Thế Giới Thứ Chín

Chương 428

Địch Cửu vươn tay đặt hỏa diễm vào hộp ngọc rồi đánh một cái cấm chế lên, đóa hỏa diễm đó không phải của hắn nên Địch Cửu cũng lười xem. Hai viên ngọc giản kia đã được Địch Cửu thu lại, khi thần niệm quét vào liền thấy nội dung bên trong quả nhiên là lý giải về Khí Đạo, còn một viên thì là bản đồ.
Bản đồ này đơn giản vô cùng, ngay giữa Thành Cổ Tinh Hỏa có một nơi gọi là tầng hầm Tinh Hỏa thương lâu.
Âm thanh ầm ầm nổ tung ngày càng vang nhưng hắn lười để ý, nếu không có Thánh âm Châu, nói không chừng Địch Cửu đã sớm rời khỏi. Bất quá hiện tại vì món bảo vật đó, chẳng sớm thì muộn Địch Cửu cũng sẽ chạm mặt đám người kia.
Ra khỏi cửa hàng luyện khí, hắn liền bắn ra một đạo hỏa diễm thiêu triệu hết thảy khí tức của mình bên trong.

Địch Cửu nghe được âm thanh oanh minh kia thì hiển nhiên Nhiễm Chí Nhẫm và Lâu Gia cũng đã đều nghe được. Tại thời điểm đầu tiên mà tiếng nổ truyền tới, cả hai đều đồng loạt đình chỉ động tác tìm kiếm trong cửa hàng.
- Nhiễm Đại ca, chúng ta có đi tới đó không?
Lâu Gia vội vàng hỏi.
Nhiễm Chí Nhẫm gật đầu đáp:
- Khúc huynh nói không sai, nếu hiện giờ không đi chắc chẳng còn cơ hội nào rời khỏi. Ta đoán huynh ấy hẳn là đã đi trước một bước, những thứ vừa lấy được đã đủ để chúng ta đột phá Tiên Vương hay thậm chí là cả Tiên Tôn rồi.
Sau khi hai trận kỳ được Nhiễm Chí Nhậm và Lâu Gia kích phát, họ nhanh chóng được mấy đạo ánh sáng cuốn ra khỏi Thành Cổ Tinh Hỏa.
Hai người vừa rơi xuống bên ngoài âm Hỏa đảo liền im lặng xông thẳng về Nguyệt Tiên Hải. Cả hai đã sớm quyết định xong, phải lập tức rời khỏi đây, thậm chí rời khỏi Nguyệt Khư Phần để tìm chỗ tu luyện.
Cùng lúc đó, Tiết Cảnh Không cũng nghe được những âm thanh ầm ĩ kia, vốn y đang đắm chìm trong việc cướp đoạt bảo vật và tài nguyên tu luyện, nghe thế bèn giật mình hiểu ra người bên ngoài hẳn đã bắt đầu oanh kích trận môn nơi này.
Bấy giờ Tiết Cảnh Không mới nhớ tới lúc trước người dẫn mình vào là Khúc Tiểu Thụ, hiện tại muốn rời khỏi nhất định phải tìm được hắn ta.
Thế nhưng y cũng hiểu rõ một điều, bản thân đã sớm tách khỏi ba người kia rồi. Bởi vì vô cùng tận bảo vật mà y đã quên đi bản tâm của mình.
- Hách tiền bối, đám người kia đã vào trước rồi.
Ngay khi lối vào được công phá thì có người liền phát hiện ra sự tồn tại của Tiết Cảnh Không.
Thấy vậy, y bèn khẩn trương xoay người chuẩn bị chạy thoát thân. Chỉ là Tiết Cảnh Không vừa bước lên một bước đã bị đánh bay bởi thủ ấn nguyên khí, văng lên vách đá của một cửa hàng, ngã mạnh xuống.
- Khó trách không chịu tổ đội với chúng ta, nguyên lai là có đường tắt. Ba tên kia đâu?
Hách Nhiên cuốn một cái, tiên nguyên của gã nhanh chóng kéo Tiết Cảnh Không đang nằm dưới đất về phía mình.
- Ở đằng sau ta…
Chưa nói hết câu, đầu y đã bị đánh thành bã vụn bởi một đạo thủ ấn.
Sự chênh lệch giữa Đại La Tiên trung kỳ và Tiên Vương trung kỳ thật sự quá lớn, cũng không phải ai cũng nghịch thiên như Địch Cửu.
Thu hồi đồ vật của Tiết Cảnh Không xong, Hách Nhiên mới lớn tiếng hô:
- Mọi người hãy chia nhau ra tìm kiếm cơ duyên cho bản thân đi.
Dứt lời, thân mình Hách Nhiên liền mở ra, xông thẳng về hướng Tiết Cảnh Không vừa chỉ. Câu vừa rồi hiển nhiên là Hách Nhiên tặng những thứ ở đây cho mọi người, cho dù gã không nói đi nữa, thì hơn trăm người tại đây cũng không vâng lời tới nỗi đem hết đồ tìm được đưa cho gã.
Mục đích chủ yếu của Hách Nhiên là kiếm được ba người Địch Cửu, rõ ràng họ đang ở trong một cửa hàng khác, so với bọn Hách Nhiên chắc chắn kiếm được nhiều đồ hơn. Đã thế, gã liền xử lý đám người Địch Cửu, vậy chẳng phải khi đó Hách Nhiên này sẽ chiếm được nhiều đồ nhất ư?

Địch Cửu đi một đường qua các loại cửa hàng, những chiếc nhẫn còn giá trị sử dụng bên trong nhanh chóng được hắn cuốn hết toàn bộ.
Địch Cửu đang đi tìm Tinh Hỏa thương lâu. Kết hợp với thần niệm cường hãn nên chưa tới một nén nhang, hắn đã phát hiện ra địa phương mình cần tìm.
Bảng hiệu cửa hàng này vẫn hoàn hảo vô khuyết, thậm chí cấm chế ngay tại lối vào cũng chẳng sứt mẻ miếng nào. Thương lâu nằm ngay ngã tư, dựa vào nhiêu đó cũng đã có thể khẳng định được đây là cửa hàng tốt nhất tại thành cổ Tinh Hỏa.
Đến trước cửa hàng, hắn nhanh chóng ném xuống mấy trăm viên trận kỳ nhằm che dấu thương lâu này. Khả năng Tiên Trận Tôn cấp 8 của hắn hoàn toàn đủ khả năng bố trí một Hộ trận Ẩn Nặc Tiên cấp 6.
Thương lâu trông vẫn hoàn hảo vô khuyết, chứng tỏ đám người kia chưa tìm ra được chỗ này. Địch Cửu cũng không muốn bản thân vừa cầm được Thánh âm Châu trên tay lại bị người khác kiếm tới quấy rầy.
Chỉ một Hộ trận Ẩn Nặc Tiên cấp 6 mà thôi, chờ những người kia tìm tới thì hắn đã sớm lấy được Thánh âm Châu và rời đi rồi.
Tinh Hỏa thương lâu chẳng những có vị trí phi thường tốt mà diện tích bên trong cũng rộng rãi cực kỳ.
Thương lâu cao chừng năm tầng, điều khiến Địch Cửu ngạc nhiên là những nơi khác chỗ nào cũng có thi cốt, còn nơi đây thì không. Thậm chí ngay cả giá đựng hàng hóa cũng trống rỗng.
Thế nhưng Địch Cửu chẳng mấy để ý, hắn đã là Tiên Đan Vương thất phẩm, dù trên kệ có gì đi nữa cũng chưa chắc đã làm hắn động tâm. Huống chi, trải qua năm tháng thoi đưa, có lẽ phần lớn đồ đạc trên đó đã không còn tác dụng gì.
Thứ Địch Cửu để ý là tầng hầm nơi đây, dựa vào bản đồ trong ngọc giản mà Vũ Kỳ đưa, Thánh âm Châu hẳn phải nằm bên dưới tòa thương lâu này.
Rất nhanh Địch Cửu đã tìm được cấm chế xuống hầm.
Cấm chế còn chưa mở ra, Địch Cửu đã cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh vọt tới.
Hắn có thể khẳng định Thánh âm Châu đang ở dưới đó, bằng không cấm chế sẽ không có loại khí tức đáng sợ đến vậy. Địch Cửu cẩn thận triệu hồi đạo hỏa hình thành một vòng bảo hộ quanh mình rồi lấy Thiên Sa Đao ra và bổ xuống.
“Oanh!”
Chỉ vẻn vẹn một đao đã đánh cho cấm chế vỡ ra.
Ngay lập tức hắn liền thấy có chỗ không đúng, dường như cấm chế này là cấm chế tự nhiên…
Bên trong tầng hầm của một cửa hàng, nơi cất chứa Thánh âm Châu lại được bảo vệ bởi cấm chế tự nhiên? Việc đó vô cùng quái dị! Thế nhưng Địch Cửu có thể khẳng định trước mắt là cấm chế tự nhiên, hắn không phải Tiên Trận Tôn cấp 8 bình thường mà là Tiên Trận Tôn có đạo tắc thứ chín, lý giải về Trận Đạo hiển nhiên vượt xa Tiên Trận Môn đồng cấp.
“Răng rắc!”
Ngay khi Địch Cửu đang tự hỏi vì sao có chuyện kỳ lạ này xảy ra thì cấm chế đột nhiên vỡ vụn. Đồng thời, hắn cũng thấy được bên trong cấm chế có ít nhất mười mấy bộ thi thể vẫn còn lành lặn chưa bị thối rữa, ngay cả biểu cảm cũng chân thật như còn sống vậy.
Hơn mười trượng về phía xa là một viên châu tròn màu đen đang lơ lửng giữa không trung, thậm chí hạt châu còn đang không ngừng xoay tròn, chẳng đợi Địch Cửu kịp thẩm thấu thần niệm qua thì một loại khí tức từ thời khai thiên lập địa lập tức lao tới.
Hắn cảm nhận được toàn thân trên dưới đều bị bao phủ bởi loại khí tức kia. Giờ khắc này, tu vi Địch Cửu điên cuồng tăng lên đến nỗi mỗi lỗ chân lông dường như muốn nổ tung.
Đây chắc chắn là Hỗn Độn Chi Khí, vừa vận chuyển hấp thu hết khí tức thì hắn cũng cảm nhận được một cỗ âm lãnh hàn lưu bao quanh thân thể trong nháy mắt, việc này khiến trong một thời gian ngắn, cơ thể liền trở nên đông cứng lại.
Không tốt, Địch Cửu khẩn trương vô cùng, bấy giờ hắn đã hiểu nguyên nhân đám người kia chết rồi, chắc chắn là bị đông cứng vì âm khí của Thánh âm Châu.
Nếu Địch Cửu không tìm ra cách đối phó thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn nữa, hắn sẽ giống y như đám thi thể kia, nằm chết cứng tại chỗ này.
Chỉ là giờ khắc này mạch lạc Địch Cửu đã bị đông cứng, hết thảy giác quan chẳng chút mảy may động đậy. Còn may là hắn đã được Đạo Hỏa bảo vệ, bằng không hiện tại đoán chừng đã mất đi ý thức.
Địch Cửu chỉ có thể điên cuồng dùng ý niệm câu thông với Đạo Hỏa khiến nó tấn cấp lên Tiên Diễm cấp 9. Đạo Hỏa không ngừng được áp súc, mặc dù không thể triệt để bảo vệ Địch Cửu khỏi khí tức âm hàn kia, nhưng cũng miễn cưỡng giúp Nguyên Thần và nhục thân hắn tạm thời an toàn.
“Oanh!”
Tiếng nổ tung nhanh chóng truyền tới, Địch Cửu bừng tỉnh trong không gian hỗn loạn. Hắn liền nhận ra Ẩn Nặc Tiên Hộ Trận của mình đã bị ngoại nhân phát hiện, hiện tại đang có người công kích bên ngoài cửa hàng Tinh Hỏa.
- Hách tiền bối, thời điểm bố trí hộ trận này hẳn chưa qua một ngày, ta đoán là do mấy tên gia hỏa không chịu gia nhập với chúng ta. Xem ra bên trong Tinh Hỏa thương lâu chắc chắn có đồ tốt.
Ẩn Nặc Tiên Hộ Trận chắc sẽ nhanh bị phá vỡ bởi hơn trăm tu sĩ tụ tập trước cửa hàng, mà người vừa nói chuyện là một tên tu sĩ Đại La Tiên tinh thông trận đạo.
Bọn họ đã dành nhiều ngày lục soát khắp nơi bên trong thành cổ này.
Nghe thế, khóe mắt Hách Nhiên nhếch lên, gã nhe răng cười:
- Đồ tốt trong đây đều bị mấy tên sâu kiến kia lấy đi hết, thế nhưng mọi người cứ yên tâm, tới lúc thu hoạch được nhiều hơn thì ai cũng có phần, hiện tại chúng ta cứ tập trung công kích, phá vỡ hộ trận trước mắt rồi nói.
“Ầm ầm!”
Gần trăm đạo công kích liên tục đánh lên Ẩn Nặc Tiên Hộ Trận do Địch Cửu bố trí, ngay lập tức trận pháp liền vang lên tiếng vang ầm ĩ, rồi trực tiếp bị xé mở.
Hách Nhiên là người đầu tiên vọt vào, những tu sĩ còn lại đều nhao nhao nối gót.
- Đây chẳng phải là Hỗn Độn khí tức sao?
Một tên Đại La Tiên kích động đến mức hay tay đều run lên, thời khắc này mọi người đều cảm nhận được đại đạo của bản thân rõ ràng hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận