Thế Giới Thứ Chín

chương 165,166). Đạo lữ của ông tên gọi chính là Hạ Vi Vi.

Nữ nhân này đã cho Thiên Phong Hoa đội nón xanh, còn phi thường có tâm cơ, lừa gạt ông ấy hủy đi hành tinh mẹ để ông sống cả một đời trong sự giày vò áy náy, thậm chí Thiên Phong Hoa còn tự khóa chính ông dưới đáy Xá Dạ đại lục, chỉ cần Xá Dạ đại lục chưa hồi phục thì Thiên Phong Hoa tuyệt không rời đi.
Trên thực tế, sau khi Thiên Phong Hoa dựng lên lời thề này, cơ hồ chẳng còn khả năng sống tiếp. Bởi vì Xá Dạ đại lục không có cách nào chữa trị, muốn khôi phục một đại lục tu chân, sợ rằng ngay cả Tiên Đế cũng bất lực.
Ngay cả Địch Cửu cực kỳ tinh thông các loại cơ sở pháp tác, cũng không dám nói bản thân khi xông phá cấp bậc Tiên Đế liền đủ khả năng khôi phục Xá Dạ.
Hạ Vi Vi hiểu rất rõ cá tính của Thiên Phong Hoa, nên sau khi thiết hạ âm mưu ám toán ông ấy xong, liền đem Thiên Phong Hoa khóa ở dưới Xá Dạ đại lục rồi rời đi.
Có thể nói, nếu không phải Thiên Phong Hoa gặp Địch Cửu hắn, có lẽ đến cuối đời, khi ông hóa thành bộ xương khô cũng chẳng còn ai biết rõ câu chuyện này nữa.
Thật là một nữ nhân ác độc!
Trong lòng Địch Cửu lúc bấy giờ đã hiện lên sát cơ. Dù sao Thiên Phong Hoa cũng là sư phụ hắn, tương lai, chờ hắn có đủ năng lực khẳng định sẽ trở về chữa trị Xá Dạ đại lục. Bất quá trước đó, nữ nhân Hạ Vi Vi kia hắn nhất định phải giết.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu liền tạo dựng một đạo pháp tắc trận kỳ, đồng thời khinh miệt lên tiếng:
- Rất tốt, ta chờ xem hai người các ngươi có thể làm gì.
Khi thần niệm Địch Cửu ba động, tất cả Tiên Đế nơi đây đều cảm thấy. Thế nhưng không ai nghĩ Địch Cửu đang tạo dựng pháp tắc trận kỳ, cả bọn đều nghĩ hắn chỉ dùng thần niệm nhìn trộm thực lực của họ mà thôi.
Tu vi Địch Cửu mới chỉ là Tiên Vương, muốn biết thực lực của Tiên Đế, tất phải dùng thần niệm nhìn trộm.
Ấn tượng của Ngải Khuynh Băng đối với Địch Cửu vốn không tệ, dưới cái nhìn của nàng, tuổi tác Địch Cửu hãy còn trẻ, người như vậy mà đã là một Tiên Đan Đế, việc đó đã đủ để cho bất cứ người nào tôn trọng.
Đương nhiên, Địch Cửu đối với Mạc sư phụ và nàng cũng xem như khách khí.
Hiện tại Ngải Khuyên Băng trông thấy chỉ trong thời gian ngắn mà Địch Cửu đã đắc tội với rất nhiều người nên có chút lo lắng, nàng lén truyền âm cho sư phụ Dung Tuyết Tiên Đế của mình:
- Sư phụ, Địch Đan Đế đắc tội nhiều người như vậy, đợi lát nữa làm sao bây giờ?
Dung Tuyết Tiên Đế mỉm cười:
- Băng nhi không cần lo lắng, chỉ là sau khi trở về, ngươi phải cố gắng gia tăng thực lực của mình. Luận đạo ở Ma Y sơn sắp bắt đầu, lần luận đạo này có quan hệ đến đạo thống truyền thừa của Dao Hoa Tuyết Sơn ta đó.
- Vâng, sư phụ.
Ngải Khuynh Băng đáp lời. Mặc dù vẫn có chút lo lắng cho Địch Cửu, thế nhưng nàng quyết định ngồi im, không hỏi thăm gì nữa.
- Tiên quả đại hội của chúng ta sắp bắt đầu, tiên dịch hội cũng đồng thời tiến hành theo. Để ta tới trước, đồ vật của ta là một cái trận kỳ, trận kỳ này tên gọi là Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ...
Dạ Hy vừa nói chuyện vừa lấy một cái hộp gỗ ra.
Địch Cửu nghe mấy chữ Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ thì trong lòng nhảy một cái. Dạ Hy điên rồi sao? Thế mà lấy Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ ra trao đổi? Đây chính là Tiên Thiên bảo vật, một trong Ngũ Hành Kỳ a. Hiện tại Địch Cửu đã có được ba Ngũ Hành Kỳ, chỉ thiếu mỗi Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ và Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ.
Không chỉ Địch Cửu, những người còn lại cũng bị kinh trụ bởi lời Dạ Hy vừa nói.
Rất hiển nhiên, đại danh Ngũ Hành Kỳ tất cả mọi người đều nghe qua, muốn nói Dạ Hy hào phóng đem Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ ra trao đổi, đoán chừng không có người nào tin tưởng.
Quả nhiên Dạ Hy tiếp tục bảo:
- Viên Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ này rất kỳ quái, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng ta lại chẳng cách nào luyện hóa được. Bằng không, ta cũng không muốn trao đổi nó.
Trong lúc nói chuyện, Dạ Hy đã mở hộp ngọc ra, lấy một tiểu kỳ màu xanh có phong cách cổ xưa cầm trên tay.
Lá cờ vừa xuất hiện, thần niệm mọi người liền phóng lên nó, ngay cả Địch Cửu cũng không ngoại lệ.
Một loại khí tức Viễn Cổ tang thương lập tức truyền đến, trong khí tức ấy còn ẩn chứa một loại khí tức thuộc tính Mộc cực kỳ thuần túy.
Đây thật sự là Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ? Đáy lòng Địch Cửu vô cùng kích động, hắn không chút do dự thẩm thấu một đạo pháp tắc thuộc tính Mộc vào trong Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ kia.
Giả!
Địch Cửu có được ba viên Ngũ Hành Kỳ, cho nên hắn rất có kinh nghiệm. Hắn khẳng định viên Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ ấy là hàng giả. Tuy nhiên khi quét thần niệm lên nó, nhìn như thế nào cũng sẽ thấy nó có vẻ là đồ thật. Nếu không phải Địch Cửu đã sở hữu ba viên Ngũ Hành Kỳ, hắn cũng sẽ bị lừa như đám người kia. Dù hắn tinh thông các loại cơ sở pháp tắc cũng khó mà phân biệt nổi.
Dạ Hy thở dài một phen rồi nói:
- Dù thế nào đi nữa thì lá cờ này vẫn là bảo vật Tiên Thiên, giá trị hẳn không có vấn đề gì. Nhưng ta hoài nghi đây là hàng giả, bằng không với thực lực của ta, nào có chuyện không luyện hóa được. Đương nhiên, vô luận ta phán đoán đúng hay sai, ta vẫn muốn dùng nó để giao dịch.
Nghe xong, trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, con rùa kia giả bộ thật giỏi, rõ ràng muốn hố người còn hết lần này tới lần khác hố một cách quang minh chính đại đến thế.
- Địch Đan Đế, ta nghe nói đạo hữu đã lấy được Tố Sắc Vân Giới Kỳ của Tây Lăng Nguyên Di, không biết ngươi có thể lấy ra cho mọi người mở rộng tầm mắt hay không?
Bỗng nhiên, Thái Thượng trưởng lão Giới Địch đến từ Lôi Dương môn nhìn sang Địch Cửu, cười híp mắt hỏi.
Địch Cửu gật đầu:
- Nói cũng đúng. À, ta nghe nói Giới Địch trưởng lão cũng có một đạo lữ cực kỳ đẹp mắt, không biết có thể lấy ra cho mọi người dùng chút, sau đó bàn luận một phen hay không?
- Ngươi muốn chết!
Giới Địch đứng lên, sát thế hướng thẳng về phía Địch Cửu.
Địch Cửu động cũng chẳng muốn động, lời nói trong miệng vẫn là khinh thường:
- Là chính ngươi gây sự trước, ngớ ngẩn.
Hiện tại Địch Cửu khẳng định hắn không thể ra tay trước, bằng không sẽ khó mà lột được lớp mặt nạ của Dạ Hy trong tiên dịch hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận