Thế Giới Thứ Chín

Chương 362

Sau khi cầm mảnh vỡ từ phi thuyền lên, sắc mặt Bàng Tiền tối đi hẳn. Ấn ký thần niệm được gã đặt lên mảnh vụn phi thuyền này chắc chắn đã bị tên tu sĩ mang theo gốc cây kia phát hiện rồi gạt bỏ.
Gã có thể khẳng định đây là phi thuyền của kẻ gọi là Dung Huy, vốn dĩ người nọ đã bị tu sĩ Đại Ất Tiên từ bên ngoài tới xử lý, sau đó hắn mới đặt thần niệm ấn ký của mình lên phi thuyền. Có lẽ phi thuyền đã đụng phải thiên thạch trong hư không nên vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Gã nên tới nơi nào để tìm đối phương đây?
Đại Đỉnh Tiên Thành ư? Nghĩ tới đây, rất nhanh Bàng Tiền liền nắm bắt được căn nguyên của vấn đề. Tuy gã chưa bao giờ đặt chân tới nhưng đã từng nghe nói tới chỗ đó.
Đại Đỉnh Tiên Thành cách nơi này rất xa, thế nhưng cứ nghĩ đến khí tức hư không phát ra từ Thụ yêu thì trong lòng gã không nhịn được lại nôn nóng. Nếu gốc cây kia biết cách xé mở hư không thì đây chắc chắn là Tiên thú có cấp bậc cao nhất trên toàn vũ trụ, không đúng, phải nói là Thần thú mới đúng…
Trong nháy mắt, Bàng Tiền liền đưa ra quyết định, tuy Đại Đỉnh Tiên Thành kia xa thật nhưng gã nhất định phải đuổi theo. Chỉ cần nhìn thấy gia hỏa đó lần nữa, gã nhất định sẽ không để nó chạy thoát.
Vì đại đạo, chút thủ đoạn ấy tình là gì?
….
Sau khi thi triển Thần Niệm Độn trọn vẹn 5 ngày, Địch Cửu mới dừng lại lấy phi thuyền rồi gọi Hắc Hỏa, Thụ Đệ và Mặc Vũ Xuân ra ngoài.
- Nhóc con, có phải đệ còn có chuyện giấu ta đúng không? Vì sao ngay cả đệ mà tên Tiên Vương kia cũng để ý tới?
Địch Cửu nhìn chằm chằm Thụ yêu nhà mình.
Nghe thế, gốc cây nhỏ cảm thấy bi thương vô cùng. Cái gì mà “ngay cả đệ cũng có người để ý tới” chứ? Dù sao người ta cũng là một thụ tinh biến hóa thành công có được không? Trong vô vàn cổ thụ, sự tồn tại của nó là siêu quần bạt tụy đấy. Thế nhưng Tiểu Thụ Nhân chỉ dám nói thầm trong bụng mà thôi, bởi vì nó hiểu rõ sự vượt trội ấy chỉ có thể so sánh giữa mấy khúc cây với nhau, trên cái phi thuyền này, nó là người kém nhất.
Hắc Hỏa lên tiếng:
- Đại ca, chuyện này đệ biết. Sở dĩ Tiểu Thụ Nhân bị để mắt tới đều do đệ hết. Trước đó đệ vẫn luôn trốn trong đỉnh đầu của nó. Sau khi thần thông của mình thức tỉnh, đệ có truyền lại cho Thụ đệ, tuy thất bại nhưng trên người nó vẫn dính chút khí tức từ thần thông của đệ…
Trước đó nghe Tiểu Thụ Nhân kể lại thì Hắc Hỏa liền biết có chuyện gì xảy ra, đây đều là do nó vụng trộm làm chuyện ngu xuẩn mà thành.
Địch Cửu câm nín nhìn Hắc Hỏa. Thằng nhóc này vô tư thật, cái loại thần thông xé mở hư không kinh khủng như thế mà nó cũng dám truyền cho Thụ đệ.
Không nói đến chuyện Tiểu Thụ Nhân chỉ là khúc cổ thụ bình thường may mắn thành tinh, xem như nó có là Yêu thú tư chất đỉnh cấp cũng vô pháp học nổi. Đây chính là huyết mạch truyền thừa, nếu dễ học đến vậy thì hư không có khác nào con đường cái, ai muốn xé là xé đâu.
Hiểu rõ nguyên do, Địch Cửu chỉ biết thở dài lắc đầu, sau đó hắn lấy viên ngọc giản mà tên Đại Ất Tiên đã giao dịch với hắn ra. Nếu đây không phải ngọc giản ghi lại phương vị Đại Đỉnh Tiên Thành thì Địch Cửu cũng chỉ đành nhận mệnh mà thôi, hắn tuyệt đối sẽ không trở về Ngoại Đỉnh Hư Không Thành nữa.
Cầm ngọc giản trên tay, thần niệm Địch Cửu nhanh chóng nắm bắt được lộ tuyến đơn giản trong hư không. Bản đồ được ghi chú vô cùng rõ ràng thế nhưng lại không có phương vị chính xác của Đại Đỉnh.
Đây là một đồ giản được khắc họa bằng trận pháp dựa trên những vị trí của hư không, tuy đẳng cấp không cao nhưng tính ra vẫn tương đối hữu dụng.
Xem xong, Địch Cửu liền đưa ngọc giản cho Hắc Hỏa:
- Hai đệ hãy thay nhau khống chế phi thuyền đi dọc theo lộ tuyến này. Một khi phát hiện ra vị trí cụ thể của Đại Đỉnh thì phải nhanh chóng báo cho ta biết.
Địch Cửu đoán sắp tới sẽ là một chuyến hành trình dài đằng đẵng. Ngay cả vị trí cụ thể của Đại Đỉnh cũng không có thì đoán chừng đường xá sẽ vô cùng xa xôi.
Mặc Vũ Xuân đột ngột lên tiếng:
- Hay để ta điều khiển phi thuyền cho, đường xá khẳng định không gần mà ta cũng chẳng thể tu luyện. Cứ để Thụ đệ và Hắc Hỏa có thêm thời gian bế quan thăng cấp đi, kêu chúng khống chế pháp bảo thì đúng là lãng phí thời gian.
Tuy Hắc Hỏa rất muốn lái thuyền nhưng khi nó nghe Thụ đệ kể về chuyện đại ca bị một tên tiểu bạch kiểm đuổi theo một đoạn đường dài, rồi xíu chút nữa là Tiểu Thụ Nhân bị bắt đi thì nó lại càng muốn gia tăng thực lực của bản thân hơn.
Hắc Hỏa vô cùng tự ngạo về sự tồn tại của mình. Nó chỉ mới là Tiên Yêu cấp 1 mà đã biết xé mở hư không, Hắc Hỏa khẳng định nó sẽ rất mạnh trong tương lai, chỉ có nó khi dễ người khác chứ làm sao như bây giờ, bị một tên ất ơ nào đó muốn đuổi là đuổi.
Nhưng Hắc Hỏa cũng không quá tán thành ý kiến của Mặc Vũ Xuân, với khả năng của nó, vừa khống chế phi thuyền vừa tu luyện cũng không hề trở ngại tới việc tăng tu vi để bước vào hàng ngũ Tiên yêu cấp 2.
Ngay cả Hắc Hỏa còn cảm nhận được bản thân yếu kém thì Địch Cửu hiển nhiên lại càng cảm thấy tu vi của mình chẳng tới đâu vào đâu.
Sau khi bước vào khoang thuyền, việc đầu tiên hắn làm là đóng cửa tiến hành tu luyện.
Địch Cửu còn rất nhiều Kim Hòa Đan cửu văn, chỉ cần tu vi nhanh chóng gia tăng thì dùng chút đan độc này có nhằm nhò gì. Dù bị ảnh hưởng cũng cứ để sau rồi tính.
Địch Cửu thừa biết không dùng đan dược thì đại đạo trong tương lai mới tốt hơn, nhưng hắn lại không có nhiều thời gian đến vậy.
Ngay lúc Địch Cửu bắt đầu điên cuồng tu luyện thì Hắc Hỏa và Thụ đệ cũng thế.
Chỉ là bọn chúng không thể hoàn toàn bế quan như Địch Cửu được, cả hai đứa nó đều phải thay nhau lên boong thuyền để điều khiển phi thuyền.
Tuy Mặc Vũ Xuân nói nàng có thể phụ giúp nhưng thực tế toàn do Hắc Hỏa và Thụ đệ thay phiên nhau làm.
Sau năm tháng, Địch Cửu thành công đột phá Kim Tiên tầng năm, một năm nữa, hắn lại vọt thẳng lên Kim Tiên tầng sáu.
Dựa theo đạo lý thông thường, tốc độ này của Địch Cửu đã được xem là nhanh tới chóng mặt. Thế nhưng hắn lại thầm than: “Từ khi Thiểm Quang rời bỏ, tốc độ bản thân đúng là chậm đi không ít.”
May mà hắn có Kim Hòa Đan hỗ trợ, bằng không chắc chắn sẽ còn chậm hơn thế nữa.
Hai năm trôi qua, lúc này Địch Cửu đã là Kim Tiên tầng 7.
Hắc Hỏa cũng thăng cấp lên hàng ngũ Tiên yêu cấp 2, chỉ có Tiểu Thụ Nhân vẫn chậm rãi như cũ. Nếu Mặc Vũ Xuân có thể tu luyện, nói không chừng Thụ đệ sẽ ngồi vào hàng ghế bét mất.
Thời gian là thứ có giá trị vô cùng thấp khi bạn lang thang trong hư không, đảo mắt một cái năm năm lại trôi qua.
Trong mấy năm này, tu vi của Địch Cửu đã đạt tới Kim Tiên viên mãn, Hắc Hỏa cũng thành công vượt qua lôi kiếp để trở thành Tiên yêu cấp 3. Bàn về tu vi, hiện tại thực lực của nó xem như vượt qua Địch Cửu luôn rồi.
Chỉ có mỗi Thụ đệ là chẳng có bất kỳ đột phá nào, cho dù suốt ngần ấy thời gian nó đều liên tục dùng tiên tinh để tu luyện nhưng muốn tiến vào hàng ngũ Tiên yêu vẫn là việc xa vời.
Thời điểm Địch Cửu dự định tiến hành trùng kích cảnh giới Tiên Quân thì hắn nhận được tin tức từ Hắc Hỏa.
Phi thuyền của bọn họ đã hành tẩu trong phi không nhiều năm, cả Hắc Hỏa và Thụ đệ đều có kinh nghiệm khống chế nó nhuần nguyễn nên mấy lần gặp dòng chảy vẫn thạch cũng chẳng bị va chạm. Thậm chí cả Mặc Vũ Xuân cũng rất thuần thục trong việc này.
Ngoại trừ hai lần độ kiếp ra thì Hắc Hỏa tuyệt đối không làm phiền Địch Cửu. Cho nên vừa nhận được tin do Hắc Hỏa truyền tới, Địch Cửu liền vọt ra. Hắn thấy Mặc Vũ Xuân đã ngã xuống boong thuyền, không rõ sống chết.
- Đại ca, Mặc tỷ tỷ đang bình thường đột nhiên té xỉu.
Trông thấy đại ca nhà mình, Hắc Hỏa lo lắng la lên.
Thời điểm Địch Cửu tu luyện, Hắc Hỏa và Thụ Đệ đã sớm âm thầm bàn tính với nhau, Mặc tỷ tỷ này rất có thể là đạo lữ của đại ca. Nếu không, sao huynh ấy có thể bất chấp biết bao nhiêu nguy hiểm vì vị tỷ ấy mà tìm kiếm Đại Đỉnh Tiên Thành khi chưa biết rõ phương hướng? Cho nên đại đa số thời điểm Mặc Vũ Xuân điều khiển phi thuyền, cả hai đều đứng bên trò chuyện.
Vừa đỡ Mặc Vũ Xuân lên, Địch Cửu liền biết chuyện gì đang xảy ra, mi tâm nàng ấy đen kịt, da toàn thân cũng bắt đầu cháy lên. Việc này thể hiện đã đến lúc Mặc Vũ Xuân cần dùng Thất Sắc Bàn Đào để kéo dài sự sống.
Địch Cửu vội vàng lấy một viên Thất Sắc Bàn Đào bỏ vào trong miệng Mặc Vũ Xuân, Bàn Đào nhanh chóng hóa thành tiên dịch rồi thẩm thấu bên trong nội thể nàng.
Chỉ qua mười mấy giây, sắc đen từ mi tâm Mặc Vũ Xuân liền cấp tốc tiêu tán. Mùi cháy khét trên da thịt nàng cũng dần khôi phục.
Việc này khiến trong lòng Địch Cửu có chút lo lắng, hiện tại hắn còn hai viên Thất Sắc Bàn Đào. Nếu cả hai đều dùng hết mà vẫn chưa tới Đại Đỉnh, vậy Mặc Vũ Xuân chỉ có một kết cục.
Huống hồ, sau khi tới Đại Đỉnh cũng chưa chắc có thể thu được A Hàm Chân Ly Thủy ngay. Dù nghĩ như thế nào đi nữa thì sự sống nàng ấy đều đang tràn ngập nguy hiểm,
Lang thang trong hư không suốt 5 năm cũng chẳng thấy bất kỳ bóng dáng Đại Đỉnh Tiên Thành đâu, chứng minh tiên thành vẫn còn cách bọn họ rất xa.
Nếu Mặc Vũ Xuân chết, Địch Cửu khẳng định trong lòng hắn sẽ có một khối u ác tính chữa mãi không lành. Mặc Vũ Xuân trở thành cái hình dạng này đều vì cứu hắn. Không có nàng ấy, mạng hắn đã kết thúc trong tay Thiên Hỏa Chi Linh từ lâu rồi. Hiện tại Địch Cửu vẫn sống, còn Mặc Vũ Xuân thì sao? Điều này làm hắn áy náy vô cùng.
Địch Cửu đưa ngọc giản có bản đồ tới tiên thành cho Hắc Hỏa rồi bảo:
- Hắc Hỏa, đệ và Thụ đệ trở vào Chân Linh Giới chăm sóc Mặc sư muội giúp ta, ta muốn kiếm chỗ trùng kích Tiên Quân. Chỉ cần bước vào cảnh giới Tiên Quân, ta có thể dùng Thần Niệm Độn rồi. Với tốc độ hiện giờ của phi thuyền thật sự là quá chậm.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận