Thế Giới Thứ Chín

Chương 374

Dựa theo địa chỉ trên khế ước, Địch Cửu nhanh chóng tìm được cửa hàng của Trì Nguyên Thanh. Ông ta nói không sai, nơi này là chỗ giao nhau giữa hai con đường, khoảng cách tới phố chính cũng không quá xa, đúng là một cửa hàng tốt.
Không biết Trì Nguyên Thanh cố ý hay là quên thật mà lại không giao trận kỳ của hộ trận cho Địch Cửu.
Nơi này được che chở bởi một hộ trận cấp 6, nếu không phải hắn là Trận Pháp đại sư thì chắc chắn không mở nổi. Còn việc cưỡng ép công kích, trừ khi ngươi không muốn sống nữa, chứ chẳng ai dám tấn công hộ trận của người khác ngay tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, đó là tìm chết đấy. Dù cho ngươi có hậu trường đi nữa thì cũng sẽ dính vào rất nhiều phiền phức.
Mặc kệ Trì Nguyên Thanh vô tình hay cố ý, Địch Cửu cũng chẳng để trong lòng.
Hắn là Tiên Trận Vương cấp 7, muốn mở cái trận pháp trước mắt thật sự dễ như trở bàn tay. Vẻn vẹn mười mấy đạo trận kỳ được ném xống, phòng ngự tiên trận liền hé ra một đầu thông đạo.
Một cửa hàng hai tầng có diện tích cỡ hai ba trăm mét vuông nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn.
Trong cửa hàng trống rỗng, chẳng có bất kỳ vật dụng nào.
Chuyện đầu tiên mà Địch Cửu làm sau khi tiến vào trong là phá bỏ toàn bộ trận pháp nơi đây. Từ giờ phút này trở đi, chủ nhân chân chính của cửa hàng là hắn, Địch Cửu sẽ không sử dụng trận pháp của người khác.
Xong xuôi, Địch Cửu liền dùng tốc độ nhanh nhất để bố trí một Phòng Ngự tiên trận cấp 5 để bảo vệ cửa hàng. Sau đó mới bắt tay vào bố trí các pháp trận khác.
Tụ Linh Trận nhất định phải có, ngoại ra, hắn còn cần Phòng Ngự tiên trận, Khốn Sát tiên trận và Cách Niệm tiên trận (tiên trận ngăn chặn thần niệm xâm nhập) nữa.
Tất cả những trận pháp trên đều được che giấu bởi Ẩn Nặc pháp trận, khách nhân tiến vào chỉ thấy được mỗi Tiên Hộ Trận cấp năm ngoài kia mà thôi.
Trì Nguyên Thanh không tới, cũng chẳng biết Hoắc Thiển Thiên có biết hắn đi đâu hay là do không muốn ảnh hưởng tới việc luyện đan mà không đi tìm Địch Cửu.
Trong vòng bảy ngày, Địch Cửu hoàn tất việc bố trí tất cả các trận pháp rồi gọi Mặc Vũ Xuân, Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân ra.
- Đại ca, ta không thể tu luyện trong thế giới Chân Linh.
Vừa ra khỏi, Hắc Hỏa liền phàn nàn.
Địch Cửu nghe vậy bèn bật cười.
- Ta biết rồi, hiện giờ đã có cửa hàng này, về sau đệ cứ tu luyện trong một gian phòng trống trên lầu hai đi. Nhớ kỹ, dù thế nào đi chăng nữa, đệ cũng không được xuất hiện trước mặt người khác. Nếu không ta sẽ bắt đệ trở vào thế giới Chân Linh.
- Vâng, đệ nhớ rồi.
Hắc Hỏa ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, “Đại ca để nó ở thế giới Chân Linh là do thực lực nó không đủ. Nếu tốc độ tu luyện của huynh ấy không nhanh thì cứ để nó gia tăng lực lượng. Chờ khi tu vi của Hắc Hỏa này tăng đến trình độ nhất định, ai dám ngấp nghé nó, nó sẽ cắn cho tên đó một ngụm chết tươi luôn.”
- Đại ca, còn đệ thì sao?
Tiểu Thụ Nhân háo hức nhìn Địch Cửu, ngay cả Tiểu Hắc Tử tới sau cũng được chia một phòng trên lầu hai, còn nó đã đi theo đại ca nhiều năm như vậy, khẳng định cũng không kém là bao.
Địch Cửu tủm tỉm cười.
- Sau này đệ sẽ quản lý cửa hàng ở dưới lầu một, đệ chọn một phòng tại đây để thuận tiện cho việc tu luyện luôn đi…
Nghe thế, Tiểu Thụ Nhân hụt hẫng hẳn. Nó đã không được ở lầu hai mà còn phải trông coi cửa hàng nữa, sao mà đại ca bất công thế này. Nó chỉ tu luyện hơi chậm chút thôi mà!
- Bất quá, đệ có thể tự do đi lại trong thành, thế nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được gây ra họa.
Tiểu Thụ Nhân kích động đến nhảy dựng lên. Quả nhiên địa vị của nó trong lòng đại ca vẫn cao hơn một chút so với Hắc Hỏa rồi.
Sau khi biết gốc cây nhỏ nhà mình dính phải khí tức hư không từ Hắc Hỏa nên mới gặp họa, Địch Cửu đã sớm liên thủ với tiểu bọ hung trừ khử hết tất cả khí tức kia.
Bây giờ Tiểu Thụ Nhân đã có thể tự do hành tẩu tại Đại Đỉnh như các thụ tinh bình thường khác, khẳng định sẽ không có ai để mắt tới nó.
- Mặc sư muội, muội cũng ở lầu hai đi. Tạm thời chúng ta sẽ lưu lại đây một thời gian, mặc dù muội là đệ tử Thiên Tịnh môn nhưng tu vi không quá cao, hẳn sẽ không bị cường giả nào chú ý tới. Còn đám người tu vi thấp hơn sao dám có ý đồ gì được. Thời gian này muội cứ lưu lại hỗ trợ cửa hàng, ta sẽ tranh thủ thu thập tin tức về A Hàm Chân Ly Thủy.
Địch Cửu vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Nếu không phải vì hắn, Mặc Vũ Xuân cũng không biến thành cái dạng này, cả hai người bọn họ đã đi cùng nhau rất nhiều năm mà vẫn chẳng có nửa điểm tin tức của A Hàm Chân Ly Thủy.
Mặc Vũ Xuân mỉm cười, đáp:
- Kiếm được là do may mắn, ngược lại thì do số muội định vậy, huynh cứ đối xử với muội như bình thường là được, không cần tận lực làm chi. Có nhiều thứ càng cố sẽ càng bỏ lỡ. Trước khi vẫn lạc, muội vẫn có thể an tĩnh hưởng thụ cuộc sống ở Đại Đỉnh mà. Được trải qua ngần ấy kỷ niệm với mọi người, muội đã rất mãn nguyện rồi.
Địch Cửu biết Mặc Vũ Xuân đang an ủi mình, nàng ấy không muốn hắn vì nàng mà mạo hiểm.
Loại bảo vật như A Hàm Chân Ly Thủy mà có thể an nhàn tìm được mới là chuyện lạ. Sau khi giao lại trận kỳ cho ba người, Địch Cửu bèn nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
Gần một tháng trời không đi gặp Hoắc Thiển Thiên làm Địch Cửu cảm thấy mình có chút không xứng với chức danh Đan sư này rồi.

Tinh Ma cung tại Ma Y tiên lục tuyệt đối là tiên môn nhất đẳng.
Cung chủ Giải Vạn Lăng đã đột phá tu vi Địa Tiên Đế tầng bảy, địa vị của ông tại toàn bộ Ma Y tiên lục là có một không hai.
Tinh Ma cung cũng là một tông môn phát đạt thịnh vượng, thế nhưng vấn đề truyền thừa lại luôn là cái gai nhức nhối trong lòng ông. Cho đến tận bây giờ, Giải cung chủ chỉ mới có một trai một gái mà thôi.
Con trai độc nhất của ông tên Giải Hoang, cái tên này đoán chừng có liên quan tới cuộc đời của gã, từ nhỏ Giải Hoang đã sống một cuộc sống hoang đường vô độ. Thời điểm 8 tuổi liền gây họa cho thị nữ bên người, năm lên 10 thì gian dâm với nữ nhi của cường giả Tiên Đế, xém chút nữa là xảy ra án mạng.
Tuy càng lớn thì tính tình Giải Hoang đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thoát ra khỏi nữ sắc nổi. Việc này dẫn tới muội muội Giải Cung đã là Đại La Tiên trung kỳ nhưng gã vẫn còn ngấp ngưỡng ở Đại Chí Tiên sơ kỳ mà thôi.
Tuy Giải Vạn Lăng oai hùng xưng bá một phương nhưng lại chẳng có biện pháp nào dạy dỗ nhi tử của mình, cuối cùng chỉ biết buông xuôi phó mặc cho số phận.
…...
Giờ khắc này ở phủ thiếu cung chủ trong Tinh Ma cung, một thiếu niên có sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bạch ngọc, hững hờ lên tiếng:
- Thân An, ngươi trở về nhanh như thế có phải đã làm xong chuyện ta giao không?
Trong khi nói chuyện, gã còn thỉnh thoảng vuốt ve một nữ tử xinh đẹp bên người. Thiếu niên thần sắc tái nhợt này chính là Giải Hoang, con trai Giải Vạn Lăng.
Đứng trước mặt gã là nam tử vóc dáng trung đẳng, người nọ kính cẩn đáp:
- Việc kia vẫn chưa hoàn thành, thế nhưng nô tài lại thăm dò được một chuyện còn quan trọng hơn.
Nghe xong câu đầu, Giải Hoang còn đang tính nổi nóng, tới khi Thân An dứt lời, gã liền ồ một tiếng, đầu hơi hướng về phía trước, tò mò hỏi:
- Chuyện quan trọng gì? Chẳng lẽ còn trọng yếu hơn việc của ta ư?
Thân An khom người hồi báo:
- Ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, nô tài gặp được một vị Đan sư hoàn thành được đề thi của Loan Thượng Nhân đề ra…
Giải Hoang khó chịu nói:
- Loan thúc ra đề nào thế? Nói rõ ràng thì ngươi chết à, sao lại kể không đầu không đuôi như vậy?
Thân An vội đáp:
- Chính là đề bài lý luận khảo hạch mà Thượng Nhân đưa cho Đan hội ở Đaị Đỉnh…
- Vậy thì sao...
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Giải Hoang nhảy dựng lên, gã lao xuống giường ngọc, kích động bắt lấy vai Thân An.
- Ngươi nói có người không dùng Quyết Thạch mà vẫn thành công đưa ra đan phương của Phá Trận Đan à?
Thân An gật đầu.
- Thưa, đúng vậy, vị Đan sư kia trả lời đúng 99 câu hỏi trước, chỉ duy nhất đề bài cuối cùng là sai nên bị trừ 11 điểm.
- Tốt, rất tốt…
Giải Hoang đi chân trần tới lui trong phòng, ánh mắt tràn ngập kích động.
Bài thi kia vốn gã muốn mỗi câu có tận 10 điểm nhưng Đan hội lại không đồng ý. Dù Giải Hoang mời Đan Tôn Loan thúc tự thân xuất mã, cộng với uy vọng của phụ thân gã nữa, nhưng Đan hội cũng chỉ cho gã có một câu 1 điểm cuối cùng mà thôi.
Tuy nhiên, Giải Hoang vẫn có cách, gã dứt khoát biến 1 điểm kia thành 11 điểm. Khuất phục dưới thực lực của Tinh Ma Tiên Đế, cuối cùng Đan hội vẫn đồng ý đề nghị cổ quái này, cũng khiến bài thi từ 100 điểm trở thành 110 điểm.
- Lúc đầu nô tài tính mời vị Đan sư đó đến Tinh Ma cung, nhưng hắn lại cáo bận, bảo không có thời gian đi…
Đứng một bên, Thân An cẩn thận giải thích.
Giải Hoang khoát tay chặn lại.
- Người có bản lĩnh tất nhiên đủ tư cách nói lời này, nếu vị Đan sư ấy lợi hại đến thế, ta sẽ đích thân tới Đại Đỉnh tìm gặp.
- Thế nhưng Cung chủ vẫn chưa về…
Thân An khẽ nhắc nhở một câu.
Nghe thấy vậy, sự nhiệt tình đang dâng trào của Giải Hoang liền giảm bớt mấy phần, dù phụ thân có về nhưng ngài không cho phép thì gã cũng vô pháp ra khỏi Tinh Ma cung.
- Aiii, vậy chờ cha ta về rồi tính tiếp.
Giải Hoang thở dài một hơi, khó chịu ngồi phịch xuống giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận