Thế Giới Thứ Chín

Chương 316

- Được.
Địch Cửu không rảnh nói nhiều lời, lần nữa quyết đoán xâm nhập vào trong đó.
Một đám người càng đề phòng hơn, thậm chí còn điều động thần niệm bám vào phía trên pháp bảo, chỉ cần có chút dị động gì đó sẽ nhanh chóng triệu hồi vũ khí và động thủ.
Khoảng cách mấy trăm trượng mà chỉ cần mất mười mấy giây, Hóa Sinh Đại Trận đã xuất hiện ở trước mắt mọi người. Đứng trước lực lượng khủng bố này, nếu có người nào lạc đàn tới đây thì đoán chừng dù muốn hay không cũng sẽ xoay người bỏ chạy. Gia hỏa lợi dụng đại trận khủng bố ấy để hấp thu tinh huyết hồn khí mà yếu đi được mới là chuyện lạ.
Khó trách hết thảy thi thể sau khi tử vong trong cấm địa đều biến mất không thấy gì, nguyên lai là do thứ trước mắt đây.
Bấy giờ, tất cả mọi người không khỏi âm thầm khâm phục Địch Cửu, lúc trước hắn một thân một mình tới nơi này mà vẫn bình yên vô sự rời đi.
Địch Cửu đưa tay ném ra một cây trận kỳ vào đại trận. Ai ai cũng đều thấy rõ, trận kỳ kia chỉ vẻn vẹn cấp 8 mà thôi, nói trắng ra, nhiều nhất hắn chỉ bố trí được trận pháp cấp 8.
Tuy nhiên rất nhanh bọn họ liền kịp thời phản ứng, làm sao Địch Cửu chỉ có thể bố trí trận pháp cấp 8 được chứ? Trên Quảng trường Thăng Thiên, hắn vươn tay một phát là đã phá nát Toản Thần Trận cấp 7 của Mai Bát Phiến rồi, điều này nói lên trận đạo của Địch Cửu hẳn là cấp 9 mới đúng. Trận kỳ cấp 8 kia hẳn chỉ là để thăm dò.
- Khặc khặc… Sâu kiến biết ta không đi nổi nên dâng người tới à…
Một tiếng cười quái dị truyền tới tai mọi người, kèm theo đó là cự đại thủ ấn từ bên trong Hóa Sinh Đại Trận chụp ra.
Cơ hồ ngay khi thủ ấn to lớn kia vừa xuất hiện, thanh trận kỳ trong tay liền được Địch Cửu ném ra ngoài, đồng thời hắn nghiêm nghị quát:
- Mau chóng động thủ.
Không cần Địch Cửu nhắc nhở, không ai dám chần chừ hết, tất cả đều triệu hồi pháp bảo chuẩn bị xuất kích.
Nhưng rất nhanh cả đám liền tuyệt vọng không thôi, ngoại trừ Bách Thương Thành, Huyễn Trường Trúc, An Linh Chu, Trác Trường Canh và Hàn Vô Thủy đứng bên ngoài ra thì những người còn lại không ai động đậy được, xem như cử động được đi chăng nữa cũng chậm rãi không khác gì lão thái bà.
Thời điểm bàn tay kia vừa ló ra, bọn hắn liền triệt để bị một loại khí thế cường đại cầm cố.
Tuy năm người kia vẫn chưa bị giam hãm hoàn toàn, nhưng tốc độ cũng phải chậm đi mấy lần, quang mang từ pháp bảo yếu ớt chẳng khác gì các tu sĩ cấp thấp khác.
Bị Địch Cửu hố rồi!
Giờ khắc này trong đầu bọn họ đều có chung một ý niệm, tên gia hỏa kia há chỉ có từng đó sức mạnh, vậy chi bằng nói luôn họ không có cách nào phản khách đi.
- Địch Cửu, ngươi có ý gì?
Một tên Gia chủ Vực Cảnh tầng 2 quát to, bấy giờ y đã khẳng định mình phải chết tại đây không thể nghi ngờ.
Địch Cửu giống như không nghe được lời vừa rồi, hắn chỉ nhanh chóng ném xuống thêm một thanh trận kỳ nữa rồi trực tiếp lấy Ly Địa Diễm Quang Kỳ ra. Ngay sau khi hỏa diễm xuất hiện, trận kỳ trong chớp mắt liền tạo thành vòng xoáy trực tiếp quấn vào trung tâm của Hóa Sinh Đại Trận.
Mặc dù lúc đầu đám người Bách Thương Hành cũng hoài nghi Địch Cửu muốn dụ họ đến rồi hốt gọn một mẻ, bất quá khi nhìn thấy hắn bố trí pháp trận vòng xoáy kia họ liền hiểu mình đã oan uổng người tốt rồi. Nếu Địch Cửu thật sự muốn hố bọn họ thì không có khả năng đến tận bây giờ họ vẫn có thần niệm không gian bao phủ.
Đây không phải thần niệm không gian bình thường chỉ có 10 trượng thôi đâu, mà là 20 trượng đấy.
- Bớt nói nhảm, mọi người toàn lực xuất thủ, phối hợp với Địch đạo hữu đi.
Bách Thương Hành nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp chặn họng tên Vực cảnh vừa chất vấn Địch Cửu kia.
Mắt thấy hai tên Vực Cảnh đồng thời bị đại thủ bắt lấy, Thiên Sa Đao của Địch Cửu bỗng nhiên cuốn lên một đạo thanh hồng rồi bổ thẳng ra ngoài.
“Rống!”
Rốt cuộc gia hỏa trong Hóa Sinh Đại Trận cũng cảm giác được có gì đó không đúng, tựa hồ đường lui của lão đã bị Địch Cửu ngăn chặn. Cộng với Thiên Sa Đao đang bổ về phía mình kia khiến lão ta không chút do dự thu hồi thủ ấn và chộp tới kẻ địch chính.
Địch Cửu tiếp tục vươn tay triệu hồi hơn 6000 chuôi cực phẩm đao khí ra, đao trận cấp chín bao phủ toàn bộ không gian lại. Đối với loại cường giả này, không nên giữ lại bất kỳ đại chiêu nào làm gì.
Mà hắn thì khác biệt so với những người khác, thần niệm Địch Cửu quá mức cường đại, cho nên hắn không bị ảnh hưởng bởi khí thế của lão ta, thậm chí còn có thể tế ra đao trận cấp chín để đối chiến trực tiếp với lão.
“Rầm rầm rầm!”
Ngay khi đạo trận tiếp xúc với thủ ấn của cường giả Hóa Sinh thì cuối cùng những người còn lại cũng được buông lỏng.
Lúc này ai cũng biết mình đã trách oan Địch Cửu, bọn họ chẳng tiếp tục chần chờ nữa, cả đám người vội vàng dùng pháp bảo đánh tới thủ ấn to lớn kia.
Một khi Địch Cửu chết ở đây, chỉ sợ toàn bộ đều sẽ chôn cùng.
Không có không gian khí thế khóa chặt, quang mang pháp bảo không ngừng lóe lên phía trên Hóa Sinh Đại Trận, tiếng nổ của chân nguyên liên miên bất tận phát ra.
Từng đạo nhận mang đáng sợ của thần niệm quét ngang ra ngoài, dù toàn bộ người nơi đây đều là cường giả Vực cảnh trở lên nhưng vẫn không chống đỡ nổi khiến huyết vụ bay tứ tung.
Thế nhưng vẫn không có ai lùi bước, người có thể đứng ở đây có ai mà không từng trải qua vô số sinh tử? Kinh lịch không nổi khảo nghiệm đã sớm bị Tu chân giới tàn khốc này đào thải rồi.
Nhận mang thần niệm càng lúc càng nhiều, đã có hai tu sĩ Vực Cảnh sơ kỳ trực tiếp bị nhận mang xé rách thành bã vụn, chỉ còn Nguyên Thần, bọn họ đành đứng núp sang một bên. Đao khí trong đao trận của Địch Cửu không ngừng vỡ vụn, vì đứng ở phía đối kháng nên hắn đã bị bổ trúng không ít cái.
Còn may mà nhờ nhục thân là Thần cấp nên dù thân thể bị cắt đến máu me đầm đìa thì cũng chẳng ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến Địch Cửu. Ngược lại trong lòng hắn càng thêm cao hứng hơn.
Nhận mang cường đại và dày đặc như vậy chứng tỏ tên gia hỏa kia thật sự rất mạnh, nhưng cũng nói lên lão đầu ấy không có nhục thân.
Một tên không có nhục thân dù mạnh đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng bị bọn hắn liên thủ xử lý mà thôi. Địch Cửu cảm thấy may mắn vì bản thân đã tới Hóa Chân cấp chín hậu kỳ. Nếu chỉ mới là trung kỳ mà trông cậy đám người này giúp hắn thì chết chắc rồi.
“Két…”
Một âm thanh xé rách thê lương truyền đến, kèm theo đó là thân thể cự đại xông ra khỏi Hóa Sinh Đại Trận.
Lưỡi búa to lớn bị thân thể khổng lồ nhằm đánh tới làm Địch Cửu giật thót, chẳng lẽ hắn đoán sai rồi sao, gia hỏa ấy có nhục thân à?
“Phốc!”
Đối mặt với cự phủ trước mặt, Trác Trường Canh căn bản trốn không thoát, thân thể bị lưỡi búa chặn ngang, chặt đứt vẩy ra một đóa huyết hoa trên không trung.
Bấy giờ Địch Cửu mới nhìn thấy rõ ràng, tuy thân thể lão giống nhục thân nhưng trên thực tế vẫn là một thân thể hư ảo được cô đọng mà thành. Địch Cửu không chút do dự nhào tới, đao trận cũng lao theo mang khỏa xông lên, Thiên Sa Đao nhanh chóng hóa thành một đạo Phong Tiêu Đao xé gió mà tới.
Thừa dịp Địch Cửu ngăn trở đối phương, Bách Thương Hành liền cầm mấy viên đan dược, bóp thành thuốc bột rồi vẩy lên thân thể đứt gãy của Trác Trường Canh, sau khi sơ cứu đơn giản xong mới đưa y ra ngoài.
Trong lòng Trác Trường Canh cảm kích không thôi, y biết nếu như chỉ chậm một chút nữa thôi thì nhục thân của y chắc chắn sẽ không còn, dù cho Địch Cửu liên thủ với Bách Thương Hành đi nữa cũng vô dụng.
Tại chiến trường cách đó không xa, Địch Cửu vô cùng rõ ràng vì cái gì mà đối phương nổi giận, đó là vì Hóa Sinh Đại Trận bắt đầu bị hắn phá hư. Đây là cơ sở sinh tồn của lão đầu kia, bị phá hủy mà đối phương không phẫn nộ mới là chuyện lạ.
“Răng rắc!”
Lại thêm một viên trận kỳ của Hóa Sinh Trận bị hỏng, lưỡi búa to lớn lập tức xé rách đạo trận cấp chín của Địch Cửu, sau đó tiếp tục bổ vào Phong Tiêu đao thế.
Không khác gì cự phủ đã chặt đứt Trác Trường Canh, sau khi xé rách đao trận và Phong Tiêu đao thế xong liền quét thẳng về phần eo của Địch Cửu.
“Bành!”
Dù cự phủ đã dính phải hai đạo công kích của Địch Cửu nhưng vẫn tiếp tục nổ tung tại thắt lưng hắn.
Tuy nhiên Địch Cửu và Trác Trường Canh không giống nhau, y chưa từng luyện thể quá, thế nhưng hắn thì khác. Địch Cửu điên cuồng lùi lại.
Truớc khi đối phương kịp thu hồi cự phủ thì pháp bảo của Bách Thương Hành và Huyễn Trường Trúc đã đồng thời đánh lên người lão ta.
Thân ảnh khổng lồ lần nữa héo rút thành một mảng lớn, theo sau là công kích không ngừng rơi lên thân bóng người to lớn kia, thân ảnh khổng lồ lại tiếp tục thu nhỏ đến khi không khác với người bình thường.
Bấy giờ Địch Cửu mới lấy mấy viên đan dược ra sử dụng, Thiên Sa Đao nhanh chóng được sử dụng, đây là thời cơ cực tốt để tấn công.
Lần này đối phương không tiếp tục ngăn cản Địch Cửu nữa, thân thể bị thu nhỏ phá toái, chớp mắt thoát ra.
Làm sao hắn để Nguyên Thần đối phương rời đi cho được, Thái Cổ Lôi Văn liền được Địch Cửu triệu hồi.
Sau khi sấm sét đánh vào đỉnh đầu Nguyên Thần, điều khiến bọn họ càng thêm khiếp sợ là bóng dáng kia tuy suy yếu rất nhiều nhưng vẫn đủ khả năng tẩu thoát.
- Thật mạnh…
Hàn Vô Thủy không nhịn được sợ hãi, thán phục kêu lên. Nguyên Thần sợ nhất là bị hệ lôi công kích, vậy mà lão ta vẫn còn bỏ trốn được. Thực lực lão rốt cuộc mạnh tới cỡ nào vậy?
Bởi vì lôi hồ của Địch Cửu lợi hại bao nhiêu tất cả mọi người đều rõ mà.
- A, Địch Cửu đi đâu rồi?
Một tu sĩ Vực Cảnh tầng 3 đột ngột phản ứng.
Thở dài một hơi, Bách Thương Hành đáp:
- Hẳn là Địch đạo hữu đã đuổi theo tên lão gia hỏa kia. Trận chiến này mà không có Địch Cửu thì nói không chừng chúng ta đã bị giết sạch rồi.
Mọi người nghe vậy thì không khỏi trầm mặc, ai cũng biết những gì Bách Thương Hành nói là thật. Đội hình cường đại như thế mà chỉ trong vài giây giao chiến ngắn ngủi, đã có hai tu sĩ Vực Cảnh sơ kỳ chỉ còn lại Nguyên Thần, còn Trác Trường Canh thì bị trọng thương.
- Đây chẳng phải là hài cốt của tổ tiên Hàn gia ta sao…
Hàn Vô Thủy sợ hãi kêu lên một tiếng, lời y nói liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay lập tức bọn họ phát hiện ra khắp nơi bên trong Hóa Sinh Đại Trận đều là hài cốt, khí tức hài cốt vô cùng quen thuộc với họ, hiển nhiên đều là tổ tiên đã phi thăng Tiên giới hoặc là những tiền bối khác trong dòng tộc.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận