Thế Giới Thứ Chín

Chương 351

Tất cả mọi người đều hiểu ý Đàm Mạch, đó là những tông chủ và cường giả thế lực mà bị Tinh Không Tiên Thành vây khốn coi như đã xong rồi.
Nếu có loại Tiên Linh Mạch kinh khủng như vậy cung cấp Tiên Linh Nguyên, chỉ cần vị thành chủ kia có thể chưởng khống hộ trận, vậy sẽ chẳng có bất kỳ ai đủ khả năng trốn được.
Có lẽ khi trước sẽ còn người hoài nghi Địch Cửu đủ sức chưởng khống hộ trận hay không, nhưng một khi Tịnh Lạc Ôn ra tay giúp đỡ thì xem như kết cục đã định sẵn.
...
Dưới sự cổ động của Dịch Trinh, cơ hồ tất cả tu sĩ bị Địch Cửu vây khốn đều toàn lực xuất thủ khiến áp lực hiện tại hắn phải gánh đang rất lớn.
Liên Hoàn Giảo Sát Trận tuy nói là tiên trận cấp tám, kỳ thật chỉ là nhờ Ly Địa Diễm Quang Kỳ tăng phúc nên nó mới tiếp cận rất gần cấp tám mà thôi. Nếu cộng thêm Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ thì mới chắc chắn bước vào cấp tám. Thế nhưng Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ đang được sử dụng làm trận tâm Đại Ngũ Hành, cho nên tạm thời Địch Cửu chưa muốn động đến.
Giờ phút này, trong đại trận tràn ngập sát ý, âm thanh va chạm giữa pháp bảo và sát mang liên tục vang lên.
Mỗi thời mỗi khắc, đại trận đều phát ra âm thanh chiến đấu cực kỳ khốc liệt, nếu không phải còn Địch Cửu chủ trì đại trận thì thật sự có khả năng nó đã sớm nứt vỡ rồi.
Mặc dù thực lực Địch Cửu hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng tu vi của hắn lại quá yếu, ngay cả Kim Tiên cũng chưa bước vào. Cho nên hắn mà động thủ với Đại La Tiên bị vây khốn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho đối phương thụ thương mà thôi.
Tu sĩ bị Khốn Sát Trận oanh sát ngày một nhiều, đồng thời, Khốn Sát Trận chấn động rung lắc cũng càng lúc càng mạnh.
Địch Cửu biết Khốn Sát Trận rất có thể sẽ bị đánh nát, hắn quay đầu nói với Tịnh Lạc Ôn:
- Tịnh môn chủ...
Chưa cần hắn nói hết câu thì bà đã biết hắn muốn gì, bà khẽ thở dài:
- Địch thành chủ, ta sẽ giúp một tay giết chết Dịch Trinh...
Địch Cửu là người thông minh, hắn nghe vậy liền biết rất khó để yêu cầu Tịnh Lạc Ôn chém giết những gia hỏa bị Khốn Sát tiên trận vây khốn.
Tịnh Lạc Ôn là môn chủ Thiên Tịnh môn, giết mấy người còn được, chứ muốn bà ta giết hàng ngàn gia hỏa không có sức chống cự thì thật sự bà không xuống tay nổi.
Địch Cửu thầm khinh bỉ nữ nhân này ngụy quân tử, nhưng bất đắc dĩ hắn đành phải đồng ý.
Tịnh Lạc Ôn làm sao lại không nhìn ra tâm tư Địch Cửu, thế nên bà mới giải thích:
- Địch thành chủ, chỉ cần giết chết Dịch Trinh, những người còn lại sẽ do Tiên Sát đại trận tự động kết liễu.
Địch Cửu giật mình, đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ ra? Sở dĩ Liên Hoàn Khốn Sát tiên trận không ngừng lay động bởi vì Dịch Trinh là Tiên Trận đại sư cấp sáu. Không chỉ vậy, gia hỏa này còn là cường giả Tiên Vương viên mãn. Giết được y, Tiên Sát Trận tự nhiên sẽ an ổn hơn bây giờ rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu bèn ném mấy cây trận kỳ xuống, một thông đạo bỗng chốc xuất hiện ngay trước mặt Tịnh Lạc Ôn. Bà ta liếc mắt liền thấy Dịch Trinh đang điên cuồng công kích Khốn Sát tiên trận.
Dịch Trinh hiện giờ đâu còn khí phái tông chủ Dịch Vận Tiên Tông nữa. Khắp người y dính dấp toàn là máu, tóc tai thì bù xù, vết thương trên người thì chí ít có đến mấy chục đạo. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng thế nhưng đứng trước loại sát trận công kích liên miên bất tuyệt như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng mà thôi.
- Tịnh Lạc Ôn, ngươi dám cấu kết với một con sâu kiến vừa tới Tiên giới để đối phó Dịch Vận Tiên Tông ư?
Vừa trông thấy Tịnh Lạc Ôn, Dịch Trinh điên cuồng gầm lên rồi nhào về phía bà ta.
Địch Cửu đương nhiên không để Dịch Trinh có cơ hội ra tay với Tịnh Lạc Ôn, trận kỳ trong tay hắn lập tức ném xuống quanh khu vực của ba người.
Từng đợt cuồng bạo phong nhận bao phủ lấy Dịch Trinh, y đành phải dừng lại đối phó chúng.
Tịnh Lạc Ôn cầm phất trần, thì thào:
- Sư muội, hôm nay sư tỷ báo thù cho ngươi.
Vừa dứt lời, phất trần trong tay bà nhanh chóng hóa thành ức vạn trần mang đánh về phía đối thủ.
Nếu luận thực lực chân chính, Tịnh Lạc Ôn chênh lệch không chỉ một cấp bậc so với Dịch Trinh. Một người mới là Tiên Vương sơ kỳ, người còn lại đã đặt chân đến bục Tiên Vương viên mãn.
Thế nhưng hiện tại Dịch Trinh đã bị Địch Cửu dùng Khốn Sát Trận vây khốn, Tịnh Lạc Ôn không cần phòng ngự nữa, cứ thỏa mái thẳng tay nghiền ép y là được.
Công kích của một Tiên Vương thì dù chỉ là Tiên Vương sơ cấp nhưng cũng cực kỳ dữ dội.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Dịch Trinh đã bị một đạo trần ti bao lấy, theo sau đó là mấy đạo nhận mang dễ dàng cắt đứt cánh tay của y.
Trong lòng Dịch Trinh thoáng qua một tia tuyệt vọng, y đã sớm hối hận vô cùng. Nếu như không phải vì y coi thường đối phương thì sẽ chẳng đời nào bị lừa tới Khốn Sát đại trận. Chỉ cần không vào trận, y có cả tá phương pháp để xử lý tên thành chủ nho nhỏ kia.
- Dừng tay, tha cho ta một lần, ta nguyện ý giao ra Thiên Dịch Toán Kinh của Dịch Vận Tiên Tông.
Dịch Trinh kinh hoảng kêu lên, y sao có thể vẫn lạc tại nơi này?
Tịnh Lạc Ôn nghĩ tới sư muội của mình, động tác không hề do dự chút nào, bà ta thậm chí còn lo lắng Địch Cửu bị lời nói của Dịch Trinh tác động mà buông tha cho y. Phải biết Thiên Dịch Toán Kinh chính là thần thông đỉnh cấp, có thể suy tính khí vận và đạo vận của Tiên giới.
Tuy nhiên Tịnh Lạc Ôn nghĩ vậy nghĩa là bà hoàn toàn không hiểu rõ Địch Cửu. Đừng bảo chỉ một môn Thiên Dịch Toán Kinh, dù có là bảo vật Tiên Thiên chân chính thì Địch Cửu vẫn sẽ giết Dịch Trinh. Hắn từng thấy vô số bảo vật rồi, ngay cả Vũ Trụ đạo tắc cũng đã gặp, chỉ một môn thần thông có đáng là gì?
Có thể nói tại thời điểm Dịch Trinh xuất thủ công kích hộ trận phụ thành thì Địch Cửu đã hạ quyết tâm xử lý gia hỏa ấy. Lại nói, xử lý Dịch Trinh xong, đồ vật của y chẳng lẽ còn chạy mất được sao?
“Phốc!”
Một đạo trần ti chặt đứt một chân của y.
Dịch Trinh cảm nhận được tiên nguyên và sinh cơ bản thân dần dần tiêu tán, trong mắt y hiện ra vẻ điên cuồng, khí thế của y đột nhiên không giảm mà ngược lại càng lúc càng tăng lên.
Tịnh Lạc Ôn thấy vậy thì rất khẩn trương, tên khốn này muốn tự bạo à?
Uy lực do Tiên Vương tự bạo chắc chắn sẽ khiến đại trận bị phá. Nhưng tu vi của Tịch Lạc Ôn quá yếu, không cách nào ngăn cản y lại.
Tu vi Địch Cửu còn yếu hơn nhiều, nhưng nhãn quan của hắn rất tốt, hắn cũng nhìn ra Dịch Trinh đang muốn tự bạo.
Tịnh Lạc Ôn vội vàng lui về phía sau, hốt hoảng kêu lên:
- Địch thành chủ, lập tức rút đi, ta không ngăn được Dịch Trinh đâu.
Địch Cửu đương nhiên hiểu rõ sự nguy hiểm đang ập tới, thế nhưng hắn lại không tính rút lui. Liên Hoàn Tiên Sát đại trận là thứ bảo hộ cho Tinh Không Tiên Thành, một khi hắn rời khỏi, Dịch Trinh tự bạo thành công, bên ngoài còn đang có tới tận mấy ngàn cường giả chờ vây giết thành thì người dân bên trong phải làm sao?
Địch Cửu chẳng những không rút đi mà thậm chí còn vọt vào, hai tay thực hiện rất nhiều thủ quyết phức tạp, Ly Địa Diễm Quang Kỳ bị hắn cuốn lên rơi xuống bên cạnh Dịch Trinh, mấy trăm cây trận kỳ phụ trợ vây quanh Ly Địa Diễm Quang Kỳ tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Dịch Trinh đang tự bạo thì đột nhiên cảm giác cơ thể mình trì trệ hẳn, tiên nguyên vận chuyển cũng đột ngột bị chặn đứng. Y mở mắt ra liền phát hiện Ly Địa Diễm Quang Kỳ.
- Ly Địa Diễm Quang Kỳ, ngươi giết...
Địch Cửu không chờ Dịch Trinh nói hết câu, Thiên Sa Đao đã phóng ra một đạo thanh mang đầy uy lực.
Hắn mượn lực lượng Giảo Sát đại trận để Thiên Sa Đao bổ ra một khe hở trên mi tâm Dịch Trinh, huyết vụ nổ tung, Nguyên Thần của y lập tức bị giảo sát.
Địch Cửu thầm thở phào rồi thu hồi giới chỉ của Dịch Trinh. Nếu không nhờ Ly Địa Diễm Quang Kỳ thì kế hoạch của tên gia hỏa kia xem như thành công mất.
“Ông!”
Trong khoảnh khắc hắn chém lên mi tâm của Dịch Trinh thì Thiên Sa Đao bỗng rung động ầm ầm trong hư không, Địch Cửu đại hỉ, bảo bối của hắn lại vừa mới tấn cấp rồi!
Tịnh Lạc Ôn ở phía bên kia đang lui ra ngoài thì bỗng trông thấy Địch Cửu xông về phía Dịch Trinh, bà ta bèn cấp tốc chạy ngược lại. Địch Cửu không rõ Tiên Vương tự bạo đáng sợ cỡ nào, nhưng Tịnh Lạc Ôn thì biết, vì vậy bà nhất định phải cưỡng ép mang hắn đi mới được.
Chỉ có điều bà không ngờ mình vừa quay trở lại thì đã thấy cảnh Địch Cửu giết chết đối thủ.
Bà ta ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, đây quả thật là tu sĩ chưa đạt đến Đại Tiên cảnh sao?
Địch Cửu không có thời gian để ý tới Tịnh Lạc Ôn, bởi vì hắn cảm nhận được toàn bộ Liên Hoàn Giảo Sát đại tiên trận đang run rẩy, xem ra nó đã yếu kém hơn rất nhiều.
Thời khắc khẩn cấp lắm rồi, Địch Cửu không cách nào hạ thủ lưu tình nữa. Vô số cây trận kỳ bị hắn ném xuống liên tục. Sát khí trong trận pháp cường đại hơn hẳn, những đợt công kích ngược lại càng lúc càng ít đi.
Từng đạo huyết vụ thay phiên nhau nổ tung, cứ mỗi khi có thêm người chết, Liên Hoàn sát trận liền bớt rung động hơn một phần.
Tình cảnh giết chóc liên miên như thế kéo dài ròng rã suốt ba ngày, đến lúc tên Tiên Vương cuối cùng cũng bị giảo sát thì bên ngoài mới triệt để an tĩnh lại.
Địch Cửu giương tay cuốn đi tất cả giới chỉ nhưng không động đến những thi thể đó. Ly Địa Diễm Quang Kỳ bị thu hồi, bên ngoài phụ thành Tinh Không lập tức hiện ra rõ ràng.
Không gian mông lung trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đấy là một thông đạo vô cùng sáng sủa dẫn từ ngoài thông vào đến bên trong phụ thành.
Khác biệt duy nhất so với trước kia là hai bên đường chất đầy thi thể. Những cường giả cách đây dăm ba hôm còn mạnh miệng đòi tế pháp bảo ra thì hiện giờ thi thể của họ đều đang nằm lại đây. Mỗi một cỗ thi thể đều giống như miếng vải rách, không biết đã bị nhận mang trong sát trận bổ xuống bao nhiêu lần.
Tuy xung quanh hiện giờ có rất nhiều tu sĩ, nhưng khắp nơi đều hoàn toàn yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người trong phụ thành nhìn về phía Địch Cửu đầy kính sợ. Ngoài phụ thành thì cả bọn Lục Tây Côn đều đồng loạt trầm mặc, bọn họ rất rõ ràng, Địch thành chủ tiếp tục mở ra lối đi chính là chờ họ tiến vào trong đấy.
Rốt cuộc có nên vào hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận