Thế Giới Thứ Chín

Chương 451

Địch Cửu ném một cái bình ngọc cho n Vô Thường, đoạn nói:
- Đan dược này vốn cho ngươi nếm thử, đang chuẩn bị đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tìm đến trước.
- Địch Cửu, thứ này hữu dụng với ta, để lại chút ít cho ta đi.
Chủng Ngạo trông thấy Địch Cửu đem Thức Lạc Đan cho n Vô Thường bèn vội vàng kêu lên.
Loại đan dược trân quý này tự nhiên là số lượng có hạn, tên phá của Địch Cửu vậy mà lại không biết tiết kiệm.
Địch Cửu dứt khoát đưa cả giới chỉ cho Chủng Ngạo:
- Đa số Thức Lạc Đan do ta luyện chế ra đều ở đây, ngươi cầm đi đi.
Thức Lạc Đan Địch Cửu luyện chế ra 71 bình, mỗi một bình gồm chín viên, hắn giữ lại 50 bình, còn lại đều cho Chủng Ngạo. Chính hắn cũng đang rất cần đan dược, thế nên không thể chia đa số cho Chủng Ngạo. Địch Cửu tiếp xúc với Chủng Ngạo không phải mới ngày một ngày hai, cho nên hắn rất rõ ràng, chỉ cần ăn ngay nói thật, qua một đoạn thời gian, Chủng Ngạo nhất định sẽ còn tới hỏi thêm đan dược.
- Địch Đan Đế đang muốn đi Hoàng Hồ cung?
n Vô Thường tiếp nhận bình ngọc, không vội mở ra nhìn mà lại chủ động hỏi một câu.
Địch Cửu đáp:
- Không sai, chính là đi gây phiền phức cho Dạ Hy, lão gia hỏa đó đoán chừng cũng muốn gây phiền phức cho ta, hiện tại dứt khoát đánh đến tận cửa đi.
n Vô Thường gật đầu:
- Ta chính là vì chuyện này mà đến, muốn gây chuyện với Dạ Hy thì được, tuy nhiên không thể đi tới địa bàn của gã.
- Vì cái gì?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi.
- Bởi vì đi thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
n Vô Thường ngưng trọng trả lời.
Địch Cửu sẽ không tự phụ mà cho là mình có thể nghiền ép Dạ Hy, hiện tại nghe n Vô Thường nói vậy, hắn không chút do dự ôm quyền hỏi:
- Còn muốn xin n đạo hữu chỉ điểm.
n Vô Thường tiện tay đánh một cấm chế rồi mới nói:
- Hoàng Hồ cung kỳ thật không phải là bảo địa tu luyện, sở dĩ Dạ Hy xây dựng tông môn ở Hoàng Hồ cung bởi vì đây là một cái đại trận tự nhiên...
Địch Cửu chẳng hề để ý viiejc n Vô Thường đánh cấm chế cách âm. Trên thực tế, tại địa bàn của hắn, nếu hắn không muốn đối phương nghe được, vậy tuyệt đối không thể nào có người nghe lén. Hiện tại n Vô Thường nói Hoàng Hồ cung có tự nhiên đại trận, Địch Cửu lại nhẹ nhàng thở phào.
Thân là Tiên Trận Đế cửu phẩm, Địch Cửu há có thể e ngại đại trận tự nhiên ? Huống hồ trừ hắn ra, bên cạnh còn có Chủng Ngạo.
Địch Cửu khẳng định tu vi Chủng Ngạo vượt xa Tiên Đế viên mãn, chỉ là đến bây giờ lão vẫn chưa dung hợp nhục thân, không nhớ nổi những chuyện trước đây mà thôi.
Chủng Ngạo không chỉ là cường giả siêu việt Tiên Đế viên mãn mà còn là cao thủ Trận Đạo đỉnh cấp. Chí ít Tiên Trận Đế cửu phẩm như Địch Cửu ở trước mặt Chủng Ngạo vẫn không đáng để vào mắt. Dù hắn phá không nổi Hoàng Hồ cung đại trận kia thì còn có Chủng Ngạo, cho nên hắn không cần phải sợ.
n Vô Thường kiến thức rất rộng, vừa xem biểu lộ liền biết ý nghĩ của Địch Cửu, trong lòng thầm than một tiếng, tiếp tục nói:
- Địch Đan Đế...
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- n huynh, nếu chúng ta là bằng hữu, vậy cứ xưng hô như bằng hữu ngang hàng đi.
- Được.
n Vô Thường vốn đã muốn kết giao với Địch Cửu, lần trước bỏ lỡ một cơ hội, hiện tại tự nhiên sẽ không cự tuyệt hảo ý.
- Địch huynh đệ, ngươi biết cảnh giới trên Tiên Đế là gì không?
Địch Cửu lắc đầu, quả thật hắn không biết. Bất quá chờ Chủng Ngạo khôi phục nhục thân rồi, hắn có thể hỏi thăm Chủng Ngạo.
n Vô Thường giải thích:
- Tứ đại tiên lục kỳ thật chỉ là vị diện nằm trong một góc của Tiên giới mênh mông mà thôi, Tiên giới vô cùng rộng lớn, không biết có bao nhiêu vị diện tương tự. Lúc trước, người tu luyện tới một tầng nhất định ở Tiên giới đều có thể phi thăng tới một giới vực cao hơn. Đương nhiên, loại phi thăng này nhất định phải đến địa phương đặc biệt mới được.
- Vậy địa phương phi thăng là nơi nào?
Địch Cửu theo bản năng hỏi.
n Vô Thường lắc đầu:
- Ta không biết, nếu biết thì ta đã sớm phi thăng. Ta hoài nghi có một người biết, chính là Dạ Hy.
- Nếu Dạ Hy biết, vì cái gì mà ông ta lại chưa phi thăng?
Địch Cửu không hiểu.
n Vô Thường thở dài:
- Người này tâm cơ thâm trầm, mặt ngoài luôn ra vẻ chính nhân quân tử, còn lấy sự thịnh vượng của toàn bộ Tiên giới làm nhiệm vụ của mình, trên thực tế, chuyện gì gã cũng làm. Gã lưu tại Hoàng Hồ cung, khẳng định là có bí mật nào đó không thể cho ai biết. n gia ta năm đó bị người ám toán, cường giả chết hết, dẫn đến n gia gần như biến mất, kẻ ám toán là tay chân của Dạ Hỵ.
Địch Cửu sớm đã rõ ràng Dạ Hy là loại người gì, đừng bảo là vì đan hội, chỉ riêng việc Dạ Hy nhắm vào hắn đã không thể bỏ qua.
- n huynh, ta muốn hỏi một chút, địa phương sau khi phi thăng tới là nơi nào?
Địch Cửu tương đối cảm thấy hứng thú đối với đề tài này, còn Dạ Hy ở trong mắt Địch Cửu chỉ là trong mộ xương khô mà thôi.
n Vô Thường lại thở dài:
- Ta chỉ đạt được một chút tin tức vụn vặt, có người nói là Thần giới, có người nói là Thánh Nhân giới. Kỳ thật theo ta biết, ở đó hẳn là Đạo giới.
- Đạo giới?
Địch Cửu lặp lại.
n Vô Thường đáp:
- Đó là căn cứ theo tư liệu mà ta lấy được rồi phán đoán, không thể cam đoan chuẩn xác. Sở dĩ ta nói những lời này, bởi vì muốn cho ngươi biết, đại trận tự nhiên ở Hoàng Hồ cung hẳn không phải là đại trận trong Tiên giới vị diện. Ta biết Trận Đạo của Địch huynh đệ rất mạnh, bằng không thì đã không thể vây khốn tám cường giả Tiên Đế. Nhưng Địch huynh đệ có mạnh cách mấy thì cũng nằm trong phạm vi tiên trận, mà đại trận tự nhiên kia rất có thể đã siêu việt cấp bậc tiên trận.
Đại trận tự nhiên siêu việt cấp bậc tiên trận? Địch Cửu lập tức thận trọng hơn hẳn, hắn nhìn sang Chủng Ngạo, hỏi:
- Lão Chủng, thế nào?
Chủng Ngạo cười đáp:
- Cứ đi thôi, Chủng Ngạo ta nào biết sợ ai.
Địch Cửu khinh bỉ Chủng Ngạo, nếu ngươi chẳng sợ ai thì sao lại bị khóa tại Nguyệt Tiên Hải, chuyên môn giúp người ta luyện hóa Thánh âm Châu, thậm chí nguyên thần còn bị tách ra khỏi nhục thân?
Chủng Ngạo nhìn rõ vẻ khinh bỉ của Địch Cửu, mặt mo đỏ ửng:
- Ta bị con rùa kia bắt lại không đại biểu là ta sợ hắn, ai biết con rùa kia có giở âm mưu quỷ kế hay không?
Địch Cửu từ tốn nói:
- Lão Chủng, làm cho ngươi trúng chiêu âm mưu quỷ kế cũng là một cách thể hiện thực lực. Bất quá ngươi đã không sợ, vậy chúng ta liền đi, ta cũng không sợ. n huynh có đi hay không?
n Vô Thường thấy mình nói đến vậy rồi mà Địch Cửu vẫn muốn đi, trong lòng thầm khâm phục.
Nói lời thật lòng, n Vô Thường không muốn đi, tới đây thuần túy là vì nhắc nhở Địch Cửu. Lỡ mà Địch Cửu thật sự xảy ra chuyện, n gia sẽ không còn Uẩn Cơ Thất Chuyển Đan nữa.
Bất quá trông thấy Địch Cửu không thèm để ý, n Vô Thường tự hiểu, nếu là lần này lại cự tuyệt nữa, vậy quan hệ giữa mình và Địch Cửu sẽ trở thành khách hàng đơn thuần.
Nghĩ đến n gia còn đang phải tránh né khắp nơi, kém chút diệt tộc. Lần trước đã không lựa chọn chính xác, nếu lần này còn sợ hãi rụt rè, vậy đoán chừng về sau Địch Cửu sẽ không còn hứng luyện đan cho mình nữa. Nghĩ tới đây, n Vô Thường cắn răng đáp:
- Địch huynh đệ, cái mạng của n Vô Thường ta bán cho ngươi, cùng lắm thì đồng thời vẫn lạc tại Hoàng Hồ cung thôi mà.
Địch Cửu vui vẻ nói:
- Lão n, ta thưởng thức quyết định của ngươi. Những kẻ chỉ biết nhìn tới lợi ích mà sợ hãi nguy hiểm, vậy ta sẽ mặc kệ không hỏi. Nói thật, ta thực sự không thiếu chút phí tổn luyện đan. Lão n đã nguyện ý cùng xông pha, vậy sau này chúng ta chính là bằng hữu.
- Ha ha...
n Vô Thường thầm buông lỏng, nghe được Địch Cửu gọi lão n, n Vô Thường biết mình đã thật sự được Địch Cửu xem như bằng hữu.
Chuyện sau này thì cứ tính sau, n Vô Thường mở bình ngọc trong tay, lấy ra một viên đan dược, lập tức nuốt xuống.
Mục đích chủ yếu của n Vô Thường khi đến đây là nói cho Địch Cửu biết chuyện liên quan tới Dạ Hy, ngay cả đệ nhất tiên đan trong lời Chủng Ngạo vẫn chưa có cơ hội nếm thử, hiện tại yên lòng, dứt khoát thử xem sao.
Viên tiên đan vừa vào bụng, n Vô Thường bỗng nhiên cảm giác được thức hải của mình nóng lên, tiếp đó, thần niệm đột nhiên bắt đầu tăng trưởng.
Đây là đan dược tăng trưởng thần niệm? n Vô Thường kích động, không chút do dự vận chuyển Đại n Thiên Thần Quyết. n gia công pháp là công pháp cường đại thuộc hàng nhất đẳng, khi vận chuyển công pháp, thần niệm sẽ đồng thời được rèn luyện.
Vẻn vẹn mấy chu thiên, n Vô Thường cảm giác được thức hải vang lên tiếng động nhỏ, lão kích động mở to mắt nhìn Địch Cửu, vui vẻ hô lên:
- Địch huynh đệ, không nghĩ tới ngươi lại có loại hảo đan này, thần niệm của ta đột phá rồi. Đan dược tăng trưởng thần niệm, mở rộng thức hải này thật sự mạnh, quá mạnh, quả nhiên là Tiên giới đệ nhất đan...
Địch Cửu đưa thêm ba bình Thức Lạc Đan cho n Vô Thường:
- Lão n, ba bình này cho ngươi. Kỳ thật loại đan dược này tuy có thể tăng lên thần niệm, giúp thức hải lớn mạnh, nhưng lại không khoa trương như ngươi nói. Sở dĩ thần niệm tấn cấp, ngoại trừ đây là lần đầu tiên ngươi dùng Thức Lạc Đan, còn bởi vì ngươi buông xuống thứ trở ngại tu đạo.
Từ bỏ thứ trở ngại tu đạo? n Vô Thường ngây người một lúc, lập tức minh ngộ được. Dù có thù oán với Dạ Hy, nhưng bởi vì sợ đại trận mà mình không dám đi tìm kiếm lão ta. Nếu tu vi của mình còn có thể tăng lên trên diện rộng thì còn được, mấu chốt là tu luyện tới trình độ này, tu vi muốn tăng lên trên diện rộng cơ hồ là chuyện không thể nào. Nếu tu vi không thể tăng, vậy liền mang ý nghĩa mình từ bỏ cơ hội báo thù.
n Vô Thường nhất thông bách thông, tâm tình bình tĩnh trở lại, khẽ khom người với Địch Cửu:
- Địch huynh đệ, đa tạ lời cảnh tỉnh của ngươi.
Địch Cửu cười nói:
- Đã như vậy, chúng ta gọi đan hội Trầm hội chủ cùng đi ăn tiên quả của Dạ Hy, hi vọng lão tiểu tử này đừng để ta thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận