Thế Giới Thứ Chín

Chương 314

Suy nghĩ muốn giết Địch Cửu ở Ác Thú cốc vừa manh nha trong lòng Bái Hoằng liền khiến ông không cách nào dừng lại nữa.
Phải làm sao để giết được Địch Cửu đây, cách đầu tiên xuất hiện trong đầu Bái Hoằng là bố trí một Thuấn Sát Đại Trận. Thế nhưng ý nghĩ ấy bị ông gạt bỏ trong nháy mắt, bởi vì nó không có khả năng thành công.
Chưa tính đến việc Bái Hoằng không dám bố trí Thuấn Sát Trận bên cạnh Hóa Sinh Trận, mà xem như ông ta dám đi nữa thì giấu diếm được Địch Cửu chắc?
Trình độ trận đạo của Địch Cửu hiển nhiên mạnh hơn ông nhiều, cho dù có thêm đại trận ẩn nấp hỗ trợ cũng khó mà trốn được.
Nghĩ đến quá trình Địch Cửu vây công đánh lén cường giả Hóa Sinh Đại Trận kia thì Bái Hoằng rất nhanh liền từ bỏ ý nghĩ này. Từ việc hắn âm thầm liên hệ Quyết Triển dẫn đến ra tay một kích trí mạng với Mai Bát Phiến thì cũng thấy rõ khả năng Địch Cửu như thế nào rồi.
Có thể khẳng định, đến lúc đó Địch Cửu sẽ không để ông có cơ hội đánh lén. Lui một bước mà nói, muốn Bái Hoằng ông đánh lén hắn kiểu gì? Thời điểm gia hỏa kia đại chiến trong Hóa Sinh Đại Trận mà ông đi đánh lén thì dù có thành công cũng sẽ bị những Vực chủ khác liên thủ giết chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bái Hoằng mới bi ai phát hiện, dù ông có chọn được địa điểm tốt nhất đi nữa cũng chẳng có biện pháp làm gì Địch Cửu cả.
Có lẽ…
Bái Hoằng đứng một mình trầm tư trọn vẹn 3 ngày, rốt cuộc ông cũng đưa ra quyết định. Muốn giết Địch Cửu, con đường duy nhất là liên thủ với cường giả đã tạo ra Hóa Sinh Đại Trận kia.
Một khi ông liên thủ thành công thì không chỉ giết được mỗi mình Địch Cửu, mà còn là tất cả cường giả của Chân Vực nữa.
Khi đã bước vào con đường tu chân che kín bụi gai này thì tùy thời đều có thể vẫn lạc, cần gì phải sợ đầu sợ đuôi làm gì? Vì cái gì mà không thế giết chết toàn bộ cường giả Chân Vực? Từ trước tới nay tại Tu chân giới, chỉ có cường giả mới có tiếng nói mà thôi. Chờ tất cả đều chết, chỉ còn lại mình Bái Hoằng này thì còn ai dám đứng trước mặt ông nói nhảm nữa?
….
Địch Cửu mừng rỡ không thôi, chỉ ngắn ngủi có hơn tháng mà tu vi hắn đã từ Hóa Chân tầng bảy sơ kỳ tiến lên Hóa Chân tầng bảy hậu kỳ rồi. Chủ yếu là nhờ linh khí nồng nặc bên trong này cộng với đầu Dược Vương thượng phẩm linh mạch kia.
Hắn tin tưởng nếu tốc độ như vậy tiếp tục kéo dài thì chỉ 8 tháng sau hắn nhất định sẽ bước vào Hóa Chân tầng chín hậu kỳ, thậm chí còn có khả năng bước vào cả Vực Cảnh cũng không chừng.
Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, thời điểm tu vi Địch Cửu sắp bước vào Hóa Chân tầng bảy đỉnh phong thì thần niệm hắn bỗng cảm ứng được sự rung động của Giám Sát Trận khiến hắn khẽ giật mình.
Thấy vậy hắn bèn đình chỉ việc tu luyện. Hộ trận của hắn là vì phòng ngừa Yêu thú của Ác Thú Cốc tới quấy nhiễu, còn Giám Sát Trận là nhằm vào Hóa Sinh Đại Trận kia.
Chỉ có Nguyên Thần tu sĩ hoặc khí tức của tu sĩ mà hắn truyền vào trận mới khiến Giám Sát Trận rung động thôi. Nếu là Yêu thú bình thường sẽ bị Hộ trận trực tiếp ngăn trở, còn Giám Sát Trận thì sẽ chẳng có bất kỳ phản ứng gì.
Tình huống hiện tại nói rõ một việc, đó là trong phạm vi của Giám Sát Trận có tu sĩ Nguyên Thần hoặc người hắn đề phòng xuất hiện.
Nơi này là Ác Thú cốc, bình thường sẽ không có người nào mà tu vi dưới Vực cảnh tiến tới. Từ sau khi hắn nói trong đây có Hóa Sinh Đại Trận thì đoán chừng ngay cả tu sĩ Vực Cảnh cũng không tùy tiện tìm chết như thế.
Bây giờ trận pháp lại cảm ứng được khí tức tu sĩ thì rất có thể là cường giả trong Hóa Sinh Đại Trận kia.
Thần niệm Địch Cửu mở rộng ra ngoài, rất nhanh liền bắt được một thân ảnh.
Là Bái Hoằng ư?
Địch Cửu không khỏi có chút kinh ngạc. Bái Hoằng là tu sĩ Vực Cảnh tầng bảy, hơn nữa lại biết về Hóa Sinh Đại Trận trong này, thế thì ông ta tiến vào Ác Thú cốc là có ý gì nhỉ?
Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng Địch Cửu sẽ ngăn đối phương lại để hỏi một chút về tình huống bên ngoài. Nhưng nếu là người vẫn luôn mang thù mà chưa dám động thủ chỉ vì sợ hắn thì lại khác.
Địch Cửu bèn rời khỏi hộ trận, cẩn thận đi theo sau lưng Bái Hoằng. Tuy tu vi hắn không bằng ông ta nhưng thần niệm thì hai Bái Hoằng cộng lại cũng chẳng được như hắn. Thần niệm chênh lệch quá nhiều dẫn đến Bái Hoằng còn chẳng biết có người đang theo dõi mình.
So với thần niệm vượt qua phạm vi 110 trượng của Địch Cửu thì Bái Hoằng cơ hồ bị đè ép đến cực hạn. Ông chỉ có thể cẩn thận xem xét khắp nơi, mỗi bước đi đều không thể không dè chừng từng chút một.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, có khi là do Địch Cửu đi theo sau lưng nên chẳng có Huyễn thú nào dám tới gần, Bái Hoằng chỉ ngẫu nhiên đụng phải vài con Yêu thú yếu nhược mà thôi.
Theo dõi hết mấy ngày, Địch Cửu quyết định không đi theo ông ta nữa. Dựa vào phương hướng này, hắn khẳng định Bái Hoằng đang muốn đi tới Hóa Sinh Đại Trận.
Ông ta đi tới đó tất nhiên không có khả năng là phát huy phẩm chất cao thượng, đơn độc cố gắng tiêu diệt cường giả trong trận. Nếu đã không phải thì mục đích của Bái Hoằng chỉ có một, đó là quy hàng người kia và liên thủ giết chết hắn.
Hẳn là Bái Hoằng biết bản thân không có năng lực nên mới muốn nương nhờ người khác báo thù.
Đã đoán được mục đích đối phương, vậy Địch Cửu cũng lười theo dõi tiếp.
Địch Cửu biết lấy thực lực bây giờ của hắn hoàn toàn thừa sức xử lý ông ta. Thế nhưng hắn không tính sẽ chính diện giết người, loại cường giả như Bái Hoằng luôn có chút thủ đoạn giữ mạng. Nếu để tin tức ấy mà lọt ra ngoài thì chẳng phải là chuyện gì tốt hết.
Vô luận hắn có giải thích thế nào đi nữa, đoán chừng chẳng mấy ai tin tưởng. Cứ thế thì hỏng hết cơ hội xử lý ông ta rồi.
Tuy tu vi Bái Hoằng rất mạnh nhưng thần niệm lại chỉ quanh quẩn giữa cấp chín đỉnh phong và cấp mười mà thôi. Lấy cấp bậc thần niệm này, đi vào Ác Thú cốc chỉ duy trì được trong phạm vi một trượng. Bái Hoằng có thể an toàn cho đến tận bây giờ đều là nhờ thực lực cường đại và sự chú ý cẩn thận của ông ta.
...
Lại thêm một đầu Yêu thú cấp 9 nhào tới đánh lén Bái Hoằng, ông ta cũng không quá lo lắng. Đây là con thứ 30 rồi, trong tay Bái Hoằng hóa ra một hình trường cung, sát thế nhanh chóng được kích phát, sau đó trường kích liền mạnh mẽ đâm vào đầu nó.
Bái Hoằng cúi xuống định đào Yêu đan ra, bỗng dưng một loại cảm giác lạnh gáy xông thẳng lên đỉnh đầu ông.
Không tốt! Ngay lúc Bái Hoằng đang điên cuồng muốn bỏ chạy thì một đạo thanh hồng từ trong hư không bỗng chốc xuất hiện, trực tiếp chém vào thân thể ông ta.
- Địch Cửu, ngươi là đồ hèn hạ…
Bái Hoằng một lòng đều nghĩ cách làm sao để đối phó Địch Cửu nên ông vô cùng quen thuộc với thanh Thiên Sa Đao kia. Mắng hắn hèn hạ là thế, chứ ông ta đã hoàn toàn quên đi mục đích chính mình đến đây rồi.
Một câu này của Bái Hoằng còn chưa nói hết thì “Phốc!” một tiếng, huyết vụ nổ tung, Nguyên Thần tràn ra ngoài.
Giờ phút này Bái Hoằng cảm thấy biệt khuất không gì sánh được, nếu để ông chính diện một chọi một với Địch Cửu thì dù không bằng đối phương đi nữa, hẳn cũng không uất ức đến mức này. Dù đánh không lại cũng không cần chưa đối mặt đã bị hủy đi nhục thân.
Toàn bộ quá trình đều đậm mùi trào phúng, thật giống như Bái Hoằng ông cố ý đi vào Ác Thú cốc, sau đó để Địch Cửu đánh lén vậy. Còn lý do vì sao Địch Cửu ở đây thì hiện tại ông không có thời gian suy nghĩ.
- Địch Cửu….
Địch Cửu căn bản không để Bái Hoằng có bất kỳ cơ hội nào trở mình, Thái Cổ Lôi Văn nhanh chóng được đánh ra, Nguyên Thần Bái Hoằng không kiên trì nổi một hơi liền tan thành mây khói.
Cuối cùng cũng thanh tịnh. Địch Cửu cũng không muốn thời điểm bản thân đang đối chiến với cường giả Hóa Sinh Đại Trận kia sẽ bị Bái Hoằng ám toán. Mà hắn lại không muốn Bái Hoằng nói cho đối phương biết kế hoạch sắp tới của bọn họ.
Giết ông ta chính là chuyện bé chẳng đáng kể. Xong xuôi mọi thứ, Địch Cửu quay trở về nơi tu luyện của mình và tiếp tục khổ tu.
Lại thêm mười ngày nữa trôi qua, Địch Cửu đã bước vào Hóa Chân tầng 8, năm tháng sau hắn thẳng tắp tăng cấp lên Hóa Chân tầng 9.
Trước khi mục tiêu tám tháng mà hắn tự đặt ra tới, tu vi của hắn đã lên được Hóa Chân tầng 9 hậu kỳ. Địch Cửu thở dài rồi đình chỉ việc tu luyện.
Đầu Dược Vương linh mạch nọ đã bị hắn xài hết một nửa, lúc này hắn chỉ cách cảnh giới tiếp theo một chút mà thôi. Nếu cho Địch Cửu 1 năm nữa thì hắn chắc chắn mình có thể bước vào Vực Cảnh.
Địch Cửu thử tính toán thời gian thì thấy cũng sắp tới lúc tụ hợp rồi. Hắn bèn thu hồi hai đầu linh mạch, còn mấy trận pháp hắn bố trí kia thì vẫn giữ nguyên.
Rời khỏi Ác Thú cốc không bao lâu thì Địch Cửu liền thấy An Linh Chu đang gấp rút độn tới.
- Địch Tông chủ, không nghĩ tới ngươi còn tới sớm hơn ta đấy.
Trông thấy Địch Cửu đứng từ xa, trong lòng An Linh Chu đại hỉ. Thực lực Địch Cửu y từng thấy qua rồi, lần hội chiến này nếu có Địch Cửu thì phần thắng của bọn họ sẽ được bảo đảm nhiều hơn.
- Ha ha, xem ra ta tới chậm chút nhỉ.
Thanh âm Thiên Kim Vực Chủ Huyễn Trường Trúc từ xa truyền tới.
- Không muộn, không muộn, chúng ta cũng vừa mới đến thôi.
Bách Thương Hành cũng xa xa nói vọng lại.
Theo đằng sau Bách Thương Hành là từng đạo bóng người rơi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, bên ngoài Ác Thú cốc đã tụ tập hơn mười người.
Những người ở đây vô luận là ai đi nữa cũng đều là cường giả số một số hai ở Chân Vực.
- Vì sao không thấy Bái Vực chủ?
Trông thấy mọi người gần như có mặt đủ, An Linh Chu mới nhíu mày hỏi thăm. Thực lực Bái Hoằng là gần với Bách Thương Hành nhất, nếu ông ta không tới, sức chiến đấu tổng thể sẽ bị giảm đi mất một phần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận