Thế Giới Thứ Chín

Chương 46: Đệ nhất thiên kiêu Tằng Bắc Tử

Địch Cửu không thể tìm Kế gia theo kế hoạch nên chỉ có thể trở về chỗ ở.
Người nhà học viên cũng được nhà trường cấp cho một gian phòng. Hơn nữa nơi này còn có một luyện võ tràng rộng lớn.
Viện Võ Thuật này thích hợp với Địch Cửu hơn bên ngoài nhiều.
Địch Cửu luyện đao ròng rã suốt một ngày. Sau khi giết Tang Sát thì Địch Cửu cũng lấy luôn trường đao của hắn rồi cầm theo tới viện Võ Thuật. Dùng thanh cương đao chân chính này luyện tập Địch Gia Thất Đao, Địch Cửu tiến bộ ngày càng nhanh.
Tiếc nuối duy nhất của Địch Cửu chính là tu luyện Địch Gia Thất Đao ở đây không thể tận hứng. Hắn chẳng những không được phá hỏng sân bãi, mà còn không thể tùy ý bổ ra đao khí.
Tùy ý bổ ra đao khí không chỉ dễ gây ngộ thương mà còn có thể khiến mọi người chú ý.
Hai hôm đầu, ban ngày Địch Cửu tập Địch Gia Thất Đao tại luyện võ tràng, ban đêm tu luyện Đại Hành Môn Lục.
Về sau, hắn gần như là dùng cả 24 giờ trong ngày để tu luyện Đại Hành Môn Lục. Thỉnh thoảng mới mang đao đến luyện võ tràng luyện tập một chút.
Càng tu luyện Đại Hành Môn Lục, Địch Cửu càng cảm thấy môn công pháp này không đơn giản. Thế nhưng Địch Cửu cũng nhận ra mình cần nhiều linh khí hơn.
Nơi này đã không có đủ linh khí để thỏa mãn việc tu luyện của hắn.
Đến viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh đã ba mươi mốt ngày, cuối cùng thì Địch Cửu cũng cảm nhận được mình sắp đột phá Luyện Khí tầng hai.
Một đạo khí tức nhẹ nhàng ngưng tụ tại huyệt Bách Hội, trong thời gian ngắn tạo thành một chu thiên. Quanh thân Địch Cửu liên tiếp vang lên từng tiếng xương cốt giòn vang. So với trước đó, hắn cảm thấy cả thân thể mình đều trở nên thanh thoát hơn rất nhiều.
Luyện Khí tầng hai, trong lòng Địch Cửu vô cùng kích động.
Mười ngày trước hắn đã luyện thành Đệ Tam Đao, vậy mà lại phải mất hơn một tháng mới đạt đến Luyện Khí tầng hai. Có thể thấy tu luyện Đại Hành Môn Lục khó hơn Địch Gia Thất Đao rất nhiều.
Căn cứ vào thuyết pháp trên Đại Hành Môn Lục, người có tư chất cao chỉ mất mười ngày để đột phá Luyện Khí tầng một, người kém thì không tính đến. Còn muốn đạt đến Luyện Khí tầng hai thì nhanh nhất cũng cần ba tháng.
Vậy mà hắn chỉ mất hơn một tháng đã bước vào Luyện Khí tầng hai, hơn nữa còn phải tu luyện dưới tình huống linh khí thiếu thốn như vậy, có thể thấy tư chất của hắn là cực kỳ lợi hại.
Địch Cửu vận chuyển thêm một chu thiên nữa, thì lập tức phát hiện ra chân nguyên của mình đã hùng hậu hơn gấp đôi trước kia. Không chỉ vậy, tốc độ hấp thu linh khí của hắn cũng tăng lên đáng kể, thế nhưng nồng độ linh khí xung quanh thì lại loãng đến không thể loãng hơn.
Giờ phút này, kinh mạch của hắn giống như một mương nước mới được xây, còn linh khí lại như từng giọt nước không nhanh không chậm rơi vào trong cái mương này.
Cứ tu luyện với tốc độ như vậy thì sợ rằng mười mấy năm nữa hắn vẫn chưa bước vào Luyện Khí tầng ba. Còn Luyện Khí tầng bốn, cứ như vậy mà tính thì có lẽ cả đời này hắn cũng không thể đạt được.
Luyện Khí tầng hai, lại thêm ba đao trong Địch Gia Thất Đao thì hắn đã không cần sợ Giả Bất Liễu nữa rồi.
Mặc kệ như thế nào thì Địch Cửu cũng không nguyện ý chờ nữa. Hắn muốn đến Vong Xuyên sơn mạch, sửa chữa phi hành khí của mình cho tốt đã rồi tính tiếp. Nếu có cơ hội thì trực tiếp cưỡng ép xông vào Tiên Nữ tinh luôn. Cho dù phải mạo hiểm, hắn cũng không để ý được nhiều như vậy.
Thực lực của người đàn ông áo trắng kia cao hơn hắn đâu chỉ mấy cái đẳng cấp. Còn cả kẻ thù của hắn Lữ Uyển nữa chứ, đợi cô ta theo người đàn ông áo trắng kia tu luyện một đoạn thời gian thì không phải là muốn nhào nặn hắn thế nào cũng được a?
Đúng lúc Địch Cửu chuẩn bị tạm rời khỏi viện Võ Thuật Yến Kinh thì Tề Hưởng bỗng vội vã chạy tới.
Từ khi vào viện Võ Thuật đến nay, bởi vì các loại quy củ mà Địch Cửu chưa từng gặp mặt Tề Hưởng.
- Cửu ca...
Tề Hưởng có vẻ hơi kích động:
- Có tin tốt a.
- Chuyện gì?
- Đúng rồi, Cửu ca, huynh có hay tìm được Kế Hiểu Dung không?
Tề Hưởng lập tức nhớ tới mục đích Địch Cửu tới nơi này.
Địch Cửu có chút buồn bực nói:
- Đã tìm được. Có điều cô ấy tương đối khó nói chuyện, đã thế còn không tin ta có thể chữa bệnh nên trực tiếp cự tuyệt.
Tề Hưởng muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Cửu ca, huynh nói là mình có thể cứu người sao?
Đừng bảo là Kế Hiểu Dung không tin, ngay cả Tề Hưởng cũng không tin lời Địch Cửu. Trước đó Tề Hưởng vẫn cho rằng Địch Cửu quen biết một vị danh y, sau đó giới thiệu người đó cho Kế gia.
Sau khi kịp phản ứng, Tề Hưởng mới hít vào một hơi và nói:
- Cửu ca, đây là chuyện tốt. Mặc dù Kế gia không phải xã hội đen và Kế Bách Thiện cũng tương đối dễ nói chuyện. Nhưng lại chẳng có ai dám đắc tội với Kế gia, Kế gia dễ nói chuyện không có nghĩa là cũng dễ bị lừa gạt.
- Được rồi, không nói với đệ nhiều như vậy. Ta muốn rời khỏi Yến Kinh một thời gian. Lúc trở về còn phải mua sắm một vài thứ.
Địch Cửu lười nói với Tề Hưởng rằng thực ra hắn là đi xem phi hành khí, muốn sửa chữa nó cho tốt, còn cần thay thế một số linh kiện. Ngoài ra, hắn cũng phải nghĩ biện pháp bổ sung nhiên liệu cho phi hành khí nữa.
Tề Hưởng vội vàng nói:
- Cửu ca, lần này đệ mang theo tin tức tốt tới. Sắp tới, những viện Võ Thuật lớn trên Địa Cầu sẽ lựa chọn một nhóm người đi Tiên Nữ tinh, đệ vừa mới học xong đao thứ nhất, đấm ra một quyền lực lượng đạt gần 210 kg, trở thành một trong những sinh viên lên lớp tiến giai nhanh nhất. Hiện tại đã có rất nhiều người chuẩn bị đầu tư vào đệ...
- Đừng quên sử dụng các loại dược liệu, những năm này hẳn là đệ cũng có chút tích lũy chứ.
Địch Cửu biết được Tề Hưởng học được đao thứ nhất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy liền biết võ căn của Tề Hưởng cũng không kém.
- Cửu ca, tin tức tốt mà đệ muốn nói không phải cái này. Mà là thời điểm đệ luyện đao ở lớp tiến giai đã gặp đệ nhất thiên kiêu của viện Võ Thuật Tằng Bắc Tử...
Tề Hưởng dừng lại một chút rồi hỏi:
- Cửu ca, huynh hẳn là đã nghe nói qua Tằng Bắc Tử a?
- Tại sao ta phải biết cô ấy?
Địch Cửu quả thật chưa từng nghe nói qua Tằng Bắc Tử.
Tề Hưởng cười hắc hắc:
- Cửu ca, Tằng Bắc Tử rất giỏi a. Không chỉ tính riêng viện Võ Thuật Yến Kinh mà chính là xét toàn bộ viện Võ Thuật trên Địa Cầu, Tằng Bắc Tử sư tỷ cũng là thiên tài số một số hai. Tằng sư tỷ mới tiến vào viện Võ Thuật Yên Kinh hơn một năm, mà đã là võ giả Hoàng cấp, thiên phú không ai sánh kịp.
Địch Cửu nghe vậy thì cũng chẳng thèm để ý, Hoàng cấp hẳn là tương đương với Võ Giả hậu kỳ tại Á Luân đại lục, tối đa cũng là Võ Sĩ mà thôi. Chỉ cần luyện thành Đệ Tam Đao trong Địch Gia Thất Đao là khả năng đã mạnh hơn Tằng Bắc Tử.
Tằng Bắc Tử chỉ mất hơn một năm đã trở thành võ giả Hoàng cấp, tư chất như vậy đích thật là không tệ. Loại không tệ này còn chưa lọt vào mắt Địch Cửu.
Hắn khẳng định tư chất của mình bây giờ còn tốt hơn Tằng Bắc Tử. Bởi vì hắn chỉ dùng có một hai tháng mà đã luyện thành Đệ Tam Đao.
Chỉ có điều dù đã luyện thành Đệ Tam Đao nhưng Địch Cửu vẫn cảm thấy thiếu khuyết một cái gì đó.
- Cửu ca, chẳng phải huynh vẫn muốn kiếm danh ngạch đi đấu giá hội hay sao? Tằng Bắc Tử sư tỷ có thể kiếm được nó.
Tề Hưởng nói nhỏ.
Địch Cửu nghi hoặc hỏi:
- Cô ấy có thể lấy được nhưng tại sao phải cho ta thứ đó? Ta với cô ấy chẳng quen biết gì, chẳng lẽ đệ quen sao?
Tề Hưởng vội vàng nói:
- Sao có thể như vậy được. Tỷ ấy nhìn đệ luyện đao, cảm thấy đao pháp này rất không tầm thường, nên muốn học. Đệ nói với tỷ ấy là đao pháp này không phải của đệ, cho nên mới tới hỏi ý kiến huynh.
Địch Cửu gật gật đầu:
- Đã như vậy thì đệ cứ dạy cho cô ấy đi, ta chỉ cần một cái danh ngạch vào hội đấu giá là được...
Địch Cửu đang nói bỗng nhiên dừng lại, hắn cảm thấy có người đang đến gần.
Quả nhiên, một âm thanh thanh thúy đột ngột vang lên tại cửa ra vào:
- Tôi cần anh tự mình chỉ dạy. Hơn nữa, ngoại trừ danh ngạch ra, tôi còn có thể cho anh một ít tiền. Bằng không thì anh đến đó cũng chỉ là đi tham quan mà thôi.
Cùng với thanh âm vang lên là sự xuất hiện của một thiếu nữ tóc dài tại cửa ra vào.
- Tằng sư tỷ.
Tề Hưởng vội vàng chào hỏi, hắn lớn tuổi hơn nhiều so với Tằng Bắc Tử, thế nhưng gọi một tiếng sư tỷ vẫn có chút khẩn trương.
- Cô là Tằng Bắc Tử?
Địch Cửu đánh giá trên dưới Tằng Bắc Tử một phen.
So với Kế Hiểu Dung da đen thì Tằng Bắc Tử lại vừa vặn tương phản. Dù là chỉ nhìn qua, cũng có thể cảm nhận được da thịt trắng nõn và trơn nhẵn của Tằng Bắc Tử. Cánh tay lộ ra ngoài thật giống như ngó sen trắng vừa mới được rửa sạch sẽ, không nhiễm chút bùn đất nào cả.
Dung mạo cô cũng không kém gì Thẩm Tử Ngữ. Mặt trái xoan, lông mi dài, đôi mắt sáng ngời. Mái tóc dài buông xuống được buộc bởi một sợi dây màu tím. So với Thẩm Tử Ngữ thì Tằng Bắc Tử lại có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Hô hấp của Tằng Bắc Tử nhẹ nhàng mà kéo dài, có thể thấy thực lực của cô cũng không thấp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận