Thế Giới Thứ Chín

Chương 349

Những người tới đây đều là cấp bậc tông chủ hoặc nhân vật cầm đầu thế lực một phương, dưới sự lãnh đạo của Dịch Trinh, không ai cho rằng hộ trận phụ thành Tinh Không có thể kiên trì nổi.
- Đánh cho ta!
Dịch Trinh vừa nói vừa lấy pháp bảo ra, y là người đầu tiên xông về phía hộ trận.
Không ai rớt lại phía sau, gần như trong nháy mắt Dịch Trinh tế pháp bảo, đám tông chủ sau lưng y cũng đồng loạt xông lên, ai nấy đều toàn lực ứng phó.
Không phải họ lo lắng hộ trận ở đây quá mạnh, mà họ nghĩ một khi mình mà lén giữ sức thì chắc chắn sẽ bị Dịch Trinh nhìn ra. Chỉ có toàn lực xuất thủ mới có thể khiến Dịch Trinh hài lòng, trong tình thế hiện tại, dù giá nào cũng phải đi theo Dịch Vận Tiên Tông.
Tịnh Lạc Ôn sớm đã chuẩn bị sẵn pháp bảo, hôm nay dù có phải hy sinh thì bà cũng nhất định phải khiến Dịch Trinh trọng thương. Chưa nói đến chuyện vì tiên giới thì còn có thù của sư muội Tịnh Lạc Lâm.
Tất cả người bên cạnh Địch Cửu cũng tế pháp bảo ra, nhưng đôi tay run rẩy và sắc mặt họ lại trắng bệch, kém xa so với một phương tông chủ Tiên giới. Một khi hộ trận bị oanh phá, có lẽ họ còn chẳng dám xông lên đối địch.
Có thể nói ngoại trừ Tịnh Lạc Ôn, người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh chính là Địch Cửu. Hắn trông thấy vô số pháp bảo đánh về phía hộ trận phụ thành bèn quay đầu hỏi Tịnh Lạc Ôn:
- Tịnh môn chủ, trong những người này có cường giả Trận Đạo đỉnh cấp không? Cỡ như Tiên Trận Vương chẳng hạn.
Địch Cửu biết nếu trong số kẻ địch có Tiên Trận Vương cấp bảy, thì xem ra hôm nay chỉ sợ phải vứt bỏ hơn phân nửa cái mạng mới mong bảo trụ được Tinh Không Tiên Thành.
Tuy nhiên không phải dễ dàng mà một tu sĩ có thể đạt tới trình độ Tiên Trận Vương cấp bảy, sở dĩ hắn làm được là nhờ có tia đạo tắc màu vàng, Thế Giới Thư và mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô. Nếu thiếu những thứ đó, dù Địch Cửu có nghiên cứu thêm một vạn năm nữa cũng không nhất định có thể bước vào cấp bậc này.
Sau khi tia đạo tắc rời đi, hắn đã dùng mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô để niết bàn nhục thân. Cho nên hiện tại nhục thể của hắn có thể xem như là một bộ phận vũ trụ, bởi vậy năng lực cảm ngộ vạn vật của Địch Cửu bây giờ gần như vượt trội hơn toàn Tiên giới.
Tịnh Lạc Ôn kinh ngạc, bà rất khâm phục sự tỉnh táo của Địch Cửu.
- Không, trình độ Trận Đạo mạnh nhất là Vĩnh Chân Trận Tông, nhưng khi Tiên giới hoàng hôn thì bọn họ đã phong bế sơn môn rồi. Hộ trận của tông môn này nghe đồn đã siêu việt Tiên cấp, một khi phong bế thì trừ phi Tiên giới triệt để hủy diệt, nếu không sẽ chẳng có ai tìm được bọn họ đâu...
Ngoại trừ Vĩnh Chân Trận Tông, tông môn mạnh về Trận Đạo tiếp theo là Quảng Trận Tiên Môn. Tuy nhiên Trận Pháp sư mạnh nhất của họ mới chỉ là Tiên Trận đại sư cấp sáu thôi, hơn nữa ta không thấy bọn họ có mặt ở dưới thành, xem ra là đợt công kích này không dính líu gì tới mấy người đấy. Trong số những kẻ xuất hiện ở đây, trình độ Trận Đạo cao nhất hẳn là Dịch Trinh, cường giả Tiên Trận đại sư cấp sáu.
Địch Cửu nghe vậy bèn thở phào, Tiên Trận đại sư cấp sáu chênh lệch với Tiên Trận Vương cấp bảy thật sự rất nhiều. Nếu như không có cơ duyên hoặc thiên phú siêu việt thì cả một đời Dịch Trinh e rằng đừng mơ vượt qua nổi rào cản để thăng cấp.
“Oanh!”
“Răng rắc!”
Vẻn vẹn một lần công kích, thậm chí đợt công kích còn chưa kết thúc, hộ trận phụ thành đã vỡ vụn thành hư vô. Ngay cả mấy chữ to lớn lơ lửng trên không cũng bị nghiền nát thành tro bụi.
Con đường dẫn tới phụ thành hiện ra ở trước mặt mọi người, nhóm Địch Cửu đã không còn chỗ ẩn thân.
Hiện tại, bất kỳ ai chỉ cần vọt tới trước mặt Địch Cửu thì đều có thể dễ dàng bắt lấy hắn.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của tất cả tu sĩ, ngoại trừ Địch Cửu.
Ở phía xa, nhóm Lục Tây Côn không tham gia công kích im lặng lắc đầu, tu sĩ thành lập Tinh Không Tiên Thành này chẳng lẽ là một tên nhược trí sao?
Tiên trận cấp ba đối với tu sĩ vừa mới phi thăng đích thật như lạch trời vậy, dù họ tốn công cả một đời cũng đừng hòng tạo ra nổi một vết nứt. Nhưng đối với những tông chủ các đại tông môn và cường giả thế lực khắp nơi thì nó mỏng manh không khác gì giấy.
Mà đây còn phải tính tới chuyện thời đại Tiên giới hoàng hôn, cường giả yếu kém hơn rất nhiều. Nếu như ở vào thời đại trước, tùy tiện một vị Tiên Tôn tới cũng đã đủ sức đập Tinh Không thành bột mịn.
- Lục tông chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Một tu sĩ Đại Chí Tiên lo lắng hỏi Lục Tây Côn.
Phụ thành không chịu nổi một kích, hơn nữa sau khi hộ trận cấp ba bị hủy, người bên trong thành dường như không còn lá bài nào, chuyện này khiến rất nhiều tu sĩ đi theo phe Lục Tây Côn cực kỳ sốt ruột.
Lục Tây Côn chau mày, khẽ đáp:
- Chờ bọn Dịch Trinh công phá phụ thành xong thì chúng ta liền đi vào. Thành trì không phải của riêng ai, tất cả mọi người đều có quyền lưu trú. Nếu Dịch Trinh dám ngăn cản, vậy đành phải đánh thôi.
Trong tình huống như vậy thì không có đạo lý gì để nói cả. Từ bỏ Tinh Không Tiên Thành chẳng khác nào từ bỏ cơ hội sinh tồn.
- Mọi người không cần lưu thủ, giết sạch đi.
Dịch Trinh nghiêm nghị quát to, vọt thẳng hướng Địch Cửu.
Dịch Trinh muốn chính tay bắt lấy Địch Cửu, y sẽ để cho con sâu kiến từ tu chân giới phi thăng lên này hiểu được một việc, ấy là có đôi khi cái chết còn chẳng đau khổ bằng phải sống sót.
Địch Cửu thầm cười lạnh, hắn vung tay ném một cây trận kỳ màu đỏ sậm ra ngoài, toàn bộ không gian phụ thành đột ngột biến đổi.
Con đường thênh thang vốn đang rõ ràng bỗng chốc biến mất, không gian trở nên mông lung, các loại đại trận liên miên xuất hiện, thanh âm đạo vận vang lên, sát ý ngưng tụ thành sát thế kinh khủng bao trùm toàn bộ không gian.
Mấy ngàn tên tu sĩ đang hào hứng phóng tới phụ thành đột ngột phát hiện họ chỉ còn có thể nhìn thấy quanh mình ba thước. Khí tức Ngũ Hành giữa thiên địa biến mất, dường như họ đang ở trong chân không, nơi không hề tồn tại Ngũ Hành.
Một tông chủ Đại Chí Tiên điên cuồng nhào về một bên, pháp bảo của người này tỏa vạn đạo quang mang. Một chiêu thi triển tất cả lực lượng oanh ra.
“Oanh!”
Ngay khoảnh khắc ấy, vô số sát mang đáng sợ giống như vòng xoáy cuốn vị tông chủ đó vào rồi nghiền thành bã vụn.
Tiên linh khí bị tiêu hao rất nhanh liền được bổ sung lại từ Tinh Không Tiên Thành, lấp kín Giảo Sát đại trận.
Địch Cửu đưa một cây trận kỳ cho Tịnh Lạc Ôn, nhẹ nhàng bảo:
- Tịnh môn chủ, trận kỳ này có chỉ dẫn sinh lộ, xin Tịnh môn chủ và các vị ra chút sức lực.
Nói xong câu đó, Địch Cửu vọt thẳng vào trong màn sương mù mênh mông kia.
Thoát ra khỏi nỗi bàng hoàng khiếp sợ, Tịnh Lạc Ôn rốt cuộc hiểu được, cái quái gì mà cấp ba tiên trận chứ, đây chắc chắn là cấp bảy, không, đây không phải cấp bảy mà là Giảo Sát đại trận cấp tám mới đúng...
Không đúng, Tịnh Lạc Ôn rất nhanh liền phát hiện đây cũng không phải là Giảo Sát đại trận cấp tám, bà nhìn không ra đẳng cấp của cái tiên trận này. Bỗng dưng bà nghĩ đến năm đó tại phủ thành chủ, Địch Cửu từng nói: “Đây là chỗ của ta, vì sao ta phải trốn?”
Cho tới hôm nay, bà mới hoàn toàn hiểu hàm nghĩa câu nói đó. Địch Cửu mời bà trợ giúp, đoán chừng là để đối phó với Dịch Trinh và mấy tên cường giả Tiên Vương khác. Hắn tuyệt đối sẽ không để bà hỗ trợ xử lý tu sĩ bình thường.
Nghĩ tới đây, Tịnh Lạc Ôn không chút do dự vọt vào trong Giảo Sát đại trận.
Vì Thiên Tịnh môn, vì sư muội, vì Tiên giới, tất cả đều không cho phép bà chần chờ. Nguyên bản bà đã dự định chết trận, nhưng giờ đã có liên hoàn đại trận này, bà chỉ cần theo sau Địch Cử rồi đè ép đối phương mà đánh là được.
Địch Cửu vốn là Tiên Trận Vương cấp bảy, nhưng hắn mang theo Ly Địa Diễm Quang Kỳ đến kích phát Đại Ngũ Hành Trận. Đại Ngũ Hành Trận kéo theo Giảo Sát Trận, Khốn Sát Trận, Ẩn Nặc Sát Trận, huyễn trận...
Cộng thêm Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ hô ứng, toàn bộ trận pháp cấp bảy đã tấn thăng thành Liên Hoàn Giảo Sát đại trận cấp tám. Chỉ cần Ly Địa Diễm Quang Kỳ không rút đi, đại trận sẽ không yếu bớt.
Do có hai dòng thượng phẩm Tiên Linh Mạch cung cấp tiên linh khí nên Địch Cửu không hề định lưu thủ. Khi kiến lập Tinh Không Tiên Thành, hắn từng nói muốn thành lập một trật tự mới ở Tiên giới, nhất định phải dùng sát ngăn sát. Nếu không giết sạch đám ích kỷ rác rưởi kia đi thì mới là chuyện đáng buồn cười.
- Không tốt, đây là Khốn Sát tiên trận cấp bảy...
Dịch Trinh là người đầu tiên phát hiện mình bị quấn vào Tiên Sát Trận đáng sợ.
Chưa kịp dứt lời thì y liền giật mình nhận ra, thứ này không phải Tiên Sát Trận cấp bảy đơn giản, dường như có hai kiện đỉnh cấp chí bảo hô ứng, gượng ép nâng tiên trận cấp bảy thành Liên Hoàn Giảo Sát đại tiên trận cấp tám.
Thế nhưng không ai nghe được lời Dịch Trinh nói, khi phát động liên hoàn Giảo Sát đại tiên trận thì Địch Cửu đương nhiên đã tính đến việc không cho những tu sĩ tiến vào trong đây có cơ hội liên hệ với nhau.
Dịch Trinh cấp tốc phản ứng chính xác, y tế pháp bảo phòng ngự ra chứ không định công kích. Với loại Liên Hoàn Giảo Sát đại tiên trận như vậy, càng công kích thì hiệu quả phản sát càng mạnh.
Dịch Trinh không kinh hoảng lắm, dù Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận có mạnh hơn nữa thì y tin chắc tiên linh khí cũng không đủ để trận pháp vận hành. Chỉ cần những người còn lại liên tục công kích, sớm muộn sẽ đến lúc hao tổn toàn bộ tiên linh khí, khi đó dù có Tiên Sát Trận cấp chín cũng vô dụng thôi.
Trong lòng Dịch Trinh vô cùng giận dữ, y không nghĩ ra tại sao một con kiến hôi lại có thể bố trí được Giảo Sát đại trận cấp tám.
Không phải Dịch Trinh chủ quan, bởi vì dù đích thân y ra tay thì ở loại địa phương này cũng chỉ có thể bố trí được Tiên Sát Trận cấp bốn mà thôi. Một con kiến nho nhỏ vừa mới phi thăng mà bố trí thành công Tiên Sát Trận cấp ba đã là chuyện cực kỳ không tầm thường. Ai có thể đoán được cái trận pháp cấp ba kia chỉ là mồi nhử cơ chứ?
Dịch Trinh không đoán được cho nên hiện giờ y mới bị nhốt ở đây.
Tất cả những người tiến vào phụ thành cùng bị Liên Hoàn Giảo Sát đại tiên trận vây khốn giống như Dịch Trinh. Phần lớn tu sĩ khi bị hoảng loạn đều lựa chọn công kích, ngoại trừ kẻ có tu vi và sức phòng ngự cực mạnh ra thì đại đa số còn lại khi làm thế đều đã bị tiên trận giảo sát mất rồi.
Có thể trở thành môn chủ tiên môn, có ai là kẻ yếu? Vài người rất nhanh liền nghĩ đến việc chỉ cần để cho người khác đi công kích Giảo Sát đại trận, chờ đến lúc tiêu hao hết tiên linh khí thì đó cũng là thời điểm bọn họ thoát khốn.
Hỗn loạn trong tiên trận rất nhanh đã yên tĩnh lại, bởi vì Địch Cửu không phát động Khốn Sát đại trận. Chỉ cần hắn phát động thì dù muốn dù không, họ bắt buộc vẫn phải công kích. Thế nhưng Địch Cửu có kế hoạch riêng của mình, trước tiên hắn muốn giết từng người cái đã, chờ tiêu hao một bộ phận thực lực của kẻ địch rồi tính sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận