Thế Giới Thứ Chín

Chương 510

Địch Cửu mở to mắt, kích động nhảy lên.
Đạo vận vốn lấp lóe chung quanh hạt châu giờ đã biến mất.
Điều đó nói rõ thế giới mà hạt châu ròng rã thai nghén suốt bấy lâu đã thành công hình thành.
Thế giới này chính là đạo tắc thứ chín, sau khi Thánh âm Châu vỡ vụn, hắn đã ngưng luyện ra nó bằng Thiểm Quang, tương lai cứ kêu….
Vốn Địch Cửu tính gọi nó là Đệ Cửu Thánh âm Giới, thế nhưng tên lại quá dài, không bằng trực tiếp kêu là Thế giới Đệ Cửu đi.
Thế giới Đệ Cửu không phải thứ duy nhất khiến Địch Cửu kinh hỉ, càng làm hắn vui mừng hơn là thức hải đã triệt để khôi phục.
Dù chưa khôi phục hoàn toàn đi nữa thì thức hải cũng đã biến thành thức hải tinh không, nhất định có liên quan đến công pháp tu luyện của hắn.
Hiện tại công pháp của Địch Cửu và tia đạo tắc thứ chín đã không còn quan hệ, đây đều là nhờ Tinh Không Quyết hình thành nên quy tắc chu thiên tinh không.
Trong thức hải tinh không, ngoại trừ Thế giới Đệ Cửu còn có Đạo Hỏa Quang Minh Tinh Không và Thư Giới.
Điều duy nhất tiếc nuối là Thái Cổ Lôi Thạch không thấy đâu. Chẳng biết đã vướng lại trong vùng tinh không nào.
Hiện giờ Địch Hương Nữ đã đi ra ngoài, thần niệm của Địch Cửu quét thấy nàng đang mua đồ bên trong phường thị.
Sau khi tìm ra Hương Nữ, Địch Cửu không thu hồi thần niệm mà mở rộng nó ra nơi xa hơn, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ Đại Uyên tinh, không gì qua mắt được hắn.
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy thất vọng là không tìm được Tú Kỳ.
Lấy trình độ thần niệm bấy giờ, khả năng duy nhất Địch Cửu nghĩ tới là Tú Kỳ không còn ở nơi đây.
Sau khi sửa soạn lại, Địch Cửu liền phát hiện Hương Nữ đã trở về, không ngờ nàng lại mua một thanh loan đao.
- Gia gia, người tỉnh rồi?
Hương Nữ kích động nhìn Địch Cửu, nếu không phải gia gia báo trước thời gian tu sĩ bế quan rất dài, nói không chừng Hương Nữ đã sớm chạy tới quấy rầy Địch Cửu.
- Mấy ngày này con vất vả rồi, ta dự tính sẽ rời khỏi đây, con đi với ta đi.
Địch Cửu chuẩn bị rời khỏi Đại Uyên tinh, tất nhiên trước khi rời đi, hắn sẽ ghé qua Ninh gia một chuyến.
- Gia gia, ta muốn đi tới Bạo Tuyền sâm lâm tìm bằng hữu, bọn họ đã tiến vào đó mấy hôm rồi, đến nay vẫn không có bất kỳ tin tức nào truyền về.
Địch Hương Nữ vội vàng nói.
- Là A Tập cùng Vũ Mạch sao?
Nghe thấy thế, Địch Cửu bèn thuận miệng hỏi, hắn từng nghe Hương Nữ nói qua, nếu không có hai người kia cứu giúp, nàng đã sớm chết trong rãnh nước bẩn.
- Ừm, không nhờ A Tập ca ca cùng Vũ Mạch tỷ cứu ta, ta đã chết từ lâu.
Nếu không vì gia gia ở đây một mình không người chiếu cố, nàng đã sớm đi Bạo Tuyền sâm lâm.
Hiểu được tình hình, Địch Cửu gật đầu.
- Người tri ân không báo không xứng sống đời, con nói rất đúng, con đi đi, ta ở chỗ này chờ con. Con chỉ cần nhớ kỹ một câu, nếu có người muốn giết con, con đừng sợ, cứ thẳng tay trừng trị kẻ đó.
- Vâng, gia gia.
Địch Hương Nữ chưa từng nghĩ Địch Cửu sẽ đi với nàng, trong lòng Hương Nữ biết, nếu gia gia đi theo sẽ không cần nàng lên tiếng.
Gia gia không mở lời, chứng tỏ người chưa có biện pháp rời khỏi đây.
Không đi cùng Hương Nữ là do hắn biết cháu ngoại mình đã sống hơn mười năm tại nơi hoang dã này, sớm có năng lực sinh tồn.
Huống chi trong tương lai, không phải lúc nào Địch Cửu cũng bên cạnh nàng, cứ để Hương Nữ tự mình xử lý là được.
Bất quá bên trong Bạo Tuyền vẫn có vài Yêu thú cấp cao, tất nhiên Địch Cửu không để tính mạng Hương Nữ gặp nguy hiểm, chẳng những hắn lưu lại một đại ấn ký quy tắc lên người Hương Nữ, thần niệm còn một mực theo dõi nàng tiến vào sơn mạch.
Lúc này, trong lòng Địch Hương Nữ nóng như lửa đốt, cả đoạn đường đều di chuyển hết tốc lực. Sau hai canh giờ, nàng đã tiến vào chỗ sâu nhất bên trong Bạo Tuyền.
……
Giờ khắc ấy, tại một hồ lớn sâu bên trong sơn mạch chật ních đủ loại người, đếm sơ qua ít nhất cũng trên dưới năm sáu trăm tu sĩ.
Nước trong hồ không ngừng dao động, thỉnh thoảng xuất hiện vùng nước màu đỏ cùng thi thể trồi lên.
Một tu sĩ mặc áo bào màu nâu cầm thanh trường kiếm đứng trên tảng đá lớn, lớn giọng nói:
- Thời gian sắp tới, nhóm tiếp theo mau chuẩn bị.
Vừa xong, gần một trăm người liền đứng lên đi tới cạnh hồ.
Rất nhanh sau đó bỗng xuất hiện ba mươi bốn bóng người phóng ra từ dưới hồ, 100 người kia nhanh chóng nhảy xuống.
Yến Vũ Mạch và A Tập gian nan bò lên từ trong nước, sau đó Vũ Mạch dẫn theo A Tập đi tới phía sau đám người.
- Cám ơn ngươi, Vũ Mạch.
Sau khi phun ra hai ngụm máu, thanh âm A Tập suy yếu vang lên.
Yến Vũ Mạch rút một cái bình sứ từ bên hông ra, đổ thuốc bột vào vết thương trên ngực A Tập, thấp giọng bảo:
- A Tập, chúng ta không thể ở chỗ này nữa. Một trăm người vừa rồi đi lên không quá 40 người đâu. Cả hai có thể sống sót đã là thiên đại vận khí, nếu thêm lần nữa, đừng nói là đoạt bảo vật, mạng nhỏ sợ rằng chẳng giữ nổi.
A Tập gật gật đầu:
- Chúng ta đi thôi, xem như thành công phá vỡ đại môn dưới đáy hồ cũng chẳng chia cho mỗi người được bao nhiêu.
- Ừm.
Yến Vũ Mạch ừ một tiếng, sau đó cõng A Tập lên, quay người muốn rời khỏi.
- Dừng lại.
Một nam tử thần sắc hung hãn ngăn cản đường đi của Yến Vũ Mạch.
Yến Vũ Mạch vội vàng lên tiếng:
- Sư huynh của ta thụ thương, chúng ta từ bỏ lần tranh đoạt bảo vật này.
Nam tử nọ từ tốn đáp:
- Đã gia nhập thì không được nửa chừng rời đi. Nếu ai cũng giống như ngươi, sợ rằng rất nhanh toàn bộ Đại Uyên tinh đều biết nơi đây có bảo vật.
- Thế nhưng... chúng ta không thể theo được nữa.
Trong lòng Yến Vũ Mạch trầm xuống, cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Quả nhiên, nghe thấy thế, nam tử nọ cười ha ha mấy tiếng:
- Ngươi yên tâm, trước ngươi còn hơn mấy trăm người, chí ít cũng trải qua một thời gian dài mới đến phiên các ngươi. Đã thế, các ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi cho tốt.
A Tập thấy Yến Vũ Mạch còn muốn lên tiếng, vội vàng nói:
- Vũ Mạch, chúng ta sang bên kia nghỉ ngơi đi.
Y đã nhìn thấy mấy chục thi thể được đặt không quá xa, vết thương trên người thi thể rõ ràng không phải chết trong hồ, khả năng cao giống hai người bọn họ, vì muốn ra ngoài mà bị cưỡng ép đến chết.
Lúc này, Yến Vũ Mạch cũng đã thấy đống xác chết đó, nội tâm nàng run lên, không dám lại nói chuyện, chỉ biết cõng A Tập cẩn thận tiến về một nơi không xa bờ hồ nghỉ ngơi.
- A Tập, làm sao bây giờ?
Hiện tại, Yến Vũ Mạch có chút hối hận, nàng không nên kêu A Tập tới đây.
- Trước tiên để ta chữa thương, mau chóng hồi phục thực lực cái đã.
A Tập thở dài nói, y hiểu rõ, đừng bảo bây giờ bản thân đang bị thương nặng, xem như hoàn hảo vô khuyết cũng sợ chẳng thể nào thoát được.
Chờ đại môn kia bị phá vỡ, hai người họ sẽ được chia bảo vật à?
Đừng có nằm mơ, đó là lúc bọn họ bị diệt khẩu.
- Hương Nữ, sao ngươi lại tới đây?
Vũ Mạch thoáng thấy bóng dáng Hương Nữ xuất hiện liền thất thanh kêu lên, nàng không muốn Hương Nữ cũng rơi vào hiểm cảnh giống như mình.
Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Địch Hương Nữ đã vọt vào.
Nơi này không cho phép ra ngoài, thế nhưng vẫn có tu sĩ hoặc võ giả cấp thấp lạc đàn mà tiến đến, hiển nhiên chẳng ai ngăn trở.
- A Tập đại ca, Vũ Mạch tỷ, quả nhiên các ngươi ở đây. Ta hỏi vô số người, bọn họ nói nơi này có nhiều người tới nhất... A Tập đại ca, ngươi sao vậy?
Vừa vọt tới, Hương Nữ liền phát hiện A Tập đang bị trọng thương.
Yến Vũ Mạch vội đáp:
- Hương Nữ, sao ngươi lại tới đây? Nhanh...
Chữ đi vừa chuẩn bị thốt ra liền bị Yến Vũ Mạch nuốt xuống. Nếu đã tới, còn có thể rời đi à?
- Thế nào?
Địch Hương Nữ nghi ngờ hỏi một câu.
- Ở đây, chúng bắt mọi người khổ cực xuống hồ công kích đại môn di tích, nói sẽ phân chia bảo vật cho chúng ta, ta đoán chừng muốn mọi người lao lực tới chết, ngươi nhìn xem, biết bao nhiêu người chết rồi…
Yến Vũ Mạch vụng trộm chỉ đống thi thể chồng chất bên hồ.
- A...
Địch Hương Nữ hô một tiếng, lập tức cả kinh kêu:
- A Tập đại ca cũng thụ thương dưới đáy hồ sao?
A Tập thở dài:
- Đúng thế...
Nghĩ tới chuyện Hương Nữ phải xuống hồ, trong lòng liền có chút vô lực, y không cứu được Hương Nữ.
Đừng nói cứu nàng ấy, dù cứu chính mình y cũng chẳng làm được.
Nghe thế, Địch Hương Nữ vội bảo:
- Vậy chúng ta đi nhanh lên.
Yến Vũ Mạch còn chưa kịp giải thích, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:
- Ngươi vừa tới sao? Đợt tiếp theo ngươi vào đi.
Người vừa lên tiếng là nam tử đứng trên tảng đá lớn khi nãy.
Địch Hương Nữ đã kịp phản ứng, quay sang bình tĩnh bảo:
- Ta không muốn xuống, cũng không cần chia phần đâu.
- Phó trưởng lão nói chuyện ngươi cũng dám phản bác, muốn chết...
Nam tử mắt ưng đứng bên người Phó trưởng lão hừ lạnh một tiếng, Quỷ Đầu Đại Đao lập tức bổ về phía cánh tay Hương Nữ.
Địch Hương Nữ nhanh chóng lách người qua một bên, một đao kia mang theo băng phong khiến mấy sợi tóc bên bên thái dương của nàng bay lên.
- Còn dám tránh.
Khí tức ngang ngược quanh thân nam tử mắt ưng càng thêm rõ, Quỷ Đầu Đao trong tay cuốn lên mấy đạo đao ảnh quấn lấy Địch Hương Nữ. Lần này không phải chặt cánh tay mà là trực tiếp muốn mệnh nàng.
Một loại khí tức tử vong kéo đến, Địch Hương Nữ không chút do dự nắm chặt loan đao, vù vù 7~8 đao bổ ra ngoài.
Gia gia đã nói, nếu có người muốn mệnh của nàng liền không cần cố kỵ, thẳng tay phản sát.
Toàn bộ bản lãnh của Hương Nữ đều nhờ kinh nghiệm đánh nhau chồng chất mà thành, nàng tin tưởng bản thân có thể ngăn trở mấy đạo đao ảnh của nam tử mắt ưng kia.
"Phốc!"
Bảy tám đao của Địch Hương Nữ còn chưa hoàn toàn thành thế thì nam tử mắt ưng liền bị đao khí của nàng chém thành hai nửa.
Lúc này, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả A Tập và Yến Vũ Mạch cũng ngơ ngác nhìn Hương Nữ, từ khi nào Hương Nữ trở nên lợi hại như vậy?
Địch Hương Nữ cũng chẳng khác mọi người là bao, kinh ngạc nhìn loan đao trong tay mình, từ khi nào nàng lợi hại thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận