chúng ta cứ trở về trước đã rồi hẵng nói.
Ngay khoảnh khắc Tiển Tắc dùng Thăng Tiên Bài mở ra hộ trận thì Địch Cửu lập tức cảm nhận được trong đấy có một loại khí tức quen thuộc.
Loại khí tức nọ chính là thứ đã tấn công hắn trong Ác Thú cốc, Địch Cửu tin tưởng cảm giác của mình sẽ không sai.
- Tốt, ta nghe lời ngươi.
Tiển Tắc đương nhiên không hoài nghi Địch Cửu.
Hai người vừa định rời khỏi thì trông thấy có một đám người đang hướng về phía này.
Địch Cửu nhận ra hầu hết người trong số họ, đi đầu là Bách Thương Hành vực chủ Già Minh vực, kề cận đó là Trác Trường Canh, vực chủ Tiệt Tinh vực Bái Hoằng, vực chủ Thiên Kim vực Huyễn Trường Trúc, vực chủ An Nông vực An Linh Chu, Lạc Băng sơn Hàn Vô Thủy, Cơ gia Cơ Khuê, Lịch gia Lịch Lệ… Hồ Bất Nhượng và Trác Văn Xu đi sau cùng.
Gần như tất cả cường giả Chân Vực đều ở trong đám người đó.
- Ha ha, Địch tông chủ, sớm biết vậy thì chúng ta đã cùng nhau tới đây rồi.
Bách Thương Hành chủ động chào hỏi Địch Cửu.
Cả bọn Huyễn Trường Trúc cùng đi lên bắt chuyện với hắn, hắn cũng lịch sự đáp lễ lại từng người.
Trác Trường Canh thành khẩn bảo:
- Địch tông chủ, trước đó ta có chút thành kiến đối với ngươi, chuyện này là do ta quá hẹp hòi, mong Địch tông chủ đừng để ở trong lòng.
Địch Cửu khoát tay chặn lại.
- Chuyện đã qua rồi thì thôi, nguyên tắc làm việc của ta là người không phạm ta, ta không phạm người.
- Địch tông chủ và Tiển đạo hữu đang muốn cùng đi Tiên giới phải không? Vừa đúng lúc chúng ta cũng tới tiễn Văn Xu và Hồ đạo hữu đây.
An Linh Chu tinh ý đổi chủ đề, hóa giải không khí khó xử giữa hai người.
Tuy tu vi Hồ Bất Nhượng hơi thấp một chút, nhưng người ta sẽ ngay lập tức đi tới Tiên giới cho nên không ai dám tỏ thái độ vô lễ.
Hơn nữa, Thế giới Tiểu trung ương đã xuất hiện cường giả như Địch Cửu, vậy nên dù có muốn cỡ nào thì cũng chẳng ai dám đoạt Thăng Tiên Bài của Hồ Bất Nhượng.
Hồ Bất Nhượng biết mình được hưởng lây ánh sáng của Địch Cửu nên chủ động ôm quyền cảm tạ hắn.
Địch Cửu thấy cũng đông đủ người có địa vị đang có mặt ở đây, bèn thẳng thắn kể lại chuyện mới vừa xảy ra:
- Các vị đạo hữu, ban nãy Tiển lão ca mở ra thông đạo tiến vào Thăng Tiên Trận, tuy nhiên ta đã cản huynh ấy lại.
Nghe Địch Cửu nói thế, mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Địch Cửu ném xuống mấy trăm cây trận kỳ, tạo thành một cấm chế cách âm bao phủ xung quanh.
Bách Thương Hành biết Địch Cửu chỉ tạo cấm chế cách âm nên vẫn đứng yên nhìn. Tuy nhiên trình độ Trận Đạo của Địch Cửu khiến ông hơi rung động, chỉ phẩy tay dùng mấy trăm cây trận kỳ mà đã tạo xong trận pháp cấp chín, việc này không chỉ cần trình độ Trận Đạo cao thâm mà còn phải có cả thần niệm đỉnh cấp nữa mới được.
- Các vị, Thăng Tiên Trận có chút vấn đề...-
Địch Cửu còn chưa dứt lời mà Bái Hoằng đã chen ngang:
- Thăng Tiên Trận cứ qua trăm năm lại được mở ra một lần, đã truyền tống không biết bao nhiêu cường giả qua Tiên giới, sao giờ đến lượt ngươi lại có vấn đề?
Biết Địch Cửu không có hảo cảm gì với Bái Hoằng, Bách Thương Hành vội góp lời:
- Đúng vậy, Địch tông chủ. Qua mỗi trăm năm, Thăng Tiên Trận vẫn luôn đều đặn mở ra, theo lý thuyết thì nó sẽ không có vấn đề gì mới đúng.
Địch Cửu trầm giọng:
- Thứ xảy ra vấn đề hẳn không phải là Thăng Tiên Trận, khí thế trong Thăng Tiên Trận hùng hậu vô cùng, không thể nghi ngờ việc nó đã từng truyền tống đến Tiên giới. Tuy nhiên ta cảm nhận được một loại khí tức cổ quái và cực kỳ cường đại đến từ Ác Thú cốc. E rằng hiện tại bước vào Thăng Tiên Trận sẽ không đến được Tiên giới, mà là sẽ đi thẳng tới Ác Thú cốc đấy.
Nghe Địch Cửu nhắc đến vùng cấm địa nọ, sắc mặt Bách Thương Hành liền nghiêm túc hơn hẳn, sắc mặt của những người còn lại cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Lần này chỉ có bốn danh ngạch được dùng Thăng Tiên Trận, thế nhưng trước đó, mỗi lần đều lên tới 20 suất. Gần như toàn bộ thế lực ở Chân Vực đều có cường giả từng tiến vào Thăng Tiên Trận, nếu thật sự nó xảy ra vấn đề, vậy cường giả trước đó truyền tống lên Tiên Giới rất có thể đã gặp chuyện chẳng lành.
- Làm sao ngươi biết?
Thanh âm An Linh Chu run rẩy, mấy đời cường giả An gia đều đã truyền tống qua Thăng Tiên Trận.
Địch Cửu giải thích:
- Bởi vì trong lúc thí luyện ở Ác Thú cốc, ta đã tiến vào chỗ sâu nhất trong đó. Ta từng nhìn thấy một cái Hóa Sinh đại trận. Khi đó, có một cái chân nguyên thủ ấn khổng lồ duỗi ra muốn bắt ta, nếu không phải ta có chút bản lĩnh thì e rằng đã vẫn lạc ở đấy rồi. Nhưng vừa rồi trong Thăng Tiên Trận, ta lại cảm nhận được khí tức giống y hệt như cái chân nguyên thủ ấn kia.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn nhau, tu vi như Địch Cửu chắc chắn sẽ không cảm nhận sai khí tức. Nếu Địch Cửu không sai, vậy cho thấy Thăng Tiên Trận thật sự có vấn đề.
Bách Thương Hành đề xuất ý kiến:
- Địch đạo hữu, các vị, chúng ta về Thăng Tiên thành thương lượng đi.
Không một ai phản đối lời ông nói. Chuyện này không chỉ quan hệ đến bọn họ mà còn dính líu đến những cường giả đã từng tiến vào Thăng Tiên Trận.
...
Một lúc lâu sau, trong phủ thành chủ đã đầy ắp cường giả đang ngồi nghị sự.
Địch Cửu chưa từng có ý định đến chỗ của Tây Cốc Bác Dương, không ngờ mới qua một ngày thôi mà hắn lại phải đổi ý.
An Linh Chu đứng lên bày tỏ quan điểm:
- Chúng ta nhất định phải đi một chuyến tới Ác Thú cốc, với đẳng cấp của cái Hóa Sinh đại trận theo lời Địch tông chủ, không có ai ở đây đủ sức đối phó với nó cả. Bách vực chủ, Địch tông chủ, Bái vực chủ, Huyễn vực chủ, bốn vị có thực lực mạnh nhất ở đây. Bốn vị hãy dẫn đầu mọi người tiến vào, chúng ta có nhiều người như vậy, đối phó với thứ trong Hóa Sinh đại trận chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Bách Thương Hành gật đầu rồi quay sang hỏi ý Địch Cửu:
- Địch tông chủ, ý của ngươi như thế nào?
Trên thực tế mọi người đều biết, trước tiên nhất định phải xử lý Hóa Sinh đại trận xong rồi mới tính đến Thăng Tiên Trận được.
Địch Cửu đứng lên, ôm quyền đáp:
- Ta không có ý kiến, tuy nhiên hiện tại tu vi của ta còn quá yếu, ta muốn dành thêm một khoảng thời gian tu luyện, khi đó chúng ta hãy cùng nhau tiến vào cấm địa.
Nói như vậy bởi vì Địch Cửu vốn không trông cậy vào đám người này liên thủ đối phó với cường giả trong Hóa Sinh đại trận.
Địch Cửu biết thực lực của tên đó hơn xa Mai Bát Phiến. Mặc dù bọn họ đông người nhưng kỳ thật không có ích lợi gì, đoán chừng chỉ có hắn và Bách Thương Hành đủ khả năng đương cự với đối phương. Hơn nữa còn có tên rùa đen Bái Hoằng ở sau lưng, lỡ con rùa này ra tay ám hại thì hắn trăm phần trăm phải bỏ mạng tại Ác Thú cốc rồi.
Tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người thì nhất định phải có, Địch Cửu vẫn cần cẩn thận với ông ta.
- Vậy Địch tông chủ định đợi bao lâu rồi mới ra tay?
Huyễn Trường Trúc hỏi.
Địch Cửu đáp:
- Thăng Tiên Trận bài có kỳ hạn một năm, chúng ta đặt ra thời hạn hành động vào tám tháng sau. Trong khoảng thời gian đó, ta cần tìm kiếm một chỗ bế quan đã.
Bế quan là giả, đi Thiên Mạc mới là thật.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận