Thế Giới Thứ Chín

Chương 572

Bất kể có phải hay không, Địch Cửu cũng chẳng dám dùng thần niệm đi dò xét khí tức tu vi của gia hỏa này.
Đúng lúc này, tiểu nhị liền nói với Địch Cửu:
- Tiền bối, để lát nữa vãn bối tới phòng ngài, có thời gian sẽ thuật lại tin tức về đấu giá hội cho ngài nghe luôn nhé.
- Được thôi.
Địch Cửu không nói nhảm nữa, hắn chẳng muốn ở chung với gia hỏa có tu vi cường tuyệt kia thêm một chút nào.
- Tiền bối, nơi đây có mấy gian động phủ thượng đẳng, giá mỗi đêm là 1000 thượng phẩm thần tinh…
Địch Cửu vừa đi, tiểu nhị kia liền tươi cười quay sang giới thiệu về tửu lầu với tu sĩ vừa đến.
- Vậy lấy một gian thượng đẳng, thời gian một tháng đi.
Tu sĩ nọ nhét một túi trữ vật vào tay tiểu nhị trước mặt rồi từ tốn nói.
Tiểu nhị càng thêm kính cẩn dạ thưa:
- Vâng vâng, không biết nên xưng hô thế nào với tiền bối?
- Ta tên Sa Vô Thương.
Ngữ khí tu sĩ không có nửa điểm ba động.
Thời điểm Sa Vô Thương xưng tên, Địch Cửu đã đi lên cầu thang, tới phòng 531 của mình.
- Tên tu sĩ khi nãy tên gì?
Nghe câu hỏi đó, Địch Cửu càng thêm lo sợ bất an, hắn không nghĩ tới Sa Vô Thương lại đi hỏi tên mình.
Địch Cửu có cảm giác thất giác đạo chủng bị hắn thu lại kia có chút quan hệ với Sa Vô Thương, thế nhưng nãy giờ hắn cũng đâu có lộ ra sơ hở gì?
Đúng rồi, hẳn là khi nãy trong lòng hắn có chút gợn sóng lúc quay lại nhìn đối phương, bất qua ba động ấy rất nhỏ a.
Địch Cửu không khỏi nhíu mày, nếu đối phương cảm nhận được loại ba động như có như không này, khả năng duy nhất là thực của lão ta rất rất mạnh, mạnh đến độ hắn không dám nghĩ tới.
- Tiền bối, vị khách nhân vừa rồi tên là Địch Đại.
Tiểu nhị khom người đáp.
Địch Cửu ngồi trong phòng, ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn quyết định không sử dụng pháp tắc trận kỳ.
Hắn không dám cam đoan nếu dùng thì cường giả như Sa Vô Thương có phát hiện ra không, thậm chí Địch Cửu còn không dám động thủ biến căn phòng của mình thành hộ trận.
Khác hẳn với Sa Vô Thương một lần đặt một tháng kia, Địch Cửu chỉ trả một lần mười ngày để tạm trú mà thôi.
Ngồi chưa được bao lâu, tiểu nhị ban nãy đã xuất hiện.
- Vừa rồi vãn bối chậm trễ, kính xin tiền bối thứ lỗi.
Hiển nhiên tiểu nhị cũng là kẻ hiểu chuyện, vừa vào phòng liền cúi đầu hành lễ với Địch Cửu.
Địch Cửu lập tức cảm nhận được khí tức thần niệm vờn quanh người mình, đáy lòng hắn trầm xuống, quả nhiên đối phương đã để ý đến hắn.
Khí tức thần niệm nhàn nhạt thế này, nếu hắn không tu luyện quy tắc đại đạo, chắc chắn khó lòng mà nhận biết được.
Bất quá, rất nhanh Địch Cửu liền ném loại lo lắng này sang một bên, nơi đây là Diễn Nhất Thánh Đạo thành, xem như tu vi đối phương có mạnh hơn nữa cũng chẳng dám cưỡng ép động thủ.
Chỉ cần thời điểm rời đi hắn cẩn thận một chút là được.
- Không sao, ta cũng cảm nhận được thực lực vị tiền bối kia sâu không lường được, đừng nói là ngươi, xem như ta cũng phải giật mình, ta hoài nghi vị tiền bối ấy đã là cường giả siêu việt bước đầu rồi.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, tùy tiện lên tiếng.
Đúng là Sa Vô Thương cảm thấy Địch Cửu có chút cổ quái, bởi vì thời điểm Địch Cửu nhìn mình, tâm thần hắn hơi chút nhúc nhích, dù cực kỳ yếu ớt nhưng cường giả Đạo Nguyên như lão vẫn lập tức nhận ra.
Bây giờ nghe những lời Địch Cửu vừa nói, lão ngược lại thấy thật bình thường.
Xem xét một chút, hẳn đối phương chỉ là gia hỏa chưa ngưng kết được đạo chủng, người như vậy bỗng nhiên thấy cường giả như mình thì tâm thần nhảy lên một chút cũng chẳng có gì bất thường, không phản ứng gì mới là lạ.
Về phần lão dùng thần niệm dò la Địch Cửu, Sa Vô Thương khẳng định 100% đối phương không cảm giác được.
Lão là cường giả Đạo Nguyên, nếu dò xét khí tức một Tiên Đế nho nhỏ còn không được thì nên đập đầu vào tường chết đi cho rồi.
Thu hồi thần niệm của mình, Sa Vô Thương cảm thấy bản thân cẩn thận quá mức rồi.
Cảm nhận được thần niệm Sa Vô Thương đã rút đi, Địch Cửu mới chính thức thở phào nhẹ nhõm một phen.
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì đối phương không dùng thần niệm cưỡng ép xem xét dung mạo mình, mặc dù hắn dùng pháp tắc để dịch dung nhưng một khi Sa Vô Thương là cường giả bước thứ hai thì thủ đoạn này chẳng là gì ở trước mặt lão ta.
Không phải biện pháp hắn dở mà do tu vi hắn quá rác rưởi a.
- Tiền bối, hội đấu giá lần này do Diễn Nhất Đạo Tông kết hợp với Thương hội lớn nhất tại Diễn Nhất Thánh Đạo thành liên thủ tổ chức, bên trong có rất nhiều đồ tốt. Giá vé không thấp, muốn ngồi ở đại sảnh cần chi trả 5000 thượng phẩm thần tinh, bao sương lớn nhất thì mất khoảng 20.000 thượng phẩm thần tinh, còn nếu ngài…
Không đợi tiểu nhị dứt lời, Địch Cửu liền lấy một cái túi trữ vật ra:
- Ta muốn bao sương kém nhất, nhiêu đây hẳn là được.
- Vâng, tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ giúp ngài thu xếp chuyện này, nhanh chóng đưa ngọc bài đấu giá hội đến tận tay cho ngài.
Tiểu nhị cầm túi trữ vật trong tay, mừng rỡ nói.
Xem xét nét mặt tiểu nhị, Địch Cửu liền biết giá bao sương sẽ thấp hơn 20.000, lúc đầu hắn muốn cho chút tiền boa, bất quá nếu tiểu nhị đã muốn kiếm lời, hắn lười chi thêm.
Sau khi đối phương rời đi, Địch Cửu bắt đầu bố trí Phòng Ngự Trận cho gian phòng của mình.
Hắn không dùng quy tắc trận kỳ như thường lệ mà dùng trận kỳ bình thường để bày trận.
Thời gian nửa ngày trôi qua, Địch Cửu đã sớm bố trí xong hộ trận, tiểu nhị lần nữa trở về, gã đưa cho Địch Cửu một viên ngọc bài đấu giá hội, cũng nói hắn biết địa điểm đấu giá sẽ tổ chức ở Minh Châu thương hội.
Nghe tới hai chữ Minh Châu, Địch Cửu thoáng thất thần.
Năm đó đi ra từ Minh Châu thành, đến giờ hắn đã là một vị Tiên Đế…
Trong quá trình này có biết bao chuyện đã phát sinh?
Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài một tiếng.
Hiện tại, việc trọng yếu nhất là làm sao để ngưng tụ đạo chủng rồi Tố Đạo.
Sau khi tiễn tiểu nhị đi, Địch Cửu mới đánh ra cấm chế, bắt đầu bế quan thôi diễn cách để ngưng tụ đạo chủng.
Thời gian lại trôi qua mấy ngày, thời điểm hết ngày thứ bảy, Địch Cửu đình chỉ việc thôi diễn.
Thời gian bảy ngày này, chẳng những không có tiến triển mà ngay cả nửa điểm đầu mối hắn cũng không tìm được.
Xem ra dạng đóng cửa làm xe thế này là không được rồi.
Địch Cửu chỉ có thể ký thác vào lần nghe luận đạo của Hỗn Nguyên lão tổ của Diễn Nhất Đạo Tông, hi vọng khi ấy có thể cảm nhận được biện pháp ngưng tụ đạo chủng của chính mình.
Còn ba ngày nữa là tới hội đấu giá, Địch Cửu dứt khoát rời khỏi phòng, ra ngoài đi dạo.
Từ lúc vào Đạo giới tới nay, hắn chưa từng thong thả đi dạo lần nào.
Hắn vốn là Luyện Khí sư và Luyện Đan sư, luyện khí tạm thời không nhắc đến, nhưng muốn luyện đan lại cần lượng lớn đan phương và thần linh thảo.
Sau khi chém chết Tố Đạo Đan Thần tên Quý Mi, hắn đã thu được một ít đan phương trong nhẫn của đối phương, chỉ là đan phương kia rất tà đạo, ngay cả Địch Cửu nhìn cũng chẳng thuận mắt.
...
Cửa hàng hai bên đường Diễn Nhất Thánh Đạo thành đều thuộc hàng cao cấp, Địch Cửu tùy tiện tiến vào một cửa hàng công pháp. Một bản công pháp đạo tu bình thường nhất cũng cần mấy vạn thượng phẩm thần tinh.
Địch Cửu âm thầm cảm thán, hắn may mắn kiếm được một ít vốn giắt lưng, bằng không mà nói, chỉ sợ tất cả tài sản trên người hắn cộng lại cũng chẳng mua nổi bản công pháp kia.
- Nhạc sư huynh, Hạ sư tỷ, chuyện lúc trước ta thành khẩn xin lỗi hai người, là ta sai, ta….
Tại cửa ra vào truyền đến một đoạn đối thoại, chỉ là lời xin lỗi kia còn chưa dứt liền bị một giọng nói thô bạo đánh gãy:
- Hoảng Lợi Ngải, chúng ta không dám nhận là sư huynh sư tỷ của ngươi, cũng xin ngươi miễn đi, đừng đi theo chúng ta làm gì. Bản lĩnh ngươi lớn vậy thì chỗ nào còn cần chúng ta dẫn ngươi đi thí luyện? Hay ngươi tự mình đi đi, chân chúng ta rất nhỏ, không đi cùng ngươi được.
Một nam một nữ đứng chắn tại lối vào cửa hàng, người vừa nói chuyện là nam tử kia, ánh mắt và ngữ khí của gã đầy vẻ khinh thường.
- Nhạc sư huynh, ta sai thật rồi. Trước đó ta chỉ khoác lác chứ không có ý tứ gièm pha sư huynh…
Thanh niên đi theo sau một nam một nữ nọ tha thiết cầu khẩn.
Trong lòng Địch Cửu khẽ động, một loại ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn.
Địch Cửu mơ hồ cảm nhận được đây là chuyện phi thường trọng yếu với mình, hắn nhất định phải nghĩ cho ra.
Mắt thấy một nam một nữ kia không còn kiên nhẫn, chuẩn bị quay lưng đi, không hiểu sao Địch Cửu liền vội xông lên ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận